Chương 41: Xử lý vết thương (2)

Binh lính buông lỏng tay ra, Ivy hướng mắt nhìn về phía Ramesses.

Trong đôi mắt màu hổ phách kia không có lấy một tia cảm xúc, hắn thản nhiên vẫy tay, ngự ý bên cạnh hiểu ý mà lui xuống. Mentus mang theo lo lắng mà tiến lên phía trước hai bước, Ramesses hơi ngẩng đầu lên ý bảo hắn lui ra.

Đây chính là trừng phạt sao? Trước kia là bản thân ích kỷ không muốn thừa nhận tình cảm của mình, bừa bãi lợi dụng sự nuông chiều của hắn. Hiện tại... nàng bỏ balo xuống, lấy dao phẫu thuật, cồn i-ốt, kim tiêm và thuốc kháng sinh từ trong balo ra.

“Kỳ thật là ta không hiểu y học.” nàng chậm rãi mở miệng, xung quanh lại một mảnh ồ lên, tràn ngập nghi ngờ nhìn nàng, “Nhưng ta có đọc qua, trong lịch sử từng có những vị quân chủ vì vết thương không được xử lý tốt dẫn đến hoại tử, sau đó liền tử vong. Thời đại này thịnh hành vũ khí bằng đồng, cho nên ta đã chuẩn bị một ít đồ để xử lý vết thương.”

Nàng dùng dao phẫu thuật hơ trên lửa một chút, “Bây giờ ta phải mở rộng miệng vết thương của ngươi, sau đó mới có thể rửa sạch vết thương. Hãy tin ta, sẽ không có chuyện gì đâu, chẳng qua là hơi đau một chút.”

“Bệ hạ, vạn lần không thể a…” Seamen run rẩy, có vài phần muốn nói nhưng lại thôi, “Mở rộng miệng vết thương, chuyện này… Bệ hạ…”

Ramesses nâng cánh tay phải lên, lòng bàn tay hướng về phía Seaman ý bảo hắn câm miệng lại. Thanh âm của Seaman giống như bị cướp đi, nhất thời không nói được gì nữa.

“Nefertari, nàng còn thất thần gì nữa, đừng để ta có thời gian thay đổi ý định.” Ramesses thản nhiên nói, sau đó vươn tay trái ra, “Loại chuyện mở rộng miệng vết thương để rửa sạch này cũng không phải chưa từng nghe qua. Giao cho nàng!”

Giao cho nàng? Đây cũng là một loại tín nhiệm hắn dành cho nàng phải không? Nàng cắn chặt răng, bắt đầu dùng dao phẫu thuật rạch miệng vết thương, miệng vết thương lại một lần nữa được mở rộng. Lúc này, Ramesses vẫn giống như trước, không có biểu cảm mà nhìn nàng, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có. Mentus, Nefertari, các thần tử xung quanh, ngay cả Mathao Nijiru cũng kinh ngạc khi nhìn một màn này. Người kia là Pharaoh của Ai Cập a, cư nhiên lại có người dám làm tổn thương thân thể của Pharaoh.

“Cồn i-ốt…” Ivy buông con dao xuống, lấy ra cồn i-ốt, “Thứ này dùng để rửa vết thương.”

“Đợi một chút. Bệ hạ, xin hãy thử trên tay của thuộc hạ trước.” Mentus tiến lên từng bước, lấy ra thanh đoản kiếm, định rạch một đường trên cánh tay của mình.

“Không cần làm chuyện thừa.” Ramesses bình tĩnh nói, “Tiếp tục, Nefertari!”

Ivy gật đầu, cố ý không nhìn Mentus đang lo lắng đứng đó, bắt đầu dùng cồn i-ốt rửa vết thương, sau đó dùng nước sạch ngự y chuẩn bị rửa lại, “Tốt, giờ dùng băng vải để băng bó vết thương.” nàng lấy ra một cuộn băng vải ra, “Ôi…” nàng không biết cái này, nàng hơi luống cuống một chút, sau đó liền gọi ngự y bên cạnh đến, “Ngươi lại đây, bây giờ các ngươi có thể dùng dược để chữa thương, thuận tiện giúp ta dùng cái này băng bó cho hắn.”

Ngự y được Pharaoh ngầm đồng ý, sau đó băng bó theo lời của Ivy.

“Tốt, đến bước cuối cùng!” Ivy nói một tiếng, lấy ra kim tiêm, đem thuốc kháng sinh hút vào, “Thuốc kháng sinh này có tác dụng mạnh trong việc sát khuẩn, ngăn ngừa vết thương bị hoại tử.”

Ramesses từ chối cho ý kiến, Ivy lại tiêm thuốc kháng sinh cho một vị Pharaoh, “Ha, bây giờ mình đang tiêm thuốc kháng sinh cho một vị Pharaoh của ba nghìn năm trước, đây không gọi là làm nhiễu loạn lịch sử nhỉ?” trong lòng Ivy thầm tự giễu. Sau khi tiêm xong, Ramesses buông cánh tay xuống, thần tửu xung quanh cũng có thể nhẹ nhõm thở một hơi, biểu tình trên mặt mỗi người đều dịu đi không ít.

“Tốt lắm.” Nàng nhìn về phía Nefertari, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ấy lóe lên vài thần sắc bất an, mười ngón tay thon dài đan vào nhau, mang theo vài phần lo lắng cùng xin lỗi nhìn Ivy, Ivy chỉ biết cười khổ.

Ivy giương mắt nhìn thoáng qua gương mặt lạnh lùng của Ramesses, hắn vẫn như trước thản nhiên nhìn nàng. Cặp mắt màu hổ phách kia đến tột cùng là đang ẩn chứa điều ý, vẻ bên ngoài yên tĩnh kia rốt cuộc đang che giấu điều gì? Kia rốt cuộc là tình cảm nóng bỏng như sa mạc, điên cuồng hay đã không còn hoài nghi nàng nữa hay là trái tim đã thay đổi…?

Ivy lắc đầu.

“Chuyện của ta đã xong, bây giờ nhờ cả vào ngươi.” nàng nhẹ nhàng mà cười nói với Nefertari. Không chỉ mỗi việc chữa thương, mà còn là về sau... đều phải giao cho ngươi rồi! Mà nửa câu này nàng không nói ra. Nàng đem balo khoác lên vai của mình, xoay người đi ra ngoài.

“Nefertari!”

Đột nhiên, một âm thanh bén nhọn vang lên, xé rách không khí yên tĩnh ở đây. Ivy và Nefertari đồng thời quay đầu về phương hướng phát ra âm thanh. Nhìn lại, chỉ thấy Mathao Nijiru đang bị hai tên binh lính giữ chặt đang giãy giụa, ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn ngập cừu hận, nàng hung hăng nhìn Ivy, điên cuồng mà hét lên, “Nefertari, ta hận ngươi, ta hận ngươi! Ngươi có thể chữa trị cho Ramesses thì tại sao, tại sao ngươi không giúp Litah? Ngươi nhất định có thể giúp hắn, không phải sao?”

Hai gã binh lính cường tráng gắt gao ấn nàng trên mặt đất, nàng lại như cũ, giãy giụa trong tuyệt vọng. Mái tóc xinh đẹp của nàng rơi xuống, tán loạn trước mặt, che kín khuôn mặt của nàng. Nàng không để ý hình tượng mà kêu lên, hung hăng truyền tới tai của Ivy.

Lúc này, nàng không thể giúp được Litah, nàng không có cách nào để giúp hắn. Sinh mệnh của hắn trôi đi quá nhanh, nhanh đến nỗi một tia hy vọng cứu hắn cũng không có. Huống hồ, nàng chỉ mang theo một ít dược phẩm, nhiều nhất là có thể chữa được độc rắn, còn độc của Hittite, nàng thật sự không có cơ hội để cứu hắn.

Nhưng mà, nàng có thể hiểu được tâm trạng của Mathao Nijiru lúc này.

Nàng là một nữ nhân, người nàng yêu nhất trên đời đã chết đi, nên nàng hận những người khiến cho sinh mệnh của người kia kết thúc. Đổi lại là mình, nếu như Ramesses chết đi, chỉ sợ bản thân cũng sẽ làm ra loại hành động điên cuồng khác! Cho dù là gϊếŧ những người kia, cũng không đủ.

Nghĩ đến, nàng cuống quít quỳ xuống trước mặt của Ramesses, “Bệ hạ, xin hãy…”

Nói được một nửa, Ramesses đột nhiên giơ tay trái lên, ngăn lại lời nói nàng của nàng. Đôi mắt màu hổ phách nhìn nàng một cái, sau đó liền chuyển hướng đến Mathao Nijiru.

Hắn biết nàng muốn nói cái gì sao? Ivy do dự nhìn hắn.

“Vương phi Mathao Nijiru, là tội phản quốc.”

Ầm một tiếng, Ivy cảm thấy đầu mình như muốn nứt ra.

“Niệm tình nàng là phi tử do tiên vương Seti đệ nhất chỉ định, lại là vị phi tử đầu tiên của ta nên miễn cực hình. Nhưng nàng vẫn sẽ bị tước đi quyền sống. Bắt đầu từ ngày mai, tiêu hủy tất cả những văn thư ghi chép về sự tồn tại của Mathao Nijiru, đày đến phía tây của Thebes, cả đời thờ phụng vị thần tử vong và luân hồi.” Ramesses nói xong, quan văn thư nhanh chóng ghi chép lại rồi truyền lệnh xuống dưới.

Mathao Nijiru nhìn Ramesses.

Ramesses lại nói, “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi sẽ là Bi- bie. Ngươi cần quên đi giới tính của mình, cả đời không được kết hôn. Dẫn nàng ta đi đi.”

Hai binh lính kéo Mathao Nijiru, không, là Bi- bie đi ra ngoài. Vị công chúa xinh đẹp đã sớm không còn lạnh lùng và kiêu ngạo như năm năm về trước nữa. Nàng bất chấp tất cả, kể cả tính mạng của mình để yêu Litah, nhưng cuối cùng lại âm dương cách biệt. Tâm tình của Ramesses, Ivy đều có thể hiểu. Đây chính là một loại ôn nhu của Ramesses! Từ hôm nay trở đi, Bi-bie sẽ thoát khỏi những lời cười nhạo và đồn đại của thế nhân, danh chính ngôn thuận ở lại bên cạnh Litah. Người Ai Cập thờ phụng chuyển sinh, nhất định Ramesses hy vọng, một ngày nào đó, hai người bọn họ sẽ được ở bên nhau.

Nhưng sự ôn nhu của đế vương cũng chính là một loại tàn khốc.

Có thể, một ngày nào đó, hắn cũng sẽ dùng sự ôn nhu này, vì bảo vệ nàng mà mình đầy thương tích...

“Mathao Nijiru!” Ivy đuổi theo Mathao Nijiru.

“Ta... xin lỗi!” Nàng cúi đầu hướng về phía Mathao Nijiru.

Mathao Nijiru nhìn nàng một hồi, không nói gì. Bi- bie... đến bây giờ, điều nàng nhớ còn nhớ rõ nhất chính là một buổi trưa êm dịu của sáu năm trước! Thiếu niên mà nàng không biết tên nhưng lại ôn nhu như ánh mặt trời kia… đã khắc sâu vào trái tim nàng. Bây giờ, người đó đã không còn nữa, hận còn có tác dụng gì chứ?

“Nefertari điện hạ.” Mentus nhẹ nhàng gọi Ivy.

Ivy không quay đầu, kinh ngạc nhìn Mathao Nijiru thân ảnh ngày càng nhỏ dần, “Nếu như không có bắt đầu thì mọi chuyện sẽ không đến nông nỗi này. Tất cả đều là lỗi của ta…”

“Điện hạ, độc Litah trúng không có thuốc giải. Không phải là lỗi của ngài.” Mentus nhìn thân ảnh gầy yếu của Ivy.

“Không, ta không nói chuyện đó… không phải…”

Nàng không phải vì không cứu được Litah mà hối hận, điều nàng hối hận chính là xuất hiện ở thời đại này.

Nàng như một hòn đá rơi vào dòng sông lịch sử, những gợn sóng nàng gây ra đã lớn đến mức không thể khống chế…

“Mentus tướng quân, ngài có thể mang theo ta xuất chinh được không?”