Bọn họ đi về phía tây của bán đảo Sinai, sau khi đi thuyền hơn một ngày thì vượt Hồng Hải và thuận lợi về đến hạ Ai Cập.
Quang cảnh nơi này không giống với thượng Ai Cập, ở nơi này sông Nile càng thêm khoáng đạt, tốc độ chảy cũng nhanh hơn, ôm biết bao hoài bão muốn hợp thành một với Địa Trung hải rộng lớn, ở phía tây cách không xa sông Nile còn có thể thấy tượng nhân sư cùng các kim tự tháp khổng lồ. Bọn họ cứ từ từ vượt qua sông Nile rồi tới thủ phủ hạ Ai Cập- Memphis.
Đây là lần đầu tiên Ivy tới Memphis.
Khi chưa tiến sâu vào trung tâm thành thị, Ivy liền thấy tượng nhân sư uy nghiêm được chế tác tinh xảo bằng đá vôi, cách đó không xa là những kim tự tháp khổng lồ khiến Ivy kinh ngạc không khép được miệng. Mặc dù lúc ở hiện đại nàng chưa từng đến Ai Cập nhưng nàng cũng được xem qua nhiều bức ảnh của đất nước này. Những bức tượng nhân sự cùng kim tự tháp trong ảnh luôn khiến nàng có một loại cảm giác tiếc nuối, cùng sự thán phục những người thời xưa. Nàng chưa từng nghĩ đến bản thân lại có thể nhìn thấy những công trình kiến trúc đó còn nguyên vẹn như thế này, thật đúng là hoa lệ, tinh xảo.
Nàng khó có thể tin mà nhìn những quang cảnh trước mắt một cách đầy tò mò.
Khác với Thebes có vẻ đẹp nghiêm túc và trang trọng, Memphis mang đến cho nàng cảm giác vô cùng xa xỉ. Suy nghĩ kỹ một chút, Memphis rất gần với khu tự trị Giza, lại là nơi có giao thông thuận lợi cho nên đây đã trở thành một hải cảng trọng yếu trong con đường giao dịch của thương nhân các nước, vật phẩm vô cùng đa dạng. Chẳng trách, cho đến tận thời hiện đại, khi nhắc đến thành thị cổ xưa đã biến mất này thì đều tặc lưỡi khen ngợi.
Memphis giống như một trung tâm kinh tế, văn hóa vậy.
Chỉ huy quân đoàn đóng ở ngoại thành, sau đó Ramesses, Mentus, Bubka cùng đám thị vệ thân cận của Pharaoh mới bắt đầu tiến vào trong thành. Ivy cưỡi chung một con ngựa với Pharaoh. Ivy bắt đầu nhớ đến những lời Bubka từng nói với mình, có rất nhiều thương nhân sẽ đi qua Giza để vào Memphis, đây sở dĩ chính là một khu chợ giao dịch đại biểu cho một thời đại phồn thịnh. Nàng rất muốn đi dạo phố cùng mua sắm ở đây, có thể đi dạo ở một khu chợ cổ đại ba nghìn năm trước thật sự rất phấn khích a….
Khi tới gần cổng thành, Ramesses vừa nói chuyện với tùy tùng vừa cầm lấy một cái khăn trùm đầu, không nói lời nào liền quấn kín mặt và tóc của Ivy lại, chỉ để lộ mỗi đôi mắt sáng của nàng.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Memphis nhiều người, rất hỗn loạn, ta không muốn ai nhìn thấy mặt của nàng.”
Khi tiến vào trong thành, Ivy mới hiểu cái gọi là “nhiều người, rất hỗn loạn” đến tột cùng là chỉ cái gì.
Trong thành, khắp nơi đều là lạc đà, thậm chí còn có cả những đàn dê, con la… từng bầy động vật tạo thành những âm thanh vô cùng kinh khủng. Hơn nữa ở đây còn có rất nhiều người với các màu da khác nhau, trang phục khác nhau, các tiếng rao khiến cho Ivy cảm thấy trời đất quay cuồng, những gian hàng dựng tạm chứa la liệt các vật phẩm khiến cho người khác chói mắt.
“Hương liệu từ Syria đây--”
“Vải hoa văn Babylon đây! Mau tới xem, mau tới xem!”
“Vòng tay và vòng cổ được chế tác từ lục tùng thạch đây!”
“Tóc giả kiểu dáng mới nhất đây.”
Tuy rằng có nhiều thứ nàng không có hứng thú nhưng rõ ràng có một số thương phẩm đã khơi dậy sự hiếu kỳ trong lòng nàng. Tuy rằng đây là ba nghìn năm trước, mọi người đều chưa có tay nghề cao, các vật phẩm chưa tỉ mỉ nhưng nàng rất muốn đi, rất muốn đi... dạo phố a. Mặc dù có thể sai người đi nhưng nàng rất muốn tự mình đi mua sắm, cò kè trả giá ở một khu chợ ở cổ đại a. Nghĩ đến đây, nàng thử nhúc nhích người, muốn nói với Ramesses nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, nàng đã bị hắn cứng rắn cự tuyệt.
"Không được ."
Ách?
“Nếu nàng cần thứ gì thì ta sẽ sai người đi mua cho nàng.”
“Nhưng mà ta muốn tự mình…”
“Nàng sắp trở thành vương hậu của Ai Cập, cho nên không thể để nàng đi loạn ở những nơi như thế này.”
“Nhưng mà…”
“Memphis rất hỗn loạn, nàng hãy ngoan ngoãn ở trong hoàng cung đi.”
“Nếu như …”
“Không có nếu như.”
Rốt cuộc là hắn có ý gì chứ! Ivy bất mãn nhếch miệng lên, nhưng đáng tiếc, mặt nàng đã bị che kín bởi khăn trùm đầu nên chỉ có thể trừng mặt để kháng nghị. Từ khi hắn lấy mất vòng tay của nàng thì liền trở nên độc đáo. Cái này không được, cái kia cũng không cho, chẳng lẽ hắn thực sự coi mình thành vợ chưa cưới của thật ạ? Cho dù nàng không quay về nhưng đâu có nghĩa là nàng sẽ gả cho hắn đâu! Huống hồ…
Huống hồ ngay cả một lời cầu hôn lãng mạn cũng không có.
Đã thế lại còn không hỏi xem mình có đồng ý gả cho hắn hay không nữa chứ.
Lúc nàng đang âm thầm tức giận, giọng nói của Mentus lại vang lên bên tai, “Bệ hạ, đã đến hoàng cung. Đại tế ti và các nội thần đã ở trong phòng nghị sự theo mệnh lệnh của bệ hạ.”
Ramesses khẽ vuốt cằm, liền nói với Ivy đang ở trước ngực mình, “Ta đã cho người an bài chỗ ở cho nàng, ngoan ngoãn ở lại đó, không được phép chạy loạn. Trong cung điện Memphis có rất nhiều thứ hay ho, nàng sẽ không còn muốn đi ra ngoài nữa đâu.”
Cung điện ở Memphis so với Thebes còn xa hoa hơn, hơn nữa còn có chút thoải mái, dễ chịu… Ramesses mang theo Mentus vội vàng đi tới phòng nghị sự, mấy thị nữ dẫn Ivy tới một gian phòng sang trọng ở bên cạnh cung. Đây hiểu nhiên là một nơi rất hoa lệ, còn có phòng tắm rất lớn, phòng nghỉ ngơi, thư phòng, hồ cá, đủ loại thực vật xanh miết ở hậu viện. Ngoài những thứ đó ra, Ivy còn chú ý tới một cánh cửa nhỏ ở một góc, bên trên có khắc hoa sen xinh đẹp, trông rất tinh tế.
“Đây là cái gì?” Ivy hiếu kỳ đi tới, kéo cánh cửa ra.
Chỉ một thoáng, đôi mắt của Ivy bị chói đến không mở ra được.
Bên trong căn phòng chứa rất nhiều quần áo, khăn che mặt, trang sức, tóc giả cùng các đồ vật hàng ngày của nữ nhân. Mỗi ngày đổi một bộ chắc có thể mặc được đủ cả một năm, còn có một cái kính tử* rất to. Ở niên đại này mà có một cái kính tử* lớn như vậy rất là hiếm thấy.
(Mình tra gg nhưng không thấy nghĩ của từ kính tử nên mình để nguyên nhưng mình đoán đó là chiếc gương.).
“Bệ hạ đã ra lệnh chúng nô tỳ đã chuẩn bị chúng, mong ngài sẽ thích.”
Suy nghĩ một chút, nàng đã trở lại cổ đại một thời gian rất lâu rồi, ngoại trừ lúc đầu có chăm chút trang phục một chút ra thì sao này vẫn luôn ăn mặc nam không ra nam, nữ không ra nữ. Nhưng mà những thứ ở đây chủ yếu là trang phục của nữ nhân Ai Cập cổ đại, rất bất tiện khi đi lại. Ivy tò mò đi trên giữa phòng, sờ những thứ xung quanh mình.
“Điện hạ, đây là vòng tay được làm bằng lục tùng thạch, thanh kim thạch, giá trị là một trăm con dê.” Ivy vừa nghe thấy thế liền rụt tay lại. Xem ra cái vòng tay này còn đắt hơn các loại trang sức của Cartier*. Mặc dù ở hiện đại, tiền tiêu vặt ca ca cho nàng có thể tùy tiện mua vài món LV, Gucci nhưng tính của Ivy lại không thích đeo những thứ đó trên người.
(Cartier: là tập đoàn công ty của Pháp, chuyên thiết kế, sản xuất, phân phối đồ trang sức và đồng hồ cao cấp)
Nàng cảm thấy như vậy sẽ không được tự nhiên.
“Điện hạ, đây là hương trầm thượng hạng được chuyển từ Hittite đến đây, trị giá năm mươi con dê.” Trời ơi, một hộp nhỏ như vậy mà giá lại đắt như thế sao.
“Điện hạ, đây là khăn che mặt Ả Rập, trị giá sáu mươi con dê.”
“Điện hạ , đây là …”
“Đủ rồi!” Ivy quyết định không mặc những thứ này, phiền phức chết đi được, “Ta muốn mặc váy vải trắng làm từ cây đay.”
Trên mặt thị nữ dần xuất hiện thần sắc khó coi. Cây đay? Đó là thứ vải vóc rất rẻ lại phổ biến mà. Các nàng đều cho rằng Nefertari điện hạ- sủng phi của Pharaoh nhất định sẽ có những yêu cầu ngặt nghèo về cách ăn mặc, hơn nữa Pharaoh đã hạ lệnh là phải chuẩn bị những thứ tốt nhất cho nàng mà. Váy trắng làm bằng bằng cây đay… đây là cách ăn mặc của người hầu mà… các nàng chưa có chuẩn bị a
Mấy người khϊếp đảm mà cúi đầu.
Ivy bất đắc dĩ chỉ các nàng, “Chính là thứ các ngươi đang mặc, lấy cho ta một bộ như thế nhé.”
“Nhưng mà điện hạ…”
“Mau đi, nếu không làm sao ta tắm rửa được.” Ivy cười cười không cho các nàng cơ hội phản bác.
Mấy thị nữ trao đổi ánh mắt một chút, sau đó liền vội vàng lui xuống.
Sau khi tắm rửa thay quần áo, những cảm giác mệt mỏi khi đi đường xa giống như biến mất hết. Thân thể Ivy nhẹ nhàng, khoan khoái ngồi trên ghế tựa, không thèm để ý đến hình tượng thục nữ của mình, cầm một chiếc quạt hình hoa sen phe phẩy. Thị nữ hai bên muốn hầu hạ Ivy nhưng nàng lại không cho, khiến các nàng thập phần bất an.
“Chán quá đi…” con ngươi màu xanh chán nản nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có lẽ bây giờ khu chợ ở Memphis đang rất náo nhiệt. Nếu như Shepute cũng ở đây thì tốt rồi, như vậy nàng có thể lẻn ra ngoài, điên cuồng mua sắm. Tốt nhất là có cả Bubka nữa, hắn có thể làm vệ sĩ cho nàng và Shepute. Đợi Ramesses tới thì mình nhất định phải hỏi xem Shepute và Nefertari có an toàn hay chưa mới được. Nàng ngáp một cái, thị nữ bên cạnh liền khϊếp đảm quỳ xuống, ,trăm miệng một lời.
“Điện hạ, xin hãy tha thứ cho nô tỳ vì đã không hầu hạ ngài chu toàn.”
Ivy đột nhiên có một cảm giác bất lực, liên tục vẫy tay, “Đừng khẩn trương, mau đứng dậy đi.”
Khi đến Memphis, Ivy cảm thấy thái độ của đám người hầu càng thêm cung kính đối với mình, thỉnh thoảng còn khiến cho nàng có chút bất lực, không biết nên làm cái gì mới tốt. Lúc này, có một âm thanh vang lên.
“Bệ hạ đã ra lệnh cho thụ cầm sư Lopute, ban nhạc Kamate, vũ công Pygmy và biểu diễn giả Mimiro đến biểu diễn cho điện hạ xem.”
Vừa dứt lời, những người đó liền lần lượt đi vào. Dẫn đầu là một nam nhân đẹp trai ôm thụ cầm Ai Cập, theo sát phía sau là một đội người có cả nam lẫn nữ ôm các loại nhạc cụ, cuối cùng là một người có dáng dấp thấp bé, trong tay cầm các loại dụng cụ ảo thuật.
Thì ra đây chính là những “thứ rất hay” mà hắn nói.
*********
Phòng nghị sự ở Memphis tuy thiếu khí thế hơn ở Thebes nhưng cũng rất uy nghiêm, xa hoa, lộng lẫy, cửa được khắc hình hoa sen tinh tế, sàn nhà được dùng làm bằng đá thanh hoa, thể hiện tầm quan trọng của nó. Hiện tại, hạ Ai Cập được bình yên, tự nhiên lại tăng thêm mấy phần uy nghiêm. Quần thần cung kính, không dám thở mạnh mà nghe theo chỉ thị của Pharaoh.
Ramesses lấy tay nhẹ nhàng kéo cách sợi tóc rủ sang hai bên. Thời tiết ở đây thật nóng, so với Thebes thì chỉ có hơn chứ không kém, hy vọng nàng có thể mau chóng thích nghi. Sau khi xử lý xong những chính sự, Ramesses bắt đầu nói với các nội quan về việc cưới vương hậu.
“Bệ hạ, thần đã xem thiên tượng, hỏi ý chư thần thì 15 ngày sau chính là thời điểm thích hợp.”Một tế ti cung kính báo áo với Ramesses.
“Có thể chuyển tới ba ngày sau không?”
Trên mặt vị tế ti kia lộ vẻ khó xử, các nội thần trong lòng sợ hãi nhưng cũng mở miệng, “Bệ hạ, nghi thức cưới vương hậu rất phức tạp. Lão thần cần ít nhất mười ngày mới có thể chuẩn bị được.”
Con ngươi màu hổ phách lạnh lùng nhìn các nội thần, chúng thần tửu sợ hãi, không nói gì nữa.
“Bảy ngày sau, trừ phi là ngày cấm kỵ, trễ nhất là bảy ngày sau ta sẽ cưới Nefertari làm vương hậu. Mặc kệ là có khó khăn gì, các ngươi phải đảm bảo cho các nghi thức diễn ra thuận lợi.”
“Vâng.” Lúc này đây, không còn ai dám phản đối nữa.
“Được rồi, các ngươi lui xuống đi.” Ramesses khoát tay, “Mentus, ngươi ở lại.”
Quần thần thối lui, nam nhân tóc đỏ cung kính đứng trước mặt Ramesses, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của vị quân chủ của mình xuất hiện một tia mệt mỏi. Lặn lội đường xa mấy ngày, chưa kịp nghỉ ngơi liền mở hội nghị, có phản ứng như vậy cũng là rất bình thường. Hắn cúi đầu, chờ đợi lời nói tiếp theo của Ramesses.
“Mentus, bên cạnh chúng ta vẫn còn nội gián.”
Hắn sững sờ, lập tức đáp, “Vâng… Bệ hạ thánh minh.”
Mặc dù Litah đã chết, trận giao chiến đầu tiên cũng kết thúc, nhưng nội gián vẫn ẩn nấp ở bên cạnh. Chiến tranh toàn diện với Hittite sớm muộn gì cũng xảy ra, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân Pharaoh quyết định ở lại Memphis. Trong tình hình này, có một nội gián của địch ở bên cạnh quả thực rất nguy hiểm.
Hai người ngầm hiểu ý nhau, tên nội gián này nhất định có địa vị cao quý, có thể thường xuyên gặp mặt Pharaoh… Nhưng người đó lại không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
“Kẻ đó biết rõ các kế hoạch quân sự của chúng ta…” Ramesses lạnh nhạt nói, “Từ hôm nay trở đi, tất cả các kế hoạch quân sự chỉ có ta và ngươi thương lượng với nhau. Tế ti cũng không được biết đường hành quân, tất cả quân sĩ chỉ được biết đích đến trước khi hành quân một ngày.”
“Vâng, bệ hạ.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Trong nội tâm của Mentus lại có vài phần cảm động. Cho dù trong tình huống nào nhưng bệ hạ vẫn không hoài nghi mình. Hắn thật sự rất may mắn khi chọn được một người “chủ” độc nhất vô nhị, vô cùng tín nhiệm mình. Hy vọng Bubka cũng có thể tìm được một người “chủ” có thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn.
“Đúng rồi, Mentus.” Ramesses gọi hắn lại, “Ngươi mau phái người tới Thebes đưa một tỳ nữ tên Shepute đến đây, mấy ngày hôm nay nàng suốt ngày ầm ĩ đòi gặp nàng ta.”
"Vâng."
“Còn có, thả tế ti Nefertari ra khỏi ngục, sau đó cách chức tế ti thần điện, đưa đến bờ phía tây phụng mệnh.”
“Vâng.”
Mentus dựa vào ghế, đôi mắt hơi nheo lại. Việc thành thân với Nefertari nhất định phải mau chóng thực hiện, để tránh mấy lão thần ở Thebes biết tin lại lấy cái chết ra để can gián, bọn họ đều hy vọng có thể gả con gái vào cung làm hậu! Hắn không sợ bọn họ nhưng những thủ đoạn của bọn họ… Hắn không muốn hôn lễ của mình xảy ra chuyện, càng không muốn nàng bởi vì chuyện gì mà cảm thấy khó xử.
Hắn nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi.
Sau một lúc lâu, khuôn mặt mệt mỏi của hắn lộ ra vẻ vui sướиɠ không giấu được.
Cuối cùng… sau bao năm chờ đợi, nàng cuối cùng cũng đứng trước mặt thần Ra thề, vĩnh viễn trở thành thê tử của mình.
*
Khi thấy Ramesses đến, những người ở đây không khỏi rè ngại quỳ xuống, cơ hồ muốn đem đầu nhét vào trong đất, không ngừng run như cầy sấy, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Ramesses thấy thế thì không khỏi có phần tò mò, giương mắt lên nhìn mới hiểu ra tại sao bọn họ lại sợ hãi như vậy.
Tên đầu sỏ gây ra chuyện này chính là Ivy đang co rúc trên ghế lớn, đôi mắt nhắm lại, khóe miệng còn đọng một chút nước miếng, những điều đó đủ để chúng minh nàng ngủ ngon đến mức nào. Nếu như cẩn thận nghe, còn có thể nghe thấy những âm thanh nói mê rất nhỏ.
Nhất định là nàng rất mệt.
Ramesses đau lòng nhìn nàng, đi về phía trước, nhẹ nhàng bế nàng lên.
Người hầu bốn phía không khỏi tò mò vụиɠ ŧяộʍ giương mắt, kinh ngạc nhìn Pharaoh vĩ đại của bọn họ. Bọn họ không ngờ, Pharaoh lại có thể có ánh mắt trìu mến như vậy, lại có thể ôn nhu ôm một nữ nhân như vậy. Tầm mắt của Ramesses rời khỏi Ivy, bọn họ liền cúi đầu xuống, nơm nớp lo sợ.
Thôi thế là hết rồi. Trước khi chỉ được nghe nói Pharaoh rất sủng ái Nefertari điện hạ, bây giờ tận mắt thấy mới biết điều đó chính là sự thật, hơn nữa còn khiến cho bọn họ mở rộng tầm mắt. Mà hiện tại bọn họ lại khiến cho điện hạ buồn chán đến ngủ mất, bọn họ nhất định xong rồi. Những nghệ sĩ đến biểu diễn hôm nay càng thêm lo sợ hơn. Bọn họ vốn nghĩ rằng có thể sống vui vẻ ở Memphis, hôm nay lại có thể biểu diễn cho vương hậu tương lai của Ai Cập, không thể khơi dậy sự hứng thú của nàng. Xem ra, thành tựu của những tổ nghiệp thật sự bị hủy hoại dưới tay họ rồi.
Nói không chừng đến tính mạng cũng không giữ được.
Cảm thấy được cơ thể hơi chấn động, Ivy mơ màng mở mắt, mơ hồ thấy được khuôn mặt của Ramesses. Nàng lẩm bẩm vài câu, “Ta thật sự muốn đi dạo phố…” sau đó nhắm mặt lại rồi thì thào, “Bọn họ biểu diễn rất tốt, ngươi nhất định phải ban thưởng cho bọn họ… Chỉ là, ta muốn đi dạo phố…”
Nói hết câu, Ivy lại tiếp tục rơi vào giấc ngủ. Ramesses ôm nàng, khóe miệng nhếch lên, vui vẻ không giấu được. Hắn khoát tay, ý bảo những nghệ sĩ đó lui xuống nhận thưởng, sau đó xoay người đi về phía tẩm cung.
Những nghệ sĩ, người hầu đang quỳ trên mặt đất vô cùng cảm kích, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở một hơi.
Mấy hôm trước có tin đồn Nefertari điện hạ thông đồng với Hittite, âm hiểm, độc ác, luôn sử dụng những thủ đoạn hèn hạ để câu dẫn Pharaoh. Bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy những việc này, bọn họ đã nhận ra những lời đồn đó hoàn toàn là bịa đặt. Chuyện nàng chỉ huy quân đoàn Seth xông ra chiến trường sớm đã lan truyền khắp các con ngõ lớn nhỏ ở Thebes, hôm nay lại tha thứ cho các hạ nhân lần đầu gặp mặt, nhìn bộ dáng cẩu thả của nàng, bất luận thế nào cũng không thể nhìn ra mối liên hệ giữa nàng với cái từ âm hiểm, độc ác kia. Mà Pharaoh sủng ái nàng chính là xuất phát từ nội tâm, điều đó không có cách nào che giấu, nhìn thế nào cũng không thấy nàng dùng những thủ đoạn hèn hạ để câu dẫn Pharaoh.
Những người từng tiếp xúc qua với Ivy đều ôm một loại kính trọng, quý mến đối với nàng.
Nhanh nhẹn, thông minh, lương thiện, không câu nệ tiểu tiết... những từ ngữ dùng để hình dung Ivy bắt đầu lan ra từ hoàng cung Memphis. Người hầu cùng thần dân cũng dần thật lòng chấp nhận thiếu nữ ngoại quốc thần bí này. Trong lúc chờ đợi hôn lễ diễn ra, mọi người đều rất hưng phấn, mong chờ, nếu nàng có thể trở thành vương hậu hẳn sẽ là chuyện vui của toàn Ai Cập.
******