Chương 19: Lòng tin

Mặt trời đang từ từ chì vào dòng sông Nile, đem Memphis nhuộm thành một mảnh màu đồng hoa lệ. Nông dân bắt đều trở về căn nhà nhỏ của mình, Người trong chợ cũng dẫn tản đi, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp vài cô gái trẻ tuổi đang đi trong các ngõ nhỏ. Trong khi đó…

Có một người trẻ tuổi đang đứng trên tường thành của cung điện Memphis, huýt một tiếng vang tận trời xanh. Ở phía chân trời, một con chim ưng màu rám nắng bay tới. Hắn vươn tay ra để nó đậu trên cánh tay của mình, “Lộ, lại đây.”

Người trẻ tuổi kia có mái tóc màu đỏ như lửa cùng ánh mắt màu lục sắc sảo. Trên người mặc một chiếc áo giáp tinh tế cùng một thanh bảo kiếm đủ chứng minh thân phận của hắn, hắn chính là vị đại tướng quân trẻ tuổi nhất của Ramesses đệ nhị- con trai trưởng của trưởng thôn Ciutat- Mentus. Năm ấy hắn hai mươi bảy tuổi, cùng với Litah- tế ti trẻ nhất của Ai Cập trở thành cánh tay phải của Ramesses. Bọn họ hứa hẹn sẽ cùng nhau mang đến sức sống vĩnh hằng cho Ai Cập.

“Đúng là Lộ! Bay nhanh lắm.” Mentus khen ngợi, “Bubka đâu rồi? Thằng nhóc ấy nói nơi nào có Lộ thì nơi đó có Bubka mà?”

Lộ lao nhanh xuống dưới, vững vàng đứng trên cánh tay rắn chắc của Mentus, không ngừng chuyển động móng vuốt của mình.

“Làm sao vây? Ngươi đói sao?” Mentus khó hiểu hỏi. Lộ càng mãnh liệt vỗ cánh giống như muốn bay lên. Mentus cảm thấy Lộ có điểm khác thường nên cẩn thận quan sát nó một chút. Thì ra trên chân nó có buộc một mảnh giấy, “Thì ra là muốn truyền tin. Đúng là Lộ.” Mentus một bên lấy mảnh giấy ở chân của Lộ ra, một bên tán dương nó. Lộ ngẩng cao đầu, bày ra bộ dáng tự hào.

“Đây là cái gì? Không phải giấy cói.” Mentus không khỏi tò mò, chậm rãi mở mảnh giấy ra. Trên mặt giấy là chữ tượng hình siêu siêu vẹo vẹo, “Là chữ của Bubka.”

Trên mặt Mentus bất ngờ xuất hiện thần sắc lo lắng. Hắn sờ sờ Lộ, bộ lông sạch sẽ của Lộ vì đường xa mà dính đầy đất cát. Mentus vội vàng nói, “Xin lỗi, ta không thể ở lại đây với ngươi được, ta phải đi gặp Pharaoh ngay. Ta sẽ sai người lấy đồ ăn cho ngươi.” Lộ giống như hiểu lời nói của Mentus, cúi đầu kêu một tiếng rồi lập tức vỗ cay bay về chỗ của Bubka. Mentus nhìn thân ảnh Lộ dần biến mất, nhẹ nhàng nói, “Trở lại tìm Bubka sao? Lộ thật sự rất trung thành.”

Quay đầu lại, ánh mắt của Mentus lạnh lẽo như hồ nước, “Người đâu, lấy áo choàng cho ta. Ta muốn đi gặp Pharaoh.”

***

Memphis là thành thị lớn nhất hạ Ai Cập, cũng là thành thị phồn hoa nhất hạ Ai Cập. Là bạn của sông Nile, không chỉ nông nghiệp phát triển mà còn có rất nhiều thương nhân, lữ hành từ các quốc gia khác đến nghỉ chân, làm mậu dịch*. Về các phương diện như kiến trúc, dệt chế tác xác ướp,... đều có các chuyên gia, trở thành nơi giao lưu, buôn bán quốc tế sôi nổi nhất Ai Cập.

((*mậu dịch: hoạt động mua bán, trao đổi hàng hóa giữa các nước, các vùng với nhau do nhà nước trực tiếp quản lý.))

Pharaoh ở trong cung điện xa hoa. Từ xưa đến nay, các Pharaoh đều cho xây dựng các công trình trong một tháng mới kế vị, và Ramesses đệ nhị cũng không phải là ngoại lệ. Vừa lên ngôi chưa đến ba ngày, hắn đã đến Memphis, trực tiếp giám sát quá trình xây dựng các tượng nhân sư, kim tự tháp; cũng để thuận tiện tham gia các lễ hiến tế ở đây và nhận lời chúc phúc của dân chúng.

Mọi người đều truyền tai nhau rằng, tân vương không chỉ giỏi về chiến tranh, ngoại giao, kinh tế mà còn có hai trợ thủ đắc lực Mentus và Litah từ khi hắn còn là nhϊếp chính vương tử. Mới đăng cơ ba ngày, hắn đã mang đến không khí vui mừng khôn xiết cho nhân dân cả nước, dân chúng xung quanh Memphis còn tình nguyện đi bộ mấy ngày để đến Memphis bái kiến tân vương.

Ramesses trước khi đăng cơ nổi danh là một mỹ nam, mà bây giờ lại có địa vị tối cao trong thiên hạ khiến hắn càng thêm thu hút các thiếu nữ. Các nàng đều mong được hắn sủng hạnh một lần, tuy không danh không phận nhưng các nàng đều vui vẻ chấp nhận. Hơn nữa, tuy cơ hội là rất nhỏ nhưng các nàng vẫn như thiêu thân lao vào ánh lửa, ôm giấc mộng có thể trở thành một cái gì đó đặc biệt, sẽ được phong là vương phi, vinh hoa phú quý một đời. Nhưng giấc mộng cũng chỉ là giấc mộng...

Cung điện Memphis – Tẩm cung của Pharaoh.

Phòng ngủ của Pharaoh là một gian phòng cực lớn. Bốn vách tường đều được trang trí bằng những vật phẩm làm bằng vàng bạc châu báu, trên bàn là những đóa sen mà người Ai Cập yêu quý nhất. Tầng tầng lớp lớp màn che mờ đυ.c chậm rãi bay trong gió, có thể thấy được chiếc giường ẩn ẩn phía xa.

Hai thân thể triền miên, âm thanh ái muội vang vọng cả căn phòng, xuyên qua lớp màn che, truyền ra bên ngoài. Mentus đứng bên ngoài bối rối đi qua đi lại, con ngươi màu lục có vài thần sắc lo lắng, biểu tình của hắn như kiến bò trong chảo lửa.

“Vương... như vậy đã bao lâu rồi?” Mentus rụt rè đặt câu hỏi, sau gáy mồ hôi chảy ròng ròng.

“Bẩm tướng quân, bắt đầu từ lúc chạng vạng ạ.” Thị không biểu cảm trả lời.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, sao đều đã sáng. Tuy biết tính nết của vương nhưng mà quân tình khẩn cấp, có lẽ phải xông vào để tránh sự việc ngày càng tồi tệ. Nhưng... bên trong vẫn truyền đến từng âm thanh ái muội khiến hắn không thể xông vào. Hắn vẫn chưa có vợ, nghe loại âm thanh như vậy thì không khỏi ngượng ngùng, trong lòng hy vọng chuyện này mau kết thúc.

“Như vậy… ta còn phải chờ bao lâu nữa?” Thanh niên tóc đỏ xấu hổ mở miệng.

“Bẩm tướng quân, thuộc hạ không biết.” Thị vệ vẫn ngữ khí bình thản trả lời. Mentus lau mồ hôi sau gáy, tiếp tục đi qua đi lại trước cửa.

Mà lúc này, trong phòng chính là cảnh xuân kiều diễm, nhiệt khí điên cuồng cơ hồ muốn xé tan cả màn che, xuyên thủng ra bên ngoài. Nữ nhân nóng bỏng bị đặt ở phía dưới, thân thể hơi cong lên, cố ý tiếp nhận du͙© vọиɠ của nam nhân. Nàng ánh mắt mê ly, đôi môi khẽ nhếch, hai tay gắt gao túm lấy ga giường.

Đối lập với vẻ mặt say mê của nàng, nam nhân vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Con ngươi màu hổ phách không hề có một tia tình cảm, giống như bảo thạch, lạnh lùng nhìn dưới nữ nhân đang vặn vẹo cơ thể dưới thân mình. Hắn kịch liệt ra vào, không thèm để ý đến nữ nhân bên dưới là đang hưởng thụ hay thống khổ. Đột nhiên thân thể nữ nhân bắt đầu co lại, tiếng kêu không ngừng lớn thêm.

Nam nhân cuối cùng cũng gầm nhẹ một tiếng, đem mầm giống phóng thích trên ga giường. Hắn rất nhanh đứng dậy mặc quần áo, lấy bội kiếm bên người, không một chút luyến tiếc đi thẳng ra ngoài cửa. Nữ nhân trên giường thở hổn hển, nhìn nam nhân nhanh chóng rời đi kia, nàng vội vàng đứng dậy, không thèm che đậy mà quỳ xuống, “Vương… lần sau lại triệu kiến nô tỳ nhé. Hầu hạ vương chính là vinh hạnh của nô tỳ!”

Ramesses quay đầu lại, hai mắt quét qua dáng người hoàn mỹ của nữ nhân. Có lẽ không nên mang nữ nhân này đến Memphis, lúc ấy muốn mang nàng ấy theo để có thể phát dục một chút, nhưng đãi ngộ đó hình như khiến cho nữ nhân trước mặt hiểu nhầm. Hắn trầm ngâm một chút, nữ nhân này thấy hắn không lên tiếng, trong lòng càng thêm mong chờ, “Vương! Phura lại chờ ngài triệu kiến ạ ~”

“Lui xuống!” thanh âm lạnh như băng làm cho Phura sợ hãi. Nàng không tin ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chỉ thấy khuôn mặt Ramesses lạnh lùng. Trong phút chốc nàng cảm thấy chính mình như rơi vào vực thẳm, cứng đờ, không biết nên đứng lên thế nào. Không đợi nàng phản ứng, Ramesses lạnh lùng bỏ lại một câu, “Nhận phần thưởng rồi cút đi. Nể tình ngươi theo ta từ Thebes đến đây, ta sẽ không trị tội ngươi. Lần sau còn như vậy nữa thì ta sẽ lập tức gϊếŧ không tha.”

Dứt lời, Pharaoh trẻ tuổi sải bước đi ra cửa, để lại một mình Phura ngồi trên giường. Nhìn chằm chằm Ramesses đã đi xa, trong đôi mắt xinh đẹp ấy dấy lên một tia lửa như muốn đem bóng người trước mặt cắn nuốt.

Nàng không thể mất đi sự sủng ái của Pharaoh.

Pharaoh sau khi kế vị có rất nhiều tình nhân nhưng tất cả đều không được sắc phong làm vương phi. Bình thường, sau khi được sủng hạnh thì các nàng sẽ nhận được một ít vàng bạc, châu báu. Một số cô nương sau khi bị Ramesses vứt bỏ mà vẫn còn ôm mộng tưởng, không chịu lập gia đình thì hơn phân nửa đều chết không lý do. Có người nói là vương phi Mathao Nijiru trong lãnh cung hãm hại, cũng có người nói là do một số đại thần lo lắng cho thanh danh của Pharaoh tương lai nên mới phái người âm thầm ám sát. Ramesses đối với việc này không quan tâm, cho nên loại tình huống này ngày càng xảy ra nghiêm trọng. Một ít kẻ quyền thế, quan lại không mong muốn con gái mình được sủng hạnh để có thể chim sẻ hóa phượng hoàng. Một khi phát hiện con gái mình được vương sủng hạnh thì ngay lập tức an bài hôn sự, đem con gái gả đi để tránh gặp bất hạnh.

Bởi vậy, nữ nhân Ai Cập vừa yêu lại vừa hận hắn. Mị lực của Pharaoh giống như độc dược khiến các nàng không thể từ bỏ.

Ramesses chưa từng bắt buộc kẻ nào làʍ t̠ìиɦ nhân của hắn nhưng vẻ ngoài tuấn mĩ, quyền lực tối cao của hắn khiến nữ nhân trong thiên hạ tình nguyện. Họ thường truyền tai nhau, nếu có một đêm xuân với cương thì có chết cũng cam lòng.

Mà dã tâm của Phura không hề nhỏ. Nàng xuất thân bình dân, là một vũ nữ lưu lạc ở Ai Cập, từ nhỏ đã nếm qua không ít cực khổ, nhờ sắc đẹp cùng tài năng mà có chút danh tiếng ở Thebes nên được Ramesses triệu kiến. Nàng hạ quyết tâm sẽ không bao giờ trở lại những ngày tháng đói khổ như trước nữa, bất luận là sử dụng thủ đoạn gì cũng phải ở bên cạnh vương, “Trước kia vẫn là vương tử nên có một vài việc không tiện, nay ngài ấy đã là Pharaoh, nhất định ngài ấy sẽ lập ta làm vương phi. Ta- Phura, đệ nhất mỹ nữ Thebes, ta không tin ngài đối với ta sẽ không động tâm.”

Nàng nghĩ như thế, chậm rãi nắm chặt tay, đầu móng tay đâm sâu vào trong da thịt.

Thời điểm Ramesses đi ra khỏi tẩm cung đã là đêm khuya. Vừa thấy thân ảnh của hắn, Mentus vội vàng quỳ xuống, ngữ khí vội vàng, “Vương, thần có chuyện cần bẩm báo.”

“Đứng lên đi Mentus, không cần hành lễ với ta.” Ramesses vẫy vẫy tay, ý bảo hắn đứng dậy, thần sắc bình thản nói, “Có phải người Libya lại quấy nhiễu biên cảnh không?”

Mentus đi theo phía sau, nghe vậy liền sửng sốt, “Đúng là như vậy.”

“Giza không xuất binh cứu giúp phải không?” Ramesses biểu tình tự nhiên, giống như đã biết tất cả mọi chuyện. Mentus không khỏi có một tia mê hoặc, tờ giấy hắn cầm trong tay bị mồ hôi của hắn làm ướt. Vương làm sao lại biết tin tức này, không có một người lính liên lạc nào có thể nhanh hơn Lộ. Nhưng không đợi hắn hỏi, Ramesses mở miệng tiếp, “Xem ra Hi vương huynh vẫn không thoát được dụ hoặc a.” Ngữ khí bình thản, nhưng hai mắt biểu lộ thần sắc lãnh khốc.

Giống với những lời viết trên giấy. Bubka truyền tin nói Giza có khả năng tạo phản, Mentus không khỏi âm thầm khâm phục Pharaoh, đồng thời cũng vì em trai mình đoán đúng mà tán thưởng.

“Chẳng lẽ quân địch đã đến gần Memphis nên ngay cả ngươi cũng biết tin tức này?” Ramesses ngồi xuống bên cạnh ao sen, mái tóc màu rám nắng tùy ý tản xuống vai, đôi mắt màu hổ phách ở dưới ánh trăng giống như một đôi bảo thạch kỳ dị, lông mi dài , chiếc mũi đứng thẳng càng làm rõ từng góc cạnh trên mặt hắn.

“Vương đúng là tuyệt thế mỹ nam a.” Mentus trong lòng tán thưởng, hắn cũng là nam nhân nhưng vẫn không thể cưỡng lại mà tán thưởng ngoại hình của hắn.

“Ramesses thấy hắn không nói gì, lại nói một câu, “Đây không phải là điều ngươi muốn sao?”

“Đúng.” Mentus nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, Ramesses thấy ái tướng của mình rối ren thì nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Không cần khẩn trương, có cái gì thì bình tĩnh nói đi.”

Ramesses ngồi lên lan can bằng bảo thạch, ánh trăng ôn nhu rơi trên người hắn. Mentus rất cung kính nhìn Pharaoh tuấn mỹ, lẳng lặng tự hỏi nên nói gì trước.

“Vương, người Libya vẫn chưa tới gần Memphis, bọn họ mới tấn công thôn Mule. Bubka, chính là người trước đây thần đã đề cập với ngài, người em trai muốn muốn làm thị vệ cho ngài, hắn thần đã dùng chim ưng để báo tin.” Mentus thận trọng nói, suy nghĩ xem tiếp theo phải nói gì mới hợp lý, “Cái kia... hắn còn nói, người Libya tấn công Mule không đơn giản chỉ là nhiễu cảnh, có thể sẽ cùng với Giza phản chiến. Cho nên cầu xin người hãy phái viện quân đến cứu, còn có…có…”

“Tiếp tục nói.” thanh âm bình thản, vì bị khuất ánh trăng nên Mentus không thể nhìn được biểu tình của vị Pharaoh trẻ tuổi này. Mentus cúi đầu, tiếp tục nói.

“Pharaoh không được thân chinh, e rằng sẽ có bẫy.” Mentus đem những từ ngữ bất kính trong giấy sửa lại một chút, dùng lời của mình nói ra. Nói xong, hắn suy nghĩ một chút, nói thêm một câu, “Vương, thần chỉ có duy nhất một đệ đệ này, hắn lại đang đến thôn Mule, cầu xin ngài cho thần mang binh đi trước.”

Ramesses không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi, không biểu tình nhìn Mentus. Mentus không dám nói gì, cứ cúi đầu chờ Pharaoh lên tiếng.

“Mentus, những cái này đều do đệ đệ ngươi viết?”

“Quả thật là chữ của hắn.”

Ramesses nheo mắt lại, hai tròng mắt phát ra quang mang nguy hiểm. Hắn dùng ngón tay thon dài gõ lên lan can, đôi mắt gắt gao khép lại, không nói một lời. Mentus nghe âm thanh gõ trên lan can như vậy thì trong lòng chợt cảm thấy bất an, lòng bàn tay càng chảy nhiều mồ hôi hơn. Thời gian đang rất gấp. Hiện tại Bubka lại ở thôn Mule, tính mạng đang rất nguy hiểm, hắn không thể đợi thêm một chút nào nữa.

“Vương…”

“Mentus, ngươi đang cầm tờ giấy đó phải không? Mau đưa ta xem.” Ramesses ánh mắt sắc bén nhìn Mentus.

“A,,,” Sau gáy Mentus chảy mồ hôi lạnh. Bubka ngu ngốc, sao đệ lại dùng những lời lẽ bất kính với Pharaoh như vậy, ta phải bảo vệ đệ kiểu gì đây? Nếu như làm vương tức giận thì có trăm cái mạng cũng không đủ để chết a.

Ramesses quay đầu nhìn ao sen trong ao ở dưới ánh trăng, lại đưa lưng về phía Mentus, “Ở trong tay ngươi kìa.”

Ài! Mentus lập tức xoay người, hai tay đem tờ giấy ướt sũng mồ hôi đưa cho Ramesses, “Vương, đúng là không thể giấu được ngài việc gì.”

Ramesses tiếp nhận tờ giấy, chậm rãi nhìn, hai hàng lông mày gắt gao nhíu lại. Mentus ở một bên mà sợ hãi vô cùng, sợ Pharaoh sẽ tức giận, “Vương, đệ đệ của thần vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Nếu có gì mạo phạm, cầu xin ngài…”

“Ha ha ha!” đột nhiên Ramesses nở nụ cười lớn, cười đến nỗi Mentus không biết phải làm sao, “Nhớ kỹ, chỉ là phái binh tới, Pharaoh không được tham công mà rời khỏi Memphis. Khẩu khí thật lớn.” Tươi cười trong mắt chuyển thành lạnh lùng, “Ai Cập ta quả thật là ngọa hổ tàng long a. Mentus, không ngờ đệ đệ ngươi lại mưu trí như thế, nếu hắn có thể trung thành với ta như ngươi thì tốt…” Nhưng nếu không phải…

“Vương, các thế hệ của thôn Ciutat đều trung thành với ngài. Đệ đệ của thần cũng không ngoại lệ, có thể cống hiến cho vương một lần thì đó cũng là vinh hạnh của hắn.” Mentus chân thành nói, trong lòng âm thầm tán thưởng, cái tên tiểu từ ngốc Bubka lỗ mãng như vậy mà có thể suy nghĩ chu toàn như vậy.

“Vậy thì tốt…” Ramesses ngẩng đầu, có chút đăm chiêu, “Chờ xử lý chuyện này xong, ta muốn tự mình gặp đệ đệ ngươi một chút.”

“Cảm ơn vương!” Mentus lập tức quỳ xuống, rồi vội vàng nói, “Vương, xin hãy cho thần mang viện binh đi cứu viện Mule, tình hình bên đó chắc hẳn đang rất nguy cấp.”

Ramesses nhẹ nhàng khoát tay ngăn cản Mentus nói tiếp.

“Nếu như đệ đệ của ngươi có mưu trí thì quá dễ dàng để trì hoãn quân địch mấy ngày. Ngươi hãy ở lại Memphis, ta sẽ tới Mule.”

“Vương!” Mentus tràn ngập khó hiểu cùng lo lắng. Hắn, hắn không thể nhìn đệ đệ mình…

“Ta sẽ dẫn một nhóm binh mã đến thôn Mule. Việc này cần phải giữ bí mật hoàn toàn, không được để người thứ ba biết chuyện này.”

“Vương!” Mentus lo lắng cho Ramesses, rõ ràng đây là một cái bẫy, vậy tại sao hắn còn muốn đi.

Ramesses đứng lên, thân hình cao to dưới ánh trăng tạo thành một cái bóng dài đổ xuống mặt đất, “Mentus, ta đem Memphis giao cho ngươi. Nếu như ta đoán không nhầm, Memphis rất nhanh sẽ xảy ra bạo động hoặc là nội gián kích động dân chúng hoặc là Hittite sẽ thừa dịp xâm lấn. Ngươi phải chuẩn bị cho tốt, ta sẽ để lại binh mã mạnh nhất cho ngươi… Chú ý đồ ăn thức uống hai ngày nay, khả năng hạ độc là rất cao.” Thì ra là thế, Mule chỉ là một miếng mồi, cho nên nhìn bên ngoài nguy hiểm nhưng thực chất lại rất an toàn. Nhưng mà… Mentus ngẩng đẩu nhìn Pharaoh, “Vương, ngài không sợ thần ….” không sợ thần nhân cơ hội tạo phản hay sao? Nghĩ vậy nhưng Mentus không dám nói hết câu.

Ramesses giống như biết được suy nghĩ của hắn, đi lại nhẹ nhàng vỗ mạnh vai Mentus, con ngươi màu hổ phách nhìn hắn, “Chuyện ta rời khỏi Memphis, dù thế nào cũng không được cho người khác biết.” nói xong, hắn nhìn Mentus nhẹ nhàng cười nói, đi về phía tẩm cung của mình.

Mentus có vài phần cảm động, cái mũi đau xót giống như muốn khóc. Trong lòng hắn mắng một tiếng: Không được, đường đường là đệ nhất tướng quân mà lại khóc, thật sự rất mất mặt a. Hắn đánh chính mình một chút, ngẩng đầu nhìn về phía của Ramesses, thì thào nói một câu, “Vương, ngài yên tâm. Mentus nhất định sẽ bảo vệ tốt Memphis, chờ ngài trở về.”