Chương 47: Quyết định (2)

“Còn không phải là sợ ngươi sẽ chết sớm hay sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, Ivy sửng sốt một chút, ngay sau đó liền hận không thể tát vào mặt mình một cái. Sau đó nàng nghĩ, hắn đã ở bên cạnh Nefertari chân chính, còn cần mình ở đây làm người tốt hay sao, “Coi như ta chưa nói gì, coi như ta chưa nói gì đi, dù sao sớm muộn gì ta cũng phải trở về. Ngươi là quân vương nên phải để phòng người bên cạnh một chút… A!”

Lời còn chưa dứt, cằm của Ivy bị Ramesses hung hắng nắm lấy.

“Nói lại lần nữa xem.”

“Ngươi nên đề phòng người bên cạnh…”

“Không phải câu này.”

“Coi như ta chưa nói…”

“Không phải.”

“Dù sao sớm muộn gì ta cũng phải trở về, ngươi tức giận với ta làm cái gì!!!” Ivy không nhịn được nữa, lớn tiếng hét lên.

“Ngươi đã ở cùng với Nefertari chân chính, còn muốn ta thế nào nữa? Cho dù ta thả Jarry đi là không đúng, nhưng không đến mức ngươi hoài nghi ta, thậm chí là cho ta uống thuốc mê. Ngay cả khi ta giúp ngươi trị thương, ngươi cũng không hề tin tưởng ta. “ Ivy càng nói càng kích động, đôi mắt màu xanh như bị bao phủ một tầng sương mờ, “Nói cho ngươi biết, ta không thèm cái mạng của ngươi, dù sao ta với ngươi không cùng một thế giới… ui!”

Ivy bịt miệng…. Nhất định hắn sẽ nghĩ mình bị điên rồi.

“Ta sớm đã đoán ra.”

Ramesses buông lỏng tay cầm cằm của Ivy, nhẹ nhàng điều chỉnh dây cương, rất nhanh chiến mã liền ngừng lại. Hắn ôm Ivy nhảy xuống ngựa, đặt nàng trên mặt đất, còn bản thân mình thì ngồi trước mặt nàng. Hắn nhìn chằm chằm Ivy.

“Được rồi, bây giờ nàng hãy nói tất cả cho ta biết đi.”

“Nói cái gì cơ?”

Con ngươi màu hổ phách lạnh lùng nhìn Ivy.

“Được rồi... nhưng mà ngươi muốn biết cái gì cơ?” Ivy chớp chớp đôi mắt, khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của hắn liền ngoan ngoãn cúi đầu, “Kỳ thật, ta đến từ tương lai.”

Hắn đã sớm nghĩ tới điều này. Lúc gặp lại nàng ấy ở quả đồi ở Giza thì hắn đã biết. Đã năm năm trôi qua nhưng lại không có chút dấu vết thời gian nào trên người nàng, nàng giống hệt với lần đầu bọn họ gặp nhau. Thời gian trôi qua trên người hắn nhưng lại dừng lại trên người nàng.

Rõ ràng, nàng và hắn không chung một thế giới.

Lúc gặp lại nàng, hắn mừng như điên nhưng lại rất tuyệt vọng. Cái loại cảm xúc xung đột này khiến cho hắn không thể thở nổi. Có vài lần, nàng đã muốn nói chuyện này với hắn, hắn biết, nhưng hắn lại không cho nàng cơ hội, hắn coi như không có chuyện này.

Nếu nàng lại rời đi, nói không chừng nhoáng một cái đã là một cái mười năm. Có lẽ khi hắn tuổi già sức yếu thì mới có thể gặp lại nàng vẫn trẻ trung xinh đẹp như vậy… Nếu như vậy… Nếu nói như vậy….

Không, hắn không thể để chuyện này xảy ra.

Ivy vụиɠ ŧяộʍ nhìn Ramesses, người trước mặt vẫn bình tĩnh như trước. Nàng cúi đầu xuống, “Ở tương lai, tôi phát hiện anh gặp khó khăn nên ta mới tới đây để giúp ngươi.” Ivy không dám nói là nàng làm cho hắn mất sớm. Tại cái tình cảnh này, nàng sợ hắn sẽ kích động rồi một đao gϊếŧ nàng. Huống hồ, nàng cảm thấy thẹn với hắn.

“Cho nên, ngươi hãy tin ta, tất cả mọi chuyện ra làm đều là giúp ngươi. Bởi vì bao giờ lịch sử... ý ta nói là chờ mọi chuyện trở nên tốt hơn thì ta mới có thể trở về nhà.”

Trầm mặc.

“Xin hãy tin tưởng ta! Tuy rằng các ngươi đều nghĩ ta là nội gián nhưng... ta chưa từng nghĩ sẽ hại ngươi, ta chỉ muốn…”

“Nefertari là nội gián.” Lời nói lạnh như băng có thêm vài phần lệ khí.

“Không phải ta.”

“Mọi người đều cho rằng Nefertari là nội gián, cho nên ta liền tìm một Nefertari để thỏa mãn mọi người.”

Cái gì? Lời này của hắn là có ý gì? Ivy kinh ngạc nhìn Ramesses, nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Nếu ngày đó nàng không đòi chữa trị thay nàng ta, ta đã sớm dùng việc đó để phán tội phản quốc cho nàng ta.”

Có ý gì? Nàng nghe không hiểu… Ramesses ngồi trước mặt nàng, bâng quơ nói, trong đó có vài phần kiên quyết, “Không phải nàng nói ta hoài nghi nàng hay sao? Tại đây, ta có thể nói rõ cho nàng biết, ta chưa từng…. À không, phải nói là, cho dùng nàng là nội gián thì ta cũng không để ý.”

Ivy ngơ ngác nhìn Ramesses, nhìn nam nhân đó gằn từng tiếng.

“Tốt nhất là nàng hãy nhớ kỹ những lời của ta. Ta, đã là Pharaoh của Ai Cập, ta có thể cho nàng tất cả những thứ mà nàng muốn. Nếu như là hợp lý, nàng muốn một ta sẽ cho hai! Cho dù điều nàng muốn là không hợp lý, ta sẽ trở thành một vị quân chủ không phân biệt phải trái để thỏa mãn nàng! Cho nên, nếu như nàng muốn tính mạng của ta thì ta cũng sẽ dâng nó cho nàng.” hắn thản nhiên nói nhưng lại khiến người ta có chút không thoải mái, “Ta chỉ cần nàng ở lại, ở lại bên cạnh ta.”

Hắn lại có thể nói ra những điều đó một cách thản nhiên như vậy…

“Nếu như nàng muốn đi, cũng được. Nhưng trước tiên hãy gϊếŧ ta đi.”

Này này này… những lời như vậy sao có thể được nói ra từ miệng của vua một nước chứ. Ivy muốn mở nói cho hắn những lời này nhưng cô họng như có gì chặn lại, không nói được gì.

“Thế Nefertari kia... anh định xử lý như thế nào?” Đôi mắt màu hổ phách xuất hiện thêm vài phần lãnh khốc, “Lợi dụng muội muội để thả người Hittite, lấy thân phận để tiếp cận Pharaoh, nhân cơ hội trị thương mà hạ độc Pharaoh. Nàng chính là nội gián.”

Ivy khó có thể tin mở to hai mắt.

“Cai ngục đã không nói gì được nữa. Ta đã tự mình tra khảo hắn, tra khảo đến khi hắn nói chưa từng gặp vương phi Nefertari, tra khảo đến mức hắn không nói được lời nào nữa. Trước khi xuất phát đi tìm nàng, ta đã an bài mấy ngày sau sẽ đem tế ti Nefertari và muội muội của nàng lên pháp trường. Sau này, nếu có kẻ dám nói nàng là kẻ phản bội thì đó chính là vu hãm, bị phán tội đầu độc lòng người.” hắn tàn khốc nói ra cách giải quyết của mình, “Gϊếŧ!”

“Không cần!” Nghe được những lời nói lạnh như băng của hắn, Ivy cơ hồ mất bình tĩnh, gắt gao túm lấy vạt áo của hắn, đôi mắt phiến hồng nhìn chằm chằm gương mặt của người trước mặt, “Vì sao lại làm như vậy? Vì sao? Nefertari, Shepute đều vô tội. Người khác hiểu lầm ta, ta liền rời đi, dù sao người nên đi chính là ta.”

“Ta phát hiện ra rằng, nàng vẫn không hiểu những lời của ta.” Hắn lạnh lùng nhìn Ivy, “Ta chỉ muốn ngươi ở lại đây. Ta không biết tại sao nàng nhất quyết phải rời đi, nếu như nàng bởi vì bị hoài nghi mà hổ thẹn thì sau này sẽ không có một ai hoài nghi nàng. Dù lý do gì của nàng là gì thì ta cũng có thể giải quyết tất cả. Nếu như thế mà nàng vẫn muốn đi…”

“Được rồi, đừng nói nữa.” Ivy lấy tay che miệng hắn lại, “Ngươi tội gì cứ phải làm khó ta.”

“Nàng là phi tử của ta, ta muốn ngươi ở bên cạnh ta là sai sao?” hắn không có biểu tình nhìn lấy cái tay đang che miệng mình ra.

Ivy chợt cảm thấy vô lực. Cái thân phận phi tử kia chính là hắn nhân cơ hội nàng trở về hiện đại mà tự ý truy phong cho nàng. “Vậy tại sao ngươi lại cho ta uống thuốc mê?”

“Vì ta không muốn ngươi chạy đến ngăn cản ta.”

Ngăn cản hắn? Ngăn cản hắn hãm hại Nefertari chân chính hay là ngăn cản hắn cứu nàng?

“Nhưng nếu ở lại…” nàng sẽ không được gặp lại ca ca và ba, còn có những cơn mưa dầm liên miên ở London. Tuy rằng nàng ghét nơi đó nhưng nếu không được thấy , nàng lại có chút…. Nàng thật sự không làm được….

“Nếu nàng đi…” thanh âm thản nhiên mà lãnh khốc lại vang lên, “Ta sẽ gϊếŧ chết Bubka, Shepute, Nefertari!”

Ô… người này sao có thể trở nên âm hiểm khó đối phó như vậy chứ!

Ivy ủ rũ cúi đầu, Ramesses bế nàng lên ngựa, sau đó cũng nhảy lên, ngồi phía sau nàng. Hai người cứ như vậy mà đi về phía binh lính đang tập trung, không khí trầm mặc vây kín hai người. Ivy không nói lời nào, Ramesses cũng không chủ động nói, bây giờ, âm thanh duy nhất có thể nghe thấy chính là tiếng vó ngựa đạp trên mặt đất.

Cuối cùng, Ivy mới lấy được dũng khí mở miệng, “Ngươi... ngươi sẽ không gϊếŧ bọn họ.”

Không có hồi âm.

Ivy lo lắng nuốt nước miếng.

“Bubka là đệ đệ bảo bối của Mentus, Shepute và Nefertari là hậu duệ của quý tộc, nếu ngươi làm như thế thì mọi người sẽ xa lánh ngươi.”

Vẫn không có hồi âm.

“Ngươi vì nhất thời muốn ta ở lại mà làm như vậy, đáng sao?” Ivy mở to mắt, “Cho nên ngươi sẽ không làm như thế, bởi ngươi là một người thông minh.”

“Nếu như ta không định làm thế…” Thanh âm lạnh như băng khiến cho Ivy cảm thấy chính mình đang bị đông cứng lại, “Thì tại sao ta lại phái Bubka đi tiên phong? Tại sao lại ra lệnh cho Shepute chuốc thuốc mê nàng? Tại sao ta lại đột nhiên để cho Nefertari kia làm tế ti?”

Ách......?

“Tính mạng của bọn họ nằm trong lòng bàn tay của ta. Cho dù ta muốn bọn họ chết thì những người khác cũng sẽ cảm thấy đó là điều bình thường.”

Thì ra là thế, những hành vi kỳ quặc trước đó đều là kế hoạch của hắn ta.

Hắn không nói đùa, lần này hắn nhất định sẽ làm như những gì hắn nói.

Nàng không muốn bọn họ chết, hắn đã nắm bắt được điểm này của nàng. Hắn trăm phương ngàn kế chỉ vì muốn uy hϊếp nàng, bắt nàng ở lại bên cạnh hắn.

Nếu như vậy, nhất định là hắn thích nàng, hắn không thích Nefertari kia. Nội tâm buồn bực của Ivy lại có chút vui mừng, nước mắt chảy xuống. Nàng liều mạng lắc đầu, không được, không được, nàng đã quyết định quay trở lại… Nếu như nàng bày tỏ tình cảm của mình….Nhất định sẽ do dự. Nàng nên làm gì bây giờ?

Chẳng lẽ… nàng sẽ ở lại?

Ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, Ivy liền bị doa.

Ở lại? Nàng sẽ phải ở cái thế giới không có bồn cầu xả nước, không có vòi hoa sen để tắm, không có máy tính, không có di động, không có Gucci, không có đại học, không có ba b… không có anh hai sao?

Thật sự có thể chịu được sao?

Nàng vụиɠ ŧяộʍ quay đầu lại nhìn đôi mắt màu hổ phách giống như có thể thấu triệt mọi thứ của Ramesses. Hắn phát hiện nàng quay đầu lại thì nhìn nàng một cái, sau đó tay trái nhẹ nhàng nhéo má nàng, “Ngồi nghiêm chỉnh.”

Làm sao bây giờ, nàng thật sự rất thích hắn.

Khi nhìn hắn bị thương nàng liền lo lắng.

Khi nghĩ đến phải rời xa hắn thì lại rất đau khổ.

Khi nghĩ đến hắn sẽ thích người khác thì trái tim nàng giống như vỡ vụn.

Tình cảm nàng dành cho hắn hơn cả tình cảm nàng dành cho anh trai của mình. Không, phải là hơn rất rất nhiều...

Thì ra, người mà nàng không lỡ rời xa ở thế giới này không phải Bubka, không phải , không phải Nefertari mà là hắn- vị Pharaoh lạnh lùng, tàn khốc, tự cao tự đại, và luôn cau có mặt mày này.

Vị trí của hắn ở trong lòng nàng sớm đã hơn mười cái Cambridge, nghìn cái Gucci, vạn cái di động…. Không, đối với nàng, hắn là vô giá.

“Nếu như ta ở lại… ngươi có thể trở vòng tay kia cho ta, cho ta trở về nhà theo định kỳ để thăm phụ thân và ca ca của ta không?” Ivy thử mở miệng, đây chính là sự nhượng bộ rất lớn của nàng. Cái vòng tay kia chính là phương tiện để nàng đi lại giữa hai thế giới.

“Không được!”

Hai mắt Ivy trợn to, “Ngươi... ta ở lại thì sẽ không thể về thăm người thân của mình sao? Ngươi thật sự rất tàn nhẫn.”

“Đầu tiên, nàng phải hứa không được gặp lại ca ca của mình nữa.” Ramesses âm trầm, hai mắt hiện lên tia tàn nhẫn, “Nếu như ta thấy nàng và hắn ở cùng một chỗ, cho dù đó là ca ca của nàng thì ta cũng sẽ gϊếŧ hắn.”

Ngươi hẳn là sẽ không nhìn thấy ta và người đó ở cùng một chỗ… Ivy lau mồ hôi, nhất định là hắn cảm thấy tình cảm của nàng dành cho ca ca sẽ không thể biến mất hoàn toàn.

“Thứ hai, ta không tin nàng.”

Cái gì?

“Nếu nàng về nhà, có thể nàng sẽ không quay lại đây, hoặc cố ý đi thật lâu rồi mới trở lại, ta cũng không có cách khống chế. Cho nên nàng không thể rời đi, một bước cũng không thể.”

Cái gì vậy chứ? Uổng phí nàng vừa rồi còn nghiêm túc suy nghĩ bản thân có nên ở lại hay không, kết quả mặc kệ nàng do dự thế nào, thì hắn cũng không cho nàng cơ hội để đàm phán với hắn. Nếu đã như vậy thì tại sao hắn lại nói nhiều như vậy với nàng chứ? Nàng chán nản cúi đầu, “Nếu như vậy thì ta sẽ không được gặp lại phụ thân nửa…”

“Trừ khi nàng sinh cho ta một đứa nhỏ thì nàng có thể về thăm nhà.”

What?

“Ta sẽ không ép buộc nàng, dù sao thì nếu nàng không sinh thì cả đời sẽ không thể gặp lại bọn họ. Với tính cách của nàng, chỉ có như vậy ta mới tin tưởng để nàng quay về thăm nhà.”

What? What? Không phải chứ, nàng chưa có nghĩ tới sẽ thành thân với hắn, hắn lại nghĩ tới bước này rồi.

“Nơi này cách Memphis rất gần.” hắn thản nhiên nói, hoàn toàn không để ý đến bộ dạng chật vật của Ivy bây giờ, “Khi tới Memphis chúng ta sẽ cử hành nghi thức.”

“Nghi thức gì chứ?” Như thế nào nàng lại có dự cảm không tốt.

“Cưới nàng làm vương hậu.”

Mải nói chuyện, không biết từ lúc nào hai người đã đi đến chỗ vừa rồi, Ramesses ôm Ivy đã hóa đá nhảy xuống ngựa. Binh lính bốn phía cuống quýt xông đến, cung kính hành lễ với hai người. Bubka cũng ở đó, con ngươi xanh biếc lo lắng nhìn Ivy.

“Túi đâu?” Ramesses lạnh lùng hỏi, binh lính cung kính dùng hai tay đưa balo của Ivy cho Ramesses. Ramesses lấy chiếc vòng hoàng kim từ trong túi ra, sau đó cẩn thận cất vào người mới an tâm ném chiếc túi cho Ivy, “Những lời vừa rồi của ta, nàng phải nhớ rõ, đừng để ta nói lại lần hai.”

Ivy ôm balo ngơ ngác nhìn Ramesses.

Hai tròng mắt màu hổ phách hiện lên một tia ôn nhu không dễ phát hiện, giống như đang nhìn bảo bối trân quý nhất trên thế giới vậy. Ivy cũng không chú ý đến biểu tình này của Ramesses, ngược lại chỉ có Bubka thấy được, sau đó sắc mặt trở nên âm trầm.

Rất nhanh, Pharaoh trẻ tuổi xoay người qua, thu lại biểu tình của mình, lạnh như băng mà ra lệnh, “Gọi Mentus đến đây, toàn quân bắt đầu khởi hành về Memphis.”

Ivy cảm thấy trời đất đang rung chuyển.

Hắn, hắn, hắn không nói đùa!!!