Chương 8: Chọn vương phi (2)

Ivy không hiểu tại sao thời điểm mình cầm chiếc vòng tay lại không lập tức đeo vào để quay về hiện đại. Cô không rõ bản thân bình mong chờ điều gì, lại càng không rõ nguyên nhân nào khiến cô muốn ở lại.

Tránh đi sự vui sướиɠ tràn ngập trên khuôn mặt của mỗi người, cô im lặng trở về phòng, lấy từ trong túi ra chiếc vòng hoàng kim, cẩn thận, đoan trang đứng lên. Mắt rắn được chế tác từ ruby lạnh như băng nhìn cô chằm chằm. Bất giác trong lòng cô xuất hiện một tia sợ hãi. Không phải bản thân mình rất muốn trở về sao? Nếu đeo nó vào là cô có thể có thể trở về, đem tất cả những điều hoang đường mà vứt đi, lại một lần nữa được đứng cạnh anh hai.

Cô giơ chiếc vòng tay lên, ngơ ngác nhìn, lại tiếp tục buông xuống.

Nếu ở lại,, khi nào cô mới có thể trở về. Nếu đến Ai Cập cổ đại, ngốc một chút cũng được, dù sao anh hai cô cũng sẽ kết hôn, trở về cũng chỉ là thương tâm. Không bằng là đi xem lễ tuyển phi của con trai Pharaoh Ai Cập cổ đại là như thế nào. Để khi trở lại hiện đại còn có ngữ liệu để viết mấy bài luận. Tốt, phải biết tận dụng thời cơ. Sau khi tự thuyết phục bản thân mình, cô lại bỏ vòng tay vào túi, dời bước đến đại sảnh.

Trong chính đến, khí thế đế vương ngút trời.

Seti đệ nhất ngồi trên ngai vàng, tùy ý dựa lưng vào. Bên cạnh là Bifitu, phía sau có Mentus cùng các hộ vệ. Kế tiếp là nhóm người của vương tử, xuống chút nữa là nhóm các đại thần, sau đó là sức giả của các quốc gia.

Ivy dùng khăn búi tóc mình lên, lấy cái khăn che kín mặt, thừa dịp hỗn loạn mà chen vào hàng ngũ tùy tùng. Đám tùy tùng cũng đến từ bốn phương tám hướng, trang phục thì đủ loại nên Ivy có thể dễ dàng trà trộn vào đó, chớp mắt đã tìm được một vị trí mà ngồi xuống.

Đây là tiệc rượu của vương triều Ai Cập cổ đại sao? Nói là vì sông Nile tràn ra mà cử hành lễ mừng nhưng không nói Seti đệ nhất sẽ thiết đãi các vị sứ giả theo lễ nghi long trọng như vậy. Tuy rằng các quốc gia đều có âm mưu đối với Ai Cập giàu có, màu mỡ này nhưng cũng không thể thiếu sự tôn trọng, tất cả đều hướng về phía Seti đệ nhất mà dâng lễ vật. Bất luận là vàng bạc châu báu hay nô ɭệ, mỹ nữ,... muốn gì có đó. Tiệc thiết đãi ở cổ đại rất xa xỉ, làm cho Ivy cơ hồ muốn mờ mắt.

Seti mang theo tiếng cười đắc ý, nhìn Bifitu mà nói, “Vương nhi, con thích cống phẩm nào? Con thích gì ta liền ban nó cho con thứ đó. Lần này ta dẫn binh chinh phạt Hittite thì con đã xử lý mọi chuyện rất tốt, nặng nhẹ rõ ràng, còn loại bỏ được các thế lực chống đối trong chiều. Mọi chuyện con làm, phụ vương biết rất rõ, ta nhất định phải ban thưởng hậu hĩnh cho con.”

Bifitu cung kính trả lời, “Phụ vương, giúp đỡ người xử lý chính sự là trách nhiệm của con nên con không cần ban thưởng gì cả. Huống hồ, con đã có rất nhiều tài vật rồi...”

“Hahaha. Vậy thì ta sẽ ban cho con một lễ vật đặc biệt!” Seti đệ nhất đánh gãy lời nói của Bifitu, “Lần này trở về, có không ít quốc gia muốn liên minh với Ai Cập chúng ta, ta liền ra lệnh đưa các công chúa nước và tiểu thư quý tộc các nước đến đây. Hôm nay, đích thân ta sẽ giới thiệu cho các vương tử.”

Pharaoh vỗ vỗ tay, tên binh lính liên lạc liền kêu, “Công chúa Libya, Lunita!”

Tiếp theo lại nghe thấy tiếng binh lính ở xa hơn, “Công chua Libya, Lunita!”

Một lúc lâu sau, một đoàn người chậm rãi đi vào. dẫn đầu là một cô gái phục sức* vô cùng hoa lệ, tuổi bất quá cũng chỉ tầm mười lăm, dáng người có chút mập mạp. Nàng chậm rãi đi đến, dẫn dắt đoàn người phía sau mà hành lễ với Pharaoh. Lúc đứng lên lại không đứng vững nữa, cơ hồ muốn té lăn ra trên đất. May mắn là có các thị nữ ở phía sau nhanh tay đỡ nàng.

Bifitu hơi nhíu mày.

Pharaoh giống như không thèm nhìn vị công chúa Libya này, ngữ khí lạnh như băng, “Lunita, hoan nghênh đến với Ai Cập. Hi…”

Dứt lời, một vương tử đứng lên, ít nhất hắn cũng phải ba mươi tuổi.

“Nghe nói, vương tử phi của con vừa mới qua đời do mắc bệnh hiểm nghèo nên ta đã đưa Lunita đến đây để ban cho con làm vương tử phi thứ hai. Ngày mai liền cử hành hôn lễ.”

“Vâng…” Tên vương tử Hi này trên mặt tươi cười không tự nhiên, bất quá vẫn phải cúi đầu nghe lệnh. Ivy trong lòng không khỏi cảm thấy đồng tình với hắn. Ngay sau đó, Pharaoh liền chuyển qua đề tài khác, “Bảy ngày sau, con sẽ khởi hành đến Giza. Ta muốn con đến đó làm Tổng lãnh sự.”

Khuôn mặt hắn có một trận kinh hỉ, vội vàng khom lưng cảm tạ. Mọi người trong đại sảnh nhỏ tiếng bàn tán.

“Vương tử Hi thân là con trai cả của Pharaoh mà lại phải đến nhậm chức ở vùng biên giới, thật đáng thương!”

“Vậy mà hắn còn thập phần vui vẻ. Như thế cũng tốt, nhiều vương tử ngay cả một chút chức vụ cũng không có. Xem ra việc bệ hạ muốn truyền ngôi cho vị vương tử thứ bảy là thật. Thảo nào Pharaoh dù vẫn còn khỏe mạnh nhưng đã để cho vương tử xử lý công vụ!”

“Xem ra, nhϊếp chính vương tử này không phải dạng vừa đâu!”

“Cẩn thận, đừng để người khác nghe được…”

Hai người hầu bên cạnh tự cho mình là thông minh mà nhỏ giọng bàn luận, không nghĩ đến việc những lời đó đều bị Ivy nghe thấy hết. Trong trí nhớ của cô, Giza là nơi tiếp giáp với Libya, phái vương tử đến đó thì vừa có thể liên hôn với Libya vừa có thể canh phòng biên giới. Quả là một mũi tên trúng hai con nhạn. Nghĩ đến đây, trong lòng Ivy không khỏi có vài phần sùng bái.

Pharaoh lúc này hơi khụ khụ vài tiếng, đánh gãy suy nghĩ của Ivy, cũng đánh gãy những bình luận của người trong đại sảnh.

“Lunita, lui xuống nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.” Công chúa Lunita quay người lui xuống.

Bỗng tiếng binh lính ngoài cửa vang lên, “Tuyền con gái của Seaman, Kamille Rotta.”

Seaman? Là ai? Nhìn về phía chỗ các đại thần, có một lão già đang run rẩy mỉm cười tự hào nhìn về phía mọi người. Trông hắn thật quên… Ivy nhớ tới lúc hắn nói mình là nội gián. Lúc đó nói mình là nội gián, có lẽ sợ mình sẽ cùng nữ nhi của hắn tranh đoạt Bifitu a… Mặc kệ như thế nào, nếu không phải là trọng thần thì hắn cũng không có khả năng đem con gái của mình gả vào hoàng thất. Ivy trong lòng thầm nghĩ, Kamille Rotta liền dẫn đầu một đội nữ quan mà đi lên trên đại điện.

Tuy rằng Seaman sẽ không thể sống lâu được nữa nhưng con gái của hắn- Kamille Rotta đúng là xinh đẹp động lòng người. Mà Ivy trong lòng xuất hiện một tia khó chịu, xem ra “lễ vật” mà Pharaoh muốn tặng cho Bifitu quả thực rất được a.

“Seaman.” Seti đệ nhất đột ngột lên tiếng, Seaman vội vàng tiến lên trên vài bước, cúi đầu hành lễ, “Seaman, ngươi là trọng thần của ta, đại nữ nhi của ngươi cũng là sủng phi của ta. Nay ta đem Kamille Rotta gả cho vương tử thứ tư làm Vương phi thứ nhất! Sau này ngươi phải tiếp tục phò tá vương nhi của ta, để cho Ai Cập ngày càng lớn mạnh.”

Seaman cơ hồ đứng không vững, cuống quít quỳ gối, “Tạ ơn bệ hạ! Tạ ơn bệ hạ!” Kamille Rotta cũng quỳ gối, cúi đầu cảm tạ Pharaoh.

Ha, không phải là gả cho Bifitu!

Ivy nhẹ nhõm thả lỏng một hơi, tiếp tục bĩu môi. Gả cho một vương tử không thể thừa kế vương vị thật sự là cảm động đến rơi nước mắt sao? Đại nữ nhi gả cho cha, tiểu nữ nhi lại gả cho con trai… thật sự là lσạи ɭυâи a, đúng là bi kịch. Cô ngẩng đầu lên nhìn Bifitu, trên khuôn mặt tuấn mỹ không mang theo nửa phần biểu tình, xem ra là tập mãi thành quen. Vào một ngày nào đó, khi hắn trở thành quốc vương, hôn nhân sẽ là một thủ đoạn để hắn củng cố quyền lực, mở rộng thế lực của mình. Thân là một người cổ đại, những việc đó đối với hắn là lẽ đương nhiên. Mà cô… hiện tại….

Nghĩ đến đây, trong lòng cô có chút xót xa. Mấy ngày trước hắn còn nói muốn lấy cô làm phi tử, vậy mà… Sẽ có một ngày, ánh mắt ôn nhu, chuyên chú của hắn sẽ dành cho một người khác…. Cô lắc lắc đầu, không muốn tìm lý do giải thích cho việc tại sao cô lại rung động. Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm Bifitu, thật lâu….

Đột nhiên Bifitu giống như phát hiện một điều gì đó, quay đầu nhìn về phía cô, hai ánh mắt giao nhau trong chốc lát. Ánh mắt sắc bén của Bifitu nhìn Ivy chằm chằm, cô bối rối giả bộ sửa sang lại quần áo, sợ bị nhận ra.

“Có chuyện gì vậy?”

Nghe thấy âm thanh của Pharaoh, Bifitu đem tầm mắt nhìn về góc những người hầu đang đứng. Hình như mình vừa thấy Nefertari… Hắn lắc lắc đầu, chẳng lẽ do mình hoa mắt. Nefertari không có khả năng xuất hiện ở đây, càng không thể xuất hiện trong đám người hầu của các sứ giả được.

“Phụ vương, không có chuyện gì! Xin lỗi vì đã làm người phân tâm.” Hắn bắt đầu nhớ Nefertari rồi. Ở đây xem phụ vương ban vương tử cho các vương tử không bằng trở về ôm Nefertari một cái. Không biết bây giờ nàng ấy đang suy nghĩ cái gì. Nghĩ đến đây, Bifitu trên miệng không khỏi hiện lên một tia cười ôn nhu, “Phụ vương, hai ngày nay vì chuẩn bị lễ mừng nên con rất mệt mỏi, mong phụ vương cho phép con được về sớm để nghỉ ngơi.”

“Ta biết con cảm thấy chán. Nhưng cứ yên tâm, phụ vương sẽ không làm con thất vọng, chắc chắn con sẽ hài lòng với lễ vật ta tặng cho con.” Pharaoh cười, “Người đâu! Đưa Mathao Nijiru lên đây!”