Chương 20 Nguyện ý tin tưởng

Địa khu Giza đa phần là sa mạc, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp một vài ốc đảo, sẽ có rất nhiều thôn xóm nhỏ mọc lên sau những cơn mưa mùa xuân. Là nơi giao giữa Ai Cập và Libya, đối diện với Hittite, địa khu Giza là cùng các thôn xung quanh như Ciutat, Mule,... tạo thành một khu vực gần như tự trị. Bởi vì nông nghiệp khó khăn nên Giza vô cùng nghèo đói nhưng lại được Seti đệ nhất cải tạo bởi các chính sách mậu dịch nên thu hút rất nhiều thương nhân các nước, từng bước trở thành khu vực giàu có nhất Ai Cập.

Các thôn trong Giza rất giàu có, chủ yếu có hai nghề chính.

Một là giống như thôn Ciutat, chuyên vận chuyển, cung cấp vật tư, hoặc làm lính đánh thuê. Mọi người trong thôn Ciutat đều lấy việc gia nhập đội quân của Pharaoh làm tự hào, nam tử trường thành rất chịu khó rèn luyện thân thể. Từ khi thi hành chính sách mậu dịch, hình thức lính đánh thuê xuất hiện, chuyên hộ tống các bảo vật trân quý đến Memphis, kiếm được rất nhiều tiền.

Hai là giống với thôn Mule, người dân ở đây đều tham gia vào chính sách mậu dịch. Có rất nhiều thương nhân chỉ đi đến biên giới, không muốn tiếp tục đi vào Ai Cập bởi vì lo lắng vấn đề an toàn cùng chính trị. Người dân thôn Mule rất khôn khéo, họ lấy lý do này mà ép giá thu mua các vật phẩm của thương nhân nước ngoài, sau đó đem bán với giá rất cao cho thương nhân trong nước.

Địa khu Giza biến thành nơi có nhiều địa phương giàu có nhất Ai Cập, chẳng trách mà dân chúng cả gan lớn mật xưng là “khu tự trị Giza”. Có thể nói, nếu không có địa khu Giza thì thị trường buôn bán muôn màu rực rỡ của Memphis sẽ bị giảm đi một nửa.

Từ địa khu Giza chỉ cần đi bộ nửa ngày là có thể nhìn thấy biên cảnh của Libya. Tuy khu Giza vô cùng sung túc nhưng những thôn xóm ở biên cảnh Libya lại sống trong cảnh nghèo khổ, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc. Không khó để tưởng tượng, Libya đối với khu vực giàu có này thèm nhỏ dãi, nhưng chúng không dám tùy ý mạo phạm.

“Nếu như địa khu Giza thật sự giống như cậu nói thì tôi đoán có ba nguyên nhân khiến chúng không dám tùy ý hành động.” Ivy có nghe về một số tình huống kinh tế và vị trí địa lý của địa khu Giza. Từ khi Ivy đoán chuẩn xác chiến lược thì Bubka cũng không dám xem thường nam hài tử người ngoại quốc này, tất cả mọi chuyện đều hỏi qua ý kiến của hắn.

“Thứ nhất, chính sách mậu dịch của địa khu Giza rất có lợi đối với Libya. Tuy rằng Libya luôn thèm muốn địa khu giàu có này, nhưng dù sao thương nhân nước họ cũng thu được rất nhiều lợi ích từ địa khu Giza nên bọn họ cũng không dễ dàng tấn công. Nếu như trị an nơi này hỗn loạn thì thương nhân các nước cũng sẽ không lui tới nữa.”

Bubka chăm chú nghe.

“Thứ hai, Libya đã kí hòa ước với tiên vương Seti đệ nhất. Nếu như không có sự chuẩn bị kĩ càng mà xé bỏ hòa ước sẽ khiến cho Libya mất hết mặt mũi, địa vị sẽ xuống dốc không phanh. Một khi chiến bại, kết cục của Libya sẽ rất thê thảm.”

Ivy bước nhanh, hô hấp có chút hỗn loạn, nói chuyện có chút mệt mỏi nhưng vẫn cố giải thích cho Bubka. Nếu như xem chiến sự này thành một vấn đề buôn bán đơn giản thì sẽ dễ hiểu hơn rất nhiều. Công ty này với công ty khác cũng sẽ có đủ loại cạnh tranh, kỳ thật cũng giống như bản chất chiến tranh thật, chẳng qua là hình thức nó không giống nhau thôi. Cô tự an ủi bản thân, nói tiếp.

“Thứ ba, người Libya biết nếu dùng vũ lực thì chắc chắn không thắng được Seti đệ nhất. Pharaoh kế vị lâu năm sẽ có thực lực vô cùng cường đại, Libya sẽ không thể thắng được Seti đệ nhất.”

“Nói gì thế hả. Tuy rằng tiên vương rất cường đại nhưng Ramesses bệ hạ cũng không kém.” Bubka kích động phản bác. Ca ca của mình đã đi theo Ramesses bệ hạ nhiều năm, kỳ thật Ramesses bệ hạ còn có thể cường đại hơn cả tiên vương. Nhưng mà không muốn bất kính với tiên vương lên không dám nói tiếp.

Ivy khoát tay, liếʍ liếʍ cái môi khô ráp vì thiếu nước, “Cậu đừng hiểu lầm, nghe tôi nói hết đã.”

Bubka lấy túi nước đeo ở trên lưng, đưa cho Ivy, “Ngươi uống đi, còn một chút nữa sẽ đến thôn Mule, kiên trì một chút.”

Ivy tiếp nhận, không khách khí uống không sót một giọt, sau đó hít một hơi, “Cảm ơn.” Bubka nhẹ nhàng nở nụ cười, tiểu hài tử này có lẽ đến từ một vùng duyên hải của nước khác nên rất dễ khát nước a, nhưng đối với việc phán đoán thế cục lại rất chuẩn xác.

“Tốt, bây giờ tôi sẽ giải thích vì sao người Libya lại tấn công thôn Mule.” Ivy uống xong nước, lau lau khóe miệng, biểu tình nghiêm túc nói, “Bởi vì Libya cố kị ba điều trên, bây giờ là thời điểm thích hợp thích hợp nhất. Đầu tiên, tuy rằng phá hoại Mule là không tốt nhưng nếu có thể chiếm lĩnh được thì lại là một chuyện khác, có thể coi đó là hi vọng duy nhất của Libya. Thứ hai, bội tín là không tốt nhưng nếu thành công thì hiệp ước cũng chỉ là một tờ giấy. Cuối cùng, người Libya cố kị nhất là Seti đệ nhất đã qua đời.”

Bubka lắc đầu, “Không hiểu lắm.”

“Nói đúng hơn thì người Libya đã nắm chắc mười phần thành công. Nhưng mà tôi đoán đây tuyệt đối không đơn giản là nhiễu cảnh.” Hai tròng mắt màu xanh nước biển của Ivy phát ra thần sắc tự tin, “Nếu là đơn phương tấn công thì người Libya đã sớm động thủ. Ta đoán họ đang chờ, chờ một thời cơ có thể khiến cho Ai Cập hoàn toàn thua trận.”

“Chờ đợi tiên vương ra đi?”

“Không hẳn.” Ivy sắc mặt âm trầm nói, “Chờ Ai Cập đổi chủ, bọn họ sẽ hợp tác với nước khác, hoặc nội gián dùng kế dương đông kích tây, làm cho Ai Cập tổn thất nặng.”

Bubka nghe vậy, cảm thấy cơ thể lạnh như băng, “Nghiêm trọng như vậy sao…. Vậy chúng ta mau đến Memphis, chúng ta phải bảo vệ Pharaoh.”

Ivy thở dài, “Vô ích, chỉ có hai chúng ta thì làm được gì chứ. Để đến Memphis thì phải đi mất mấy ngày, nếu như Pharaoh đủ cơ trí như lời cậu nói thì sẽ vượt qua kiếp nạn này sau khi đọc thư của chúng ta. Hiện tại, việc chúng ta có thể làm là đến thôn Mule để xem có giúp được gì không.”

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn về khoảng không, gió sa mạc không nhanh không chậm thổi tới bên cô. Phóng tầm mắt về phía không xa, xuất nhiều điểm màu xanh.

Thôn Mule đang ở phía trước.

Ivy cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Cô nói muốn dốc hết sức giúp người dân thôn Mule nhưng chính cô cũng không biết bản thân mình có làm được không.

***

Hai người lập sau một cồn cát gần thôn Mule, tìm kiếm một chỗ để quan sát tình hình. Bubka rút thanh đao ở sau lưng ra, cúi người xuống, nhỏ giọng, “Ivy, đứng sau lưng ta, cúi người xuống thấp.”

Ivy cảm thấy có chút buồn cười, cúi người xuống lấy ra khẩu Smith & Wesson 38, cầm cái ống nhòm, cẩn trọng quan sát thôn Mule. Tuy rằng không thấy binh lính Libya nhưng thôn Mule đang trong hoàn cảnh bị cướp sạch, tan hoang, đổ nát.

“Bubka, chúng ta đến đó thôi.”

“Cái gì!? Ngươi bị điên à.”

“Gần đây không có binh lính Libya.” Ivy đem ống nhòm đưa cho Bubka, rồi tự mình đi xuống, “Đây chỉ là một miếng mồi, mục đích của họ là đoạt lấy của cải và gây náo động để Pharaoh biết. Hiện tại đã đạt được mục đích nên tạm thời họ sẽ không tấn công thôn Mule mà đang nghỉ ngơi rồi đợi Pharaoh trúng kế.”

Bubka cầm lấy ống nhòm, loay hoay một hồi vẫn không biết sử dụng như thế nào nên vội vàng chạy theo Ivy, “Thật ngu xuẩn, cái loại nhiễu cảnh nho nhỏ này làm sao có thể dụ Pharaoh đến. Nếu vương không để ý tới thì sao?”

“Sẽ không. Tân vương vừa đăng cơ sẽ muốn nhanh chóng lập được chiến công để thể hiện uy vũ của mình nên dù không đích thân đến thì cũng sẽ phái đại quân tới, trận đánh này nhất định phải thắng. Bất luận là trường hợp nào xảy ra thì chúng cũng đã đặt sẵn bẫy ở Memphis, chúng đã nắm chắc tám phần thành công.” Ivy không nghĩ ngợi nói tiếp, “Dù sao thì chúng ta nên đi xuống đó trước, đứng ở đây cũng không giúp được gì.”

Ivy cố sức đi xuống, Bubka từ phía sau thoải mái chạy theo, nhìn bộ dáng chật vật của Ivy mà không khỏi buồn cười, “Ivy so với ốc sên còn chậm hơn, để ta cõng ngươi.”

Ivy vội vàng khoát tay, “Không cần, nam nhân cõng nam nhân, rất không ổn.”

“Ngươi cứ chậm như vậy thì bao giờ mới tới?” Bubka quay người cúi xuống, hai tay rắn chắc hướng về phía Ivy, nhấc bổng cô lên. Ivy cảm thấy trời đất rung chuyển, chưa kịp phản ứng thì đã bị Bubka bế lên, “A!” Tuy rằng hắn chỉ mới mười bảy tuổi nhưng hắn đã trải ra nhiều đợt huấn luyện của thôn Ciutat nên rất khỏe mạch, vô cùng rắn chắc. (:>>>>>)

“Mau buông ta xuống.” Ivy ngượng ngùng kháng cự, tay đánh vào lưng của Bubka. Cô sợ cứ thế này thì hắn sẽ phát hiện ra mình là nữ nhân.

“Đừng lộn xộn!” Bubka đơn thuần không suy nghĩ nhiều như Ivy, hắn cố gắng khiêng Ivy đang lộn xộn đi về phía thôn Mule, “Ngươi rất giống nữ nhân a. Đừng nhúc nhích.”

Nghe vậy, Ivy chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời. Quên đi, dù sao hắn cũng không phát hiện được, thôi cứ cho hắn thể hiện khí chất nam nhi của hắn đi, cô cũng đỡ phải tự đi,... Nhưng mà, tư thế này có chút không thoải mái a.

“Này! Ngươi để ta xuống đi!!”

Đi khoảng một giờ, cuối cùng hai người họ cũng đến được thôn Mule.

Có thể thấy được, lúc trước đây chính là một cái thôn xinh đẹp. Nhắm mặt lại, cô có thể tưởng tượng được khung cảm bình yên, cây cối xanh tươi đung đưa theo gió, nhiều bóng cây là làn nước xanh mắt, hai bên bờ là hình ảnh tụi nhỏ đang chơi đùa. Các cô nương Ai Cập ăn mặc mộc mạc dệt vải, chăm sóc các vật nuôi trong nhà. Các thương nhân, lữ hành từ các quốc gia tụ tập hai bên đường, đem hàng hóa trên lưng lạc đà trao đổi với người khác rồi sau đó vui vẻ mang vàng bạc, châu báu rời khỏi thôn. Người dân trong thôn dẫn một đoàn lạc đà chở hàng hóa trên lưng, đi về hướng Giza.

Khung cảnh thật yên bình, hạnh phúc. Ivy mở to mắt, nhìn thôn một mảng hoang tàn trước mắt. Khắp nơi là vật phẩm bị vứt lung tung, nhà cửa cơ hồ bị phá nát, thỉnh thoảng có thể thấy vài nữ nhân đang ôm mấy đứa trẻ ngồi khóc thương tâm bên xác của nam nhân. Mọi người chậm rãi dọn dẹp vài thứ, cứ trầm mặc không nói gì, hai hốc mắt tràn ngập mệt mỏi.

Ivy ngơ ngác nhìn cảnh này, trong lòng không khỏi thở dài.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, cô nhất định phải trở lại Anh. Sau khi nhìn thấy khung cảnh tan hoang này, cô chỉ mong có thể nhanh chóng trở về bên anh Ngải Huyền, sống trong thế giới không có chiến tranh, nghiên cứu những thứ mình yêu thích, cho dù là cuộc sống tàm thường, vô vị nhưng cô cũng chấp nhận. Sau các cuộc chiến, chẳng lẽ không ai quan tâm đến thứ hậu quả sao… Vì sao cái gọi là chính trị gia, quân sự gia không hề để ý đến sống chết của dân chúng mà chỉ vì lợi ích trước mắt mà cứ phát động chiến tranh sao?

“Ivy…” Ivy đang suy nghĩ liền bị Bubka nhẹ nhàng hỏi lại, “Chúng ta đi gặp trưởng thôn thôi.”

Ivy gật đầu, nhìn mọi người đang ở trên đường. Cô khó khăn bước đi phía sau Bubka, hướng về phía trung tâm thôn.

Nhà của trưởng thôn nằm ở chính giữa thôn, bên nhà là một gốc cây chuối tây cao lớn. Cửa lớn mở ra, Ivy và Bubka trực tiếp đi vào.

Bước vào trong phòng, một mùi máu xộc thẳng vào mũi Ivy khiến cho Ivy cảm thấy buồn nôn. Cô bịt mũi, nhìn kĩ thì thấy trong nhà là một mảnh hỗn độn, bình hoa bị vỡ tung, đồ đạc trong phòng bị vứt lung tung, còn có máu bắn tung tóe trên mặt đất nhưng không thấy ai trong nhà.

“Jimuta gia gia.” Bubka đột nhiên kêu lên một tiếng, chạy vào trong nhà, quỳ trước mặt một ông lão đang nằm trên mặt đất. “Jimuta gia gia, tại sao lại như vậy? Tam, Nita, Ton, bọn họ... bọn họ đâu rồi?”

Thanh âm Bubka có vài phần nghẹn ngào, Ivy bất lực nhìn hắn, lại không biết nên nói gì.

“Jimuta gia gia, ta cõng ngài ra ngoài.” Bubka luống cuống nâng ông lão dậy, muốn đem ông lão ấy đặt lên trên lưng mình. Nhưng ông lão kia hoàn toàn không muốn phối hợp với hắn, hai cánh tay gầy yếu dường như mất đi hoàn toàn sự sống, mặc kệ Bubka xử trí.

“Bubka…” Ông lão kia mở miệng, thanh âm yếu ớt, “Bubka, ngươi đến rồi…”

“Jimuta gia gia, ra đến rồi. Gia gia yên tâm, ta đã báo cho ca ca của mình, bọn họ sẽ rất nhanh dẫn quân đến đây! Gia gia, họ nhất định sẽ báo thù cho ngài.” Đôi mắt Bubka phiến hồng, hắn rất nhanh nói xong, “Ta cõng ngài ra ngoài.”

Jimuta chậm rãi lắc đầu, “Người nhà của ta… Tam, Nita, Ton... bọn họ đều bị gϊếŧ... cứ để ta ở đây. Bubka, ta sắp không chống đỡ được nữa rồi.”

“Không, ngài sẽ không sao đâu!” Bubka điên cuồng lắc đầu.

Ông lão hô hấp khó khăn, tiếp tục nói, “Cầu xin ngươi, bảo vệ cho người dân trong thôn… thoát khỏi nơi này… lệnh... lệnh bài trường thôn... giao cho ngươi. Cầu xin ngươi, bảo… bảo vệ mọi người.”

Thanh âm của ông lão kia nhỏ dần. Ivy có thể thấy được sinh mạng của hắn dần mất đi, giống như ngọn nến lung láy trong gió….

“Jimuta gia gia!” Bubka khóc nấc lên, nắm chặt tay đấm xuống đất, hoàn toàn không để ý các khớp ngón tay mình đang chảy máu, “Người Libya đáng chết! Ta muốn gϊếŧ chúng! Ta muốn gϊếŧ chúng!”

Nước mắt theo khuôn mặt Ivy rơi xuống. Vì sao? Vì sao cô lại thấy được khung cảnh tàn khốc này, chẳng lẽ đây chính là hình phạt Thượng đế dành cho cô, vì cô đã làm đảo lộn lịch sử sao? Trừng phạt cô có yêu anh trai mình? Vậy tại sao không trừng phạt một mình cô mà lại dùng phương pháp tàn nhẫn như thế này khiến cô khó có thể hô hấp.

Cô dùng sức lắc đầu, dùng sức lau nước mắt trên mặt.

“Bubka, cầm lấy lệnh bài, triệu tập người dân.”

“...?” Bubka đang đắm chìm trong đau khổ liền phản ứng, ngước mắt nhìn cô.

“Chúng ta không thể phụ sự kì vọng của trưởng thôn, chúng ta cố gắng bảo vệ người dân trong thôn.”

Bubka nhìn Ivy, chỉ thấy cặp mắt trong suốt như trời xanh hiện lên sự kiên định và tự tin, khiến cho hắn cảm thấy tin tưởng.

Ca ca từng nói, Pharaoh là một người rất thần kì. Bệ hạ có thể dùng những câu nói vô cùng bình thường để làm cho người khác tin phục, dù có chết cũng cam tâm tình nguyện.

Bubka nghĩ, nếu Ivy mà là chủ nhân của mình thì nhất định mình cũng sẽ cống hiến hết mình, không hề nghi ngờ. Cặp mắt đầy trí tuệ màu xanh nước biển kia tựa như có thể mang đến hy vọng vô tận.

Vì vậy, hắn nguyện ý tin tưởng….