Người ngoài cửa vừa nói xong, đầu óc Ivy giống như bị nổ tung. Gặp chuyện, gặp chuyện là sao? Bị ám sát? Chẳng lẽ là dùng kiếm độc? Tính mạng của hắn có nguy hiểm hay không? Rốt cuộc, gặp chuyện là cái ý tứ gì? Nàng vội vàng chạy ra ngoài cửa, hai tay gắt gao túm lấy cổ áo tên binh linh, “Mau, đưa ta đi gặp hắn.”
Binh lính kia bị nàng hung hăng túm lấy cổ áo thì ngẩn cả người, Mentus ở phía sau liền mở miệng, “Mau đưa bọn ta đi gặp bệ hạ.”
Ba người hoang mang chạy tới tẩm cung của Pharaoh. Bên trong, bên ngoài đều là những võ sĩ thân thể cường tráng, vũ khí đầy đủ, đang trong trạng thái sẵn sàng đón địch. Binh lính thấy Mentus đến thì tự giác nhường đường cho hắn, mà Ivy không đợi Mentus đi trước mà nhanh chân chạy vào trước.
“Hắn thế nào rồi?”
Cuối cùng Ivy cũng nhìn thấy Ramesses. Hắn ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế của mình, bên cạnh có hai gã ngự y đang rửa, băng bó vết thương cho hắn. Thật may quá, hắn vẫn còn sống. Nhìn thấy sắc mặt hắn hơi tái nhợt nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng như ngày thường, nàng nhẹ nhõm thở một hơi. Sau khi thấy hắn vẫn bình an, nàng đưa mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm người dám ám sát Pharaoh. Cách chỗ Ramesses ngồi không xa có hai võ sĩ cường tráng của thôn Ciutat đang giữ chặt một nữ tử gầy yếu. Nữ nhân ấy cúi đầu, mái tóc giống như dòng thác che kín khuôn mặt của nàng. Cách nữ nhân kia khoảng hai bước chân là một thanh đoản kiếm dính máu, hẳn đó chính là thứ khiến Ramesses bị thương.
“Làm càn, ngươi là ai? Chưa có sự chấp thuận của Pharaoh mà dám tùy tiện đến gần.” một âm thanh kiêu ngạo vang lên, Ivy ngẩng đầu, hóa ra đó chính là lão trọng thần Seaman. Xưa này Seaman nói chuyện với nàng và Ramesses luôn cung kính, thỉnh thoảng còn khiến cho người khác nảy sinh phản cảm, giọng điệu kiêu ngạo này, lần đầu tiên nàng mới thấy. Ivy chợt nhớ đến mình còn đang đội tóc giả, mặc thường phục, có lẽ là do hắn không nhận ra mình.
Nàng liền tháo tóc giả xuống, tóc vàng tùy ý rơi xuống, “Ta đến xem bệ hạ.”
Seaman hơi run rẩy một chút, sau đó bày ra bộ dáng khiêm tốn hàng ngày. Hắn lớn tiếng mà cung kính nói, “Tham kiến Nefertari điện hạ.”. Lúc này, mọi người trong tẩm cung của Ramesses nhìn về phía nàng, mọi người lạnh lùng nhìn nàng, tròn mắt đều toát ra thần sắc nghi hoặc. Do dự vài giây, tất cả đều cung kính hành lễ, “Nefertari điện hạ.”
Ramesses ngẩng đầu nhìn về phía, ánh mắt hai người chạm nhau. Ngay lúc đó, Ivy nhìn thấy một tia ôn nhu ngắn ngủi trong mắt của hắn, tia ôn nhu ngắn ngủi đó thật khiến người khác đau lòng. Đừng dùng ánh mắt ôn nhu đó nhìn nàng, chẳng phải hắn đã hoài nghi nàng hay sao? Nếu ngay cả thuốc mê cũng cho nàng dùng thì tại sao lại khiến cho nàng ôm hy vọng cơ chứ! Lúc này, chúng thần tử hành lễ xong, đứng thẳng người lên, ngăn chặn ánh mắt của hai người đang nhìn nhau.
Ivy nhìn về phía nữ nhân kia, phát hiện nàng đang ngẩng đầu lên. Con ngươi màu đen, làn da trắng nõn, đôi môi anh đào tái nhợt khiến nàng không khỏi kinh ngạc mà kêu nên.
“Mathao Nijiru…”
Mathao Nijiru nhìn Ivy, hàm răng cắn chặt đôi môi đến bật máu.
“Đây là… vì sao lại làm như vậy?” Ivy thì thào nói, sau đó lập tức hối hận. Ivy biết Mathao Nijiru rất hận Ramesses bởi vì Ramesses mà người nàng yêu nhất chết đi, dù là giây phút cuối cùng, hắn vẫn chỉ đặt nàng ở vị trí thứ hai.
Mathao Nijiru quay mặt sang chỗ khác. Mentus ở phía sau Ivy lên tiếng, “Ám sát Pharaoh là tội phản quốc, theo luật lệ thì phải chịu tử hình.”
Ivy nghe vậy liền xoay người về phía sau, đôi mắt màu xanh nước biển nhìn chằm chằm Mentus, nước mắt sắp tràn ra ngoài khiến vị tướng quân trẻ tuổi kia giật mình, nhất thời không biết nói gì.
“Điều này không công bằng, không phải sao?”
Ivy nói xong, không giải thích gì thêm, khóe mắt có một chút nước mắt, xoay người ngồi xổm xuống, nhặt thanh đoản kiếm nhiễm máu lên.
“Đây là…” Biểu tình nàng đột nhiên nghiêm trọng, “Làm bằng đồng.”
Đúng vậy, niên đại này của Ai Cập vẫn là dùng kiếm đồng. Nàng cuống quýt ngẩng đầu nhìn về phía miệng vết thương của Ramesses. Tuy không phải là vết thương lớn nhưng hẳn là đâm rất sâu. Kiếm đồng, thân kiếm có độc tính, nếu như không xử lý vết thương cẩn thận thì khả năng tử vong là rất cao. Như vậy, chỉ dùng thảo dược hoặc nước sạch là không đủ.
“Để ta xử lý vết thương cho ngài, được không?” Ivy trấn an bản thân, nói với Ramesses.
Ramesses không biểu cảm nhìn nàng, cách đó không xa, Seaman lại lên tiếng, “Nefertari điện hạ, có lẽ vì ngài là người ngoại quốc nên không biết, y thuật của Ai Cập ta rất tốt, có thể nói là tốt nhất trên thế giới. Hiện tại người đang trị liệu vết thương cho Pharaoh là ngự y có y thuật cao minh nhất, xin ngài hãy yên tâm…”
Tất nhiên nàng biết y thuật của Ai Cập cổ đại như thế nào nhưng có thể hiệu quả bằng thuốc kháng sinh hay sao? Có lẽ bị một vết thương như thế cũng không có việc gì lớn nhưng nàng vẫn phải cẩn thận thì hơn.
“Tế ti đại nhân đến!” Tiếng binh lính vang lên, cùng với tiếng bước chân vội vã truyền vào, thân ảnh của Nefertari xuất hiện. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng tràn ngập lo lắng, bởi vì bước nhanh lên khuôn mặt có vài phần đỏ ửng cùng một ít mồ hôi lấm tấm trên trán nàng. Nàng tiến vào, quỳ xuống trước mặt Ramesses, hô hấp hỗn loạn.
“Bệ hạ, xin hãy tha thứ thần vì đã đến muộn. Hãy để thần chữa trị cho ngài.”
Ramesses liếc nhìn nàng một đi, sau đó lạnh lùng nói, “Đứng lên đi, không phải lỗi của ngươi.”
Kia một khắc, trái tim Ivy như vỡ thành nhiều mảnh. Nàng cố gắng đè nén cảm giác mất mát xuống, bình tình nói, “Xin hãy cho ta thử một chút... để ta chữa trị cho ngài trước rồi hãy để tế ti đại nhân chữa trị!”
Cái gọi là chữa trị kia của Nefertari bất quá cũng chỉ là cầu phúc, tùy rằng nói có lực lượng thần bí tồn tại nhưng Ivy vẫn là tin những kỹ thuật tiên tiến đến từ hiện đại hơn. Nàng kiên quyết nhìn Ramesses, đôi mắt của nàng xuất hiện tia bi thương, cầu xin. Xin hãy tin tưởng nàng thêm một lần nữa, nàng không cần hắn đối sủng nịch nàng vô điều kiện như trước, nàng chỉ cần lúc này đây hắn tin tưởng nàng thêm một lần nữa, dù có phải rời khỏi thời đại này mãi mãi thì nàng chỉ muốn hắn chắc chắn không xảy ra chuyện gì bất trắc.
Mentus đứng phía sau nhẹ nhàng nói, “Điện hạ, chuyển này vẫn là nên giao cho tế ti đại nhân cùng ngự y vẫn hơn.”
Ivy lắc đầu, “Không được, vết thương kiếm đồng để lại nếu không được xử lý kỹ thì rất nguy hiểm, nhất là loại vết thương sâu như thế này. Bây giờ cần phải mở rộng miệng vết thương, sau đó rửa sạch, cuối cùng là dùng kháng sinh.”
Mentus cùng mọi người không hiểu được những lời nàng nói, chỉ nghe hiểu mỗi mở rộng miệng vết thương, như thế khác nào làm vết thương càng nặng thêm. Ý thức được điều này, mọi người tràn ngập nghi ngờ nhìn Ivy, Ramesses vẫy tay, Mentus hiểu được ý liền gật đầu, sau đó nói với Ivy, “Điện hạ, ta đưa ngài xuống nghỉ ngơi. Hãy cứ giao chuyện này cho ngự y và tế ti đại nhân.”
Mentus nhẹ nhàng vẫy tay, hai võ sĩ cách đó không xa đi vào, “Thất lễ rồi, điện hạ.”. Hai người bọn họ giữ chặt cánh tay của Ivy, ép nàng đi ra bên ngoài.
“Không muốn, không cần, ta không thể trơ mắt nhìn hắn chết đi.” Ivy bị ép đi ra ngoài, cảm xúc khó có thể ức chế, theo nước mắt tràn ra ngoài, “Ta là lo lắng cho hắn nên mới ở đây. Vết thương bị hoại tử, chiến tranh thất bại, nội gian ám sát. Ta đã cố gắng học tập rất nhiều chỉ để có thể giúp đỡ cho hắn, vì muốn hắn được sống lâu, hắn không thể chết… không thể...”
Những từ cuối cùng không thể phát ra thành tiếng. Ivy chưa từng nghĩ mình lại không thể khống chế được cảm xúc của mình như thế, lại có thể nói ra nhưng điều không có logic như thế. Nhưng lúc đó, nàng chỉ một lòng một dạ hy vọng hắn không chết, sau đó, sau đó… nàng ngốc một hồi. Có lẽ, đây chính là lần cuối cùng…
“Để nàng ở lại đây đi.”