Chương 39: Xuất chinh

Ivy lấy balo của mình từ trong rương bên cạnh ra, chậm rãi ngồi xuống. Đèn pin laze, đạn tín hiệu, súng lục, ống nhòm, dược phẩm, còn có… chiếc vòng tay hoàng kim hình con rắn. Nàng nhìn chiếc vòng tay, nó chính là sợi dây cột chặt vận mệnh của nàng với cái thời đại này. So với lúc anh trai tặng nàng thì nó còn mới hơn rất nhiều nhưng cái đôi mắt được chế tác từ đá ruby lạnh như băng kia vẫn như cũ mà cười nhạo vận mệnh vớ vẩn của nàng.

Nếu như không có cái vòng tay này, làm sao có thể xảy ra những chuyện khó tin kia chứ, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, càng không biết kết quả sẽ ra sao. Tuy rằng không biết rất đáng sợ nhưng lúc này, nàng không có một chút hối hận.

Nàng đem tóc vàng búi gọn lại, đội mái tóc giả màu đen lên.

“Ta phải đi.” Ivy nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu, đôi mắt màu xanh nước biển nổi lên quang mang ôn hòa,

Ramesses đã gặp được Nefertari, mọi chuyện sớm sẽ quay lại đúng quỹ đạo của nó. Khi mọi chuyện kết thúc, nàng có thể coi đây chỉ là giấc mộng, trở lại hiện đại, trở lại London. Sau ba nghìn năm, tất cả những thứ ở đây chỉ còn lại trên những bức bích họa trong kim tự tháp. Còn đoạn tình cảm này, cô cũng có thể quên đi.

Bây giờ, nàng có ba chuyện cần làm, tập trung toàn bộ sức lực để làm ba chuyện đó. Chuyện thứ nhất là đưa Bubka trở lại. Nàng biết, Shepute có ý với Bubka, nàng nhất định phải giúp đỡ hắn, vì hạnh phúc của Shepute, cũng là vì hạnh phúc của Bubka. Chuyện thứ hai, tuy không biết tại sao công chúa Amanra lại phản bội Ai Cập,nhưng nàng sẽ đem chuyện này nói ra. Chuyện thứ ba, cũng là ước nguyện ban đầu của nàng, đem lịch sử trở lại như cũ… càng nhanh càng tốt. Nàng cần khiến cuộc chiến tranh toàn diện giữa Ai Cập và Hittite xảy ra chậm lại, khiến cho Pharaoh không thân chinh, làm cho… Nefertari có địa vị vốn có của nàng.

Địa vị đó… vương hậu của Ai Cập… thê tử của người đó.

Ivy đeo balo trên lưng, nhẹ nhàng hít thở một hơi, đẩy cửa ra rồi đi ra ngoài.

*

“Toàn quân sẽ xuất phát lúc hoàng hôn.” Mentus nói với quân đoàn Seth, sau đó trở về một căn phòng gần đó. Hắn lo lắng đến mức không thể ngồi yên, hận không thể giục ngựa vượt qua ngươi đệ đệ của mình. Vì muốn lập công, tội gì phải làm thế? Bubka, lần này thật sự không hiểu ngươi đang nghĩ điều gì nhưng điều càng khó hiểu hơn chính là ý định của vương. Biết rõ mình chỉ có một người đệ đệ này, tại sao lại có thể để hắn dẫn đầu đội quân tiên phong đi trước, tuy rằng đã có kế hoạch trước nhưng tị sao lại là Bubka? Vì sao lại là Bubka?

Đây không phải tác phong của Pharaoh!

“Thật vớ vẩn!” Thanh niên tóc đỏ kia nôn nóng mà nhìn ra bên ngoài. Hắn nhận nhận được mệnh lệnh là sẽ khởi hành khi hoàng hôn đến, nhưng khi nào hoàng hôn mới đến chứ.

Cốc cốc cốc.

Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, Mentus không kiên nhẫn nói, “Là ai?”

Cửa nhẹ nhàng mở ra, một thân hình gầy nhỏ bước vào. Mentus vừa định bảo hắn đi ra thì nhìn thấy đôi mắt của hắn, “Nefertari điện hạ…? Hắn vừa định hành lễ thì bị Ivy vẫy tay ngăn lại.

“Mentus tướng quân, ta đến là để giúp đỡ ngài.” Ivy nói, “Xin hãy cho ta xuất chinh cùng ngươi, ta có thể giả làm người hầu bên cạnh ngài!”

Mentus hoang mang, mang theo nàng? Có tác dụng gì chứ? Nếu như để bệ hạ phát hiện thì sẽ dẫn đến phiền toái không đáng có. Hắn do dự, trong lòng thầm nghĩ xem nên cự tuyệt tiểu phi tử này như thế nào. Ivy đột nhiên nói, “Cầu xin ngươi, ta muốn giúp Bubka.”

Mentus sửng sốt.

Ivy nói tiếp, “Từ khi ta đến đây, luôn là Bubka bảo vệ ta. Vậy nên ta hy vọng có thể giúp được hắn, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, ta nhất định sẽ giúp được ngươi.” Ivy kiên định nhìn về phía Mentus. Ngay lúc đó, Mentus hiểu được, Bubka vẫn luôn đi theo Nefertari, giữa hai người cũng có chút tình nghĩa gì đó, vậy nên, Pharaoh chắc chắn sẽ cảm thấy có chút không thoải mái.

“Không được!” Nghĩ đến đây, Mentus kiên quyết nói, “Lần xuất chinh này rất xa xôi, thắng thua không thể biết trước được, ta không nghĩ ngài có thể…”

“Đừng từ chối ta, Mentus tướng quân.” Ivy nghiêm túc nói, nàng muốn theo Bubka xuất chinh để giúp đỡ hắn. Để có thể cứu vãn cục diện bây giờ, nàng không tiếc điều gì, “Nếu ngươi không đưa ta đi, trận chiến này chắc chắn sẽ thua.”

Cái gì? Mentus cau mày, nữ nhân này rất cuồng vọng, nhưng rất nhanh, hắn liền đè nén những suy nghĩ trong lòng mình, hắn cung kính trả lời, “Nefertari điện hạ là một người rất thông minh nhưng trận chiến này rất nguy hiểm, tại hạ vì lo lắng cho sự an nguy của nàng nên…”

“Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, Mentus tướng quân.” Mentus nghe vậy thì không khỏi sửng sốt. Ivy thấy thế, hơi mỉm cười, “Ngươi đang nghĩ, thân là đệ nhất tướng quân của Ai Cập, mang binh đánh giặc đã lâu, lại bị một tiểu phi tử miệng còn hôi sữa đứng trước mặt nói về thắng thua, thật không biết trời cao đất dày, mang theo nàng sẽ rất phiền toái.”

Mentus cúi đầu không nói.

“Tướng quân.” hai mắt Ivy lạnh lùng, “Những lời ta nói đều có nguyên nhân. Các kế hoạch tác chiến của các ngươi chỉ sợ đã bị địch nhân biết hết.”

Lời vừa ra khỏi miệng, không khí trong phòng giống như đông kết lại.

Những ngày gần đây, không biết tin tức ở đâu trong cung truyền ra: sủng phi của Pharaoh- cô gái mắt xanh Nefertari chính là gian tế. Nàng mê hoặc Pharaoh, thông đồng với Hittite, hại chết Litah, chứng cứ xác thực nhất chính là việc đã thả cho sứ giả Hittite chạy. Nàng nói ra những lời hẳn là chưa biết những chuyện này. Chẳng lẽ nàng muốn ám chỉ rằng nàng ấy đã truyền tin tức cho Hittite? Thế thì nàng ấy đến đây thỉnh cầu được xuất chinh cùng là có gì đồ gì? Mentus không khỏi mê man.

“Đừng hiểu lầm.” Ivy giống như nhìn thấy những suy nghĩ trong lòng hắn, trầm tĩnh nói, “Ta không có khả năng tiết lộ chuyện này với người Hittite. Ta bị Pharaoh của các ngươi cho dùng thuốc mê, hôn mê ba ngày liên tiếp, mà các ngươi mới quyết định kế hoạch tác chiến trong ba ngày này. Ngươi chỉ cần nghĩ lại xem có những ai biết biết toàn bộ kế hoạch này thì sẽ biết đáp án.”

Kế hoạch… chính là bệ hạ cùng các phó tướng của hắn lên kế hoạch, nàng đang ám chỉ… Chẳng lẽ là các phó tướng của hắn? Sắc mặt Mentus trầm xuống, “Phó tướng của ta tuyệt đối đáng tin.”

Ivy lắc đầu, “Ý của ta không phải vậy, hẳn là còn những người khác biết toàn bộ kế hoạch. Ta nghe nói... các ngươi sẽ đem thời gian và con đường xuất chinh báo cho tế ti tối cao để bói toán dữ lành.”

“Litah… hắn đã…”

“Cô gái có thể giao tiếp cùng các vị thần.”

“Điện hạ đang nói…?

“Dù Litah còn sống thì các ngươi đều mời công chúa Amanra bói toán lành dữ và cầu khẩn các vị thần chúc phúc sao!” Ivy kiên định nói thêm, “Xin hãy tin tưởng ta, Mentus tướng quân. Mặc dù ta đã giúp Jarry trốn thoát và ta đã rất hối hận về điều đó nhưng đây cũng chính là điều kiện trao đổi, hắn đã nói cho ta biết kẻ phản bội Ai Cập chính là công chúa Amanra, trước đó ta cũng phát hiện mật tín có ấn ký hoa sen. Thân phận cao quý, hơn nữa còn biết rõ tin tức xuất chinh của Ai Cập, đó chính là điều kiện cần có của kẻ phản bội.”

Mentus cau mày, Jarry... cái tên rất quen. Ivy lo lắng giữ vạt áo hắn, “Ta biết ngươi không hoàn toàn tin tưởng ta nhưng chúng ta không thể thừa nhận thất bại của trận chiến này…. Bởi Bubka chính là người đi tiên phong. Xin hãy cho ta quân, ta nhất định sẽ giúp hắn.”

Lời còn chưa dứt, tiếng bước chân vội vã truyền từ bên ngoài vào, phá vỡ không khí ngưng trọng ở bên trong. Người bên ngoài nói, ngữ điệu lo lắng, tràn đầy tức giận.

“Bẩm tướng quân, có chuyện lớn rồi! Bệ hạ, bệ hạ… gặp chuyện rồi.”