“Nefertari điện hạ… cuối cùng cũng tìm được ngài .”
*
Ivy giật mình, quay đầu lại, thì ra là Shepute. Trong mắt nàng tràn ngập lo lắng cùng tội lỗi, nơm nớp lo sợ nói với Ivy, “Điện hạ, ngài vừa tỉnh lại, thân thể còn yếu.”
“Sao?” Ivy cố gắng đứng vững, muốn nói rằng mình không sao nhưng hai chân không thể đứng vững, “Tại sao lại như thế, ta chỉ ngủ có một đêm thôi mà.”
“Điện hạ…” Shepute do dự nói, “Ngài đã ngủ ba ngày rồi, hãy theo Shepute trở về nghỉ ngơi đi.”
“Ba ngày?” Ivy khó có thể tin, “Sao có thể chứ? Vì sao ta lại ngủ ba ngày?” Ivy quýnh lên, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hít vào, “Sao có thể chứ…”
Shepute lo lắng, “Dạ, bệ hạ lệnh nô tỳ cho thuốc ngủ vào thức ăn của ngài…”
Ivy trừng mắt, “Cái gì? Vì sao?’’
Shepute vội vàng cúi đầu, nó, “Shepute cũng không biết, bệ hạ cũng không có nói. Nô tỳ không dám kháng mệnh, xin ngài hãy tin tưởng nô tỳ.”
Trái tim Ivy co rút một cái. Quả nhiên là hắn nghi ngờ nàng, với tính cách đa nghi của hắn, thì nếu hắn muốn tự mình tra khảo cai ngục thì tất nhiên hắn ta đã biết tất cả! Nhất định hắn ta đã cho rằng mình là nội gián. Nhưng mà, tại sao hắn lại muốn cho mình ngủ ba ngày? Suy nghĩ trong đầu Ivy loạn thành một mảng, nàng đã không còn quyền để hỏi, cũng không muốn hỏi. Ivy xoay người nhìn về phía đài cao, nàng cau mày, đôi mắt màu xanh lam mơ hồ, nàng không muốn nhìn Shepute nhìn thấy nàng trong tình trạng này lên vẫy vẫy tay, ý bảo Shepute lùi lại một chút.
Shepute lùi về sau năm bước, lo lắng nhìn Ivy. Ivy nhìn chằm chằm phía đài cao, nữ tử một thân trang phục của tế ti chậm rãi đi ra. Mái tóc dài màu đen được búi gọn gàng, đôi mắt xinh đẹp màu xanh lục xinh đẹp, dưới cái mũi thẳng tắp là đôi môi tinh xảo. Ánh mắt nàng kiên quyết, nàng đứng cạnh Ramesses, hai tay hướng lên trời xanh.
“Hỡi thần Seth! Xin ngài hãy ban sức mạnh của ngài cho những vị dũng sĩ vĩ đại này, hãy để cho những vị dũng sĩ này dẫn dắt Ai Cập đi đến những thắng lợi vinh quang.”
Lúc này, Ivy cảm thấy như trái tim mình vỡ vụn. Là nàng ấy! Hai người họ cuối cùng cũng gặp được nhau, tuy rằng chậm mất sáu năm, trong trường hợp này thì đôi tình nhân này dù ngàn năm sau vẫn được hậu nhân khen ngợi, tình yêu của họ đã vượt qua thời gian và không gian. Hai người bọn họ...
“Nefertari!”
Nefertari sau khi nghe vậy cũng cuống quít, nàng không khỏi khẽ kêu lên, “Tỷ tỷ? Đó là tỷ tỷ của nô tỳ!”
Nefertari bắt đầu cầu nguyện với trời xanh, sau đó, nàng hạ tay xuống, khom người hành lễ với Ramesses, “Bệ hạ, mong quân đoàn Seth xuất chinh thuận lợi.”
Ramesses vuốt cằm, tay phải cầm quyền trượng chỉ về phía Nefertari, “Ngươi là đệ nhất tế ti của Ai Cập, ngươi sẽ cầu nguyện cho quân đội giành chiến thắng, cầu khẩn cho sự huy hoàng của Pharaoh. Từ hôm nay, mỗi một câu nói của ngươi sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người.” Sau đó, hắn lại chuyển hướng sang quân đoàn Seth, “Các ngươi đã nhận được lời chúc phúc, các ngươi sẽ giành được chiến thắng.”
Một âm thanh hưởng ứng vang lên như sấm, Mentus ngồi trên ngựa, giơ cao tay trái, “Toàn quân đoàn, đợi lệnh!!”
Quân đoàn chỉnh tề, cờ xí màu đỏ thẫm bay phấp phới theo gió, các binh sĩ đều trong trạng thái sẵn sàng xuất phát. Trên đài cao, Ramesses không biểu tình nhìn quân đoàn, Nefertari cung kính, im lặng đứng bên cạnh Ramesses.
Ở phía xa, Ivy nhìn thấy hết thảy mọi chuyện. Quân đoàn của một vương quốc cổ đại lại có thể anh dũng, uy nghiêm đến như vậy, thậm chí nàng còn có thể thấy bụi đất mù mịt. Nhưng tại sao nàng lại cảm giác như đang nhìn một thứ ảo ảnh?
“Ca ca! Xin hãy cho đệ đi cùng.” Chợt một thiếu niên tóc đỏ chạy đến, quỳ gối trước mặt Mentus.
Mentus ngây ra một lúc, lập tức nói, “Làm càn, Bubka, mau lui ra đi.”
“Ca ca! Bubka đã trưởng thành, cũng đã có đủ năng lực để chiến đấu vì tổ quốc.” Bubka kích động nói, không chịu tránh đường.
Sắc mặt Mentus thay đổi, Pharaoh đang đứng ở kia, Bubka làm như vậy quả thật không có lễ nghi, “Tránh ra!” Mentus tức giận nói, tên tiểu tử này thật không hiểu chuyện.
“Khoan đã!” Ramesses cảm thấy thú vị, hắn đứng trên cao nhìn xuống, đôi mắt màu hổ phách lạnh như băng nhìn Bubka, “Ngươi là Bubka… người bên cạnh Nefertari phải không?”
Bubka cúi đầu, không nhìn khuôn mặt của Ramesses. Mentus vội vàng nhảy xuống ngựa, quỳ trên mặt đất, “Bệ hạ, đệ đệ của thần vẫn chưa hiểu chuyện! Xin ngài bỏ qua cho đệ đệ của thần....”
Ramesses vươn tay, ngăn chặn lời nói của Mentus, “Ngươi nguyện ý đi đến chiến trường khốc liệt sao?”
“Đúng vậy, thưa bệ hạ. Bubka tình nguyện vì ngài mà cống hiến sức lực.” Thiếu niên kiên định nói, con ngươi lục sắc lóe lên quang mang kích động.
Ramesses mỉm cười, “Như vậy, ta sẽ đem quân đoàn Seth giao cho ngươi. Như thế nào?”
Thiếu niên ngẩn người, khó có thể ức chế sự hưng phấn thoáng hiện trong mắt. Mentus vừa muốn mở miệng nói cái gì đó liền bị Ramesses ngăn lại, “Bây giờ ta phong cho ngươi làm phó tướng của quân đoàn Seth, thống lĩnh đội quân tiên phong thứ nhất. Hãy cho ta thấy sự quyết tâm và lòng can đảm của ngươi. Bubka, lập tức xuất phát.”
Bubka nghe vậy thì mừng rỡ, quỳ trên mặt đất, liên tục nói tạ ơn. Nhưng thái độ của Mentus lại trái ngược với hắn. Tại sao lại cho Bubka thống lĩnh đội quân tiên phong thứ nhất, giao việc này cho một thiếu niên chưa có kinh nghiệm, khác nào bảo hắn đi chịu chết.
“Che giấu thực lực.” Ivy thì thào nói, Shepute không nghe rõ liền tiến đến gần, “Trận chiến đầu tiên với Hittite không cần đại thắng, đây chỉ là muốn dò la quân tình, hoặc có thể nói là dụ địch xâm lược, lùi một bước để tiến hai bước.
“Nhưng mà, Bubka chưa bao giờ ra trận. Liệu hắn có thể làm được không?” Shepute nhẹ nhàng hỏi.
Đúng vậy! Tại sao lại là Bubka? Ai cũng có thể thấy được tâm trạng nóng lòng muốn lập công của Bubka, với tâm trạng như thế thì khả năng thất bại là rất lớn. Bubka là đệ đệ của Mentus, Ramesses làm như vậy chẳng khác nào tự khoác cho mình cái danh bất nhân bất nghĩa.
Ivy dù nghĩ thế nào cũng không ra lý do. Chính là… Bubka vì muốn lập công mà ra chiến trường, rồi chuyện giống trong giấc mơ của nàng sẽ xảy ra. Ivy nhìn về phía mọi người, Bubka đã nhảy lên chiến mã, bắt đầu cùng với đội quân thứ nhất đi ra khỏi thành, Mentus lo lắng, yên lặng nhìn hắn rời đi, Ramesses lạnh lùng nhìn quân đoàn dưới đài, mà Nefertari lại lẳng lặng đứng đó, đôi mắt xinh đẹp hiện lên tia lo lắng.
Ivy trầm mặc đứng ở đó, mặc cho ánh mắt trời nóng bỏng chiếu xuống người mình.
Nếu cứ để mặc chuyện này, Bubka sẽ chết, chiến tranh lại càng không thể dừng lại, mà kết cục của Ramesses cũng sẽ là cái chết.
Nàng không muốn hắn chết.
Có lẽ bây giờ đã quá muộn, nàng đã không còn cơ hội chính miệng nói cho hắn biết tình cảm của mình. Hắn đã gặp Nefertari, hai người họ rất xứng đôi. Bây giờ, việc duy nhất nàng cần làm bây giờ chính là đem làm cho lịch sử trở lại đúng quỹ đạo của nó. Đúng vậy, làm chỉ cần đem lịch sử trở lại đúng quỹ đạo của nó.
Nhưng mà, trong lòng nàng lại xuất hiện một cảm giác đau khổ khó nói. Lại là vì sao đây?
Tầm mắt nàng lại bắt đầu mơ hồ...