Chương 37: Tâm ý (1)

Ivy đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mơ, không kiềm chế được nước mắt mà khóc ướt hết một mảng váy. Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình. Đột nhiên nàng như nhớ đến điều gì đó, cuống cuồng gọi, “Shepute! Shepute! Shepute, ngươi đang ở đâu?”

Shepute lúc ấy đang ở bên ngoài đợi lệnh của Ivy thì chợt nghe trong phòng truyền ra tiếng kêu lo lắng của Ivy, nàng lập tức chạy vào, “Nefertari điện hạ, Shepute ở đây.”

Ivy túm lấy cánh tay của Shepute, “Bọn họ đâu?”

“Cái gì? Nô tỳ không biết người ngài đang nói là ai.”

“Ramesses, Bubka, Mentus, bọn họ đâu?”

“Điện hạ… cái này…” Shepute không dám đối diện với ánh mắt của Ivy, ấp úng né tránh vấn đề này.

Kia một giây, Ivy như hiểu được điều gì đó. Nàng buông Shepute ra, nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Điện hạ, ngài muốn đi đâu? Đợi nô tỳ với…”

Ivy không để ý đến Shepute, nàng chạy, mái tóc màu vàng theo gió mà bay bay, đôi mắt màu xanh nước biển của nàng vẫn còn vài giọt lệ.

Nàng vừa mơ thấy một giấc mơ rất dài.

Ở trong mơ, nàng làm thay đổi lịch sử, gây ra chiến tranh, khiến cho người Ai Cập phải khổ sở. Litah bởi vì bị hiểu lầm mà mất mạng, Mathao Nijiru cũng mất đi ý nghĩa tồn tại của mình nên cũng tự sát, Bubka vì muốn chứng minh năng lực của mình mà hy sinh trên chiến trường, còn có hàng trăm hàng ngàn binh binh Ai Cập bởi vì chiến tranh mà mất đi cuộc sống bình yên, gia đình ly tán, bỏ mạng nơi chiến trường.

Thời điểm phát sinh những chuyện này, tay chân nàng giống như bị trói chặt, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng tàn khốc đó diễn ra trước mắt mình. Nàng chỉ có thể kêu gào, dãy dụa trong bất lực.

Cuối cùng, Ramesses vì bảo vệ nàng, chết dưới kiếm của địch, ánh sáng trong mắt hắn dần mất đi. Nàng đau khổ, nước mắt giống như vỡ đê mà tràn ra, sau đó tất cả đều trở nên mơ hồ.

Nàng tỉnh khỏi giấc mộng. Đau thương, thống khổ, khϊếp sợ, hối hận...

Nàng chính chính là một đứa ngu ngốc, không phải sai? Nàng tự cho rằng bản thân đến từ tương lai thì sẽ có năng lực ngăn cản cơn sóng dữ, nhưng bây giờ lại bị cuốn sâu vào dòng sông lịch sử. Nàng muốn đứng ở góc độ của người xem để quan sát chiều hướng phát triển của mọi chuyện. Nàng tự cho mình là thông minh, nhưng thực tế lại làm những chuyện ngu ngốc, mà đến tận bây giờ nàng mới có thể nhận ra điều đó.

Vì sao lại hoài nghi Litah, vì sao lại giúp Jarry… Vì sao lại không thẳng thắn thừa nhận mình thích người kia? Bây giờ, chỉ vì nàng ích kỷ không muốn tổn thương thêm một lần nữa, ngu ngốc làm nhiều chuyện như vậy, làm tổn thương hắn như vậy… Nếu như bây giờ cứ mặc kệ như vậy, chỉ sợ mọi chuyện sẽ giống như trong mơ, bắt đầu là Litah, sau đó, sau đó… Cuối cùng, hết thảy đều không thể cứu vãn.

Đây không phải là điều nàng muốn. Nếu như Ivy cứ kìm nén tình cảm này thì sẽ mang lại hậu quả vô cùng lớn lao, như vậy, nàng nên nói cho hắn biết tình cảm của mình. Cho dù đáp án nhận được là một nỗi đau tận tâm can, nàng cũng nguyện ý gánh chịu, nàng sẽ gánh chịu, đây chính là việc nàng nên làm bây giờ.

Nàng xoa xoa khóe mắt của mình, bước đi nhanh hơn trước.

Hôm nay, cung nhân rất thưa thớt, không khí trong cung cơ hồ đang ngưng đọng lại khiến nàng càng thêm bất an, bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động, mọi chuyện càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó. Tuy rằng không biết còn có cơ hội ngăn cản mọi chuyện hay không nhưng nàng vẫn muốn thử, dù hậu quả có như thế nào đi chăng nữa, nàng đều cam tâm tình nguyện gánh chịu.

Nàng đi đến một cái đài cao bên sườn của hoàng cung, nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh cảnh duyệt binh. Quân đội trước khi xuất phát thường tập trung ở đây để nhận lời chúc phúc của tế ti và nghe lệnh của Pharaoh. Không biết vì sao, bản năng nói cho nàng biết, có gì đó đang xảy ra ở đó.

Nàng dùng sức chạy lên đài cao, qua mấy mươi bậc thang khiến nàng thở hổn hển, nàng chống tay vào hôn rồi hít thở một hồi, tự giễu nói, “Ngươi cần rèn luyện thêm rồi, Ivy.” Khi bình tĩnh lại, nàng nhắm chặt mắt, trong lòng thầm cầu nguyện, bắt đầu lo lắng về giấc mơ của mình, chung quy vẫn phải đối mắt với thực tế. Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó liền nhìn xuống phía bên dưới tường thành.

Binh lính chỉnh tề, tràn đầy khí thế khiến nàng lo lắng nghĩ xem đã có chuyện gì xảy ra. Từ ngày Litah chết thì tất cả mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi, không thể dừng lại. Vốn là có cơ hội sửa chữa nhưng nàng lại thả Jarry đi khiến mọi chuyện thúc đẩy sớm hơn. Chiến tranh giữa Ai Cập và Hittite chuyển bị bắt đầu.Nàng bắt đầu run rẩy, nhìn cách đó không xa là Pharaoh vĩ đại đang đứng trên đài cao, sắp phát biểu trước khi khai chiến.

Ramesses trong trang phục đế vương hoa lệ, đầu đội vương miện, tóc được búi lại gọn gàng, trước ngực đeo trang sức bằng vàng hoa lệ, thắt lưng được khảm bằng bảo thạch, phía sau còn có áo choàng vàng dài chấm đất. Tay hắn cầm quyền trượng, hai mắt chăm chú nhìn đội ngũ quân đội chỉnh tề phía dưới. Binh lính bên dưới tay cầm cờ xí màu đỏ sẫm, tướng quân đi đầu chính là Mentus, tóc đỏ tươi giống như hỏa diễm, hắn cung kính đứng cạnh chiến mã, phía sau là áo choàng màu đỏ giống với màu cờ xí.

“Thần Seth tượng trưng cho sự hung ác.” Ramesses chậm rãi mở miệng, “Ta đem màu đỏ tươi của máu cho các ngươi, gọi các ngươi là Seth. Các ngươi sẽ phục vụ cho của ta, mang đến cho Ai Cập lực lượng cường đại và tuyệt đối uy quyền.”

Quân đoàn Seth… đây là một trong bốn quân đoàn mạnh nhất của Pharaoh. Cùng với Amun, Sethe, Ptah là những đội quân tinh nhuệ được Ramesses huấn luyện kỹ càng, mỗi quân đoàn ước chừng có năm nghìn người, tại thời đại đó, năm nghìn người là một con số lượng rất lớn. Bubka từng nhắc đến quân đoàn thứ năm nhưng trên thực tế, đó chỉ là những võ sĩ thôn Ciutat ở bên cạnh của Ramesses hợp lại thành một đội vệ binh thôi. Quân đoàn Seth, lấy màu đỏ của máu làm cờ xí, lấy sự công kích cường đại của mình làm trứ danh. Lúc này, tất cả đều tràn ngập nhuệ khí, hàng ngũ ngay ngắn chờ đợi mệnh lệnh của Pharaoh.

“Các ngươi đều đã biết.” Ngữ khí của Ramesses chuyển sang đau thương, đôi mắt màu hổ phách đang cố gắng che dấu một tia cảm xúc phức tạp, “Thần tử trung tâm của ta, vị bằng hữu chân thành của ta, tế ti vĩ đại Litah… đã chết trong tay của người Hittite.” binh lính dưới đài bắt đầu xôn xao, người Ai Cập rất yêu quý Litah, Ivy hiểu được dụng ý của Ramesses, và chỉ có mình nàng mới thấy được sự xót xa trong lòng hắn. Nếu như không phải là Pharaoh, hắn cần gì phải đem những chuyện khiến bản thân đau đớn nhắc lại trước mặt mọi người.

Ramesses tiếp tục nói, “Người Hittite lại một lần nữa hợp tác với người Syria để quấy nhiễu biên cảnh của chúng ta, bắt đầu từ bán đảo Sinai. Chuyện này cơ hồ chưa bao giờ dừng lại. Ngày trước đều là dùng binh lính ở Memphis, nhưng lần này, ta quyết định dùng các ngươi để đánh tan bọn chúng.”

Dưới đài vang lên một trận âm thanh như sấm, Ivy sắc mặt nghiêm trọng đứng đó. Nói như vậy, tất cả đều đã bị đẩy nhanh tiến độ.

Ai Cập cùng Syria chỉ cách nhau một cái bán đảo Sinai. Thế lực của Hittite khuếch trương rất nhanh, vậy nên các quân chủ của vương triều thứ mười chín của Ai Cập đưa vào danh sách đại địch, không thể coi thường. Dù đã trải qua những năm tháng dài đằng đẵng nhưng những tranh đấu giữa hai quốc gia cường đại này chưa từng dừng lại, cả hai đều đều đang chờ một cơ hội để chấm dứt những cuộc tranh đấu này.

Dựa theo lịch sử thì Ramesses đệ nhị chính là người chấm dứt những cuộc tranh đấu tưởng chừng như vô tận này. Nhưng thời gian không phải là bây giờ! Trận chiến ngày hôm nay đã diễn ra sớm hơn tận bốn năm. “Đáng ghét!” Ivy nhẹ nhàng nguyền rủa một câu. Kể từ bây giờ, có lẽ đã không thể sửa lại lịch sử được nữa nhưng ít ra vẫn phải giúp hắn sống sót, thoát khỏi kiếp nạn này.

Ramesses vươn hai tay, ý bảo mọi người im lặng, hắn tiếp tục nói, “Các ngươi khi xuất chinh đã được công chúa Amanra chúc phúc, nàng đã ở trong đền thờ để cầu nguyện cho các ngươi. Đồng thời…” Hắn dừng lại một chút, sau đó tiếp tục, “Các ngươi vẫn sẽ nhận được lời chúc phúc của đệ nhất tế ti!”

Mọi người không nói gì, tò mò nhìn Ramesses.

Số lượng đệ nhất tế ti của Ai Cập không nhiều lắm, ngoài Litah đã chết thì còn bốn vị khác, tuổi tác cũng khá cao. Hai vị ở đang ở Thebes, chủ yếu phụ trách bồi dưỡng các tế ti trẻ tuổi, còn một người phụ trách các công trình kiến trúc của Ramesses, còn một vị thì luôn ở Memphis, nếu không có chuyện gì quan trọng thì không rời khỏi đó. Trước khi chức vụ của Litah rất đặc biệt, không chỉ làm các công việc của tế ti mà còn thường xuyên theo đội ngũ xuất chinh, hoặc tham dự chính sự, thậm chí Ramesses còn giao cho hắn quản lý quân đoàn Ptah. Địa vị của Litah trong lòng mọi người là độc nhất vô nhị, sự tồn tại của hắn rất quan trọng đối với quốc gia. Vì vậy nên việc chúc phúc cho các binh sĩ trước khi xuất chinh là nhiệm vụ của hắn. Mà bây giờ, vị đệ nhất tế ti Pharaoh nói đến...

Thật sự không đoán được người đó là ai!

Ramesses nói xong, một người dần xuất hiện trên đài cao, chậm rãi đi đến bên cạnh Ramesses. Ivy mở to mắt, muốn nhìn xem người kia là ai.

Ivy tập trung nhìn, đột nhiên cảm thấy choáng váng, đôi chân như mất hết sức, nàng cuống quýt bám lấy bức tường bên cạnh, chống đỡ thân thể của mình. Đúng lúc này, một âm thanh sợ hãi, vang lên phía sau.

“Nefertari điện hạ… Cuối cùng cũng tìm được ngài.”