Chương 43: Giằng co (1)

Bên trong sảnh vương cung thành Thebes, trên mặt đất đang diễn ra một đại tiệc lớn, xa hoa, diễm lệ. Các vũ nữ mặc quần áo hở hang nhảy vũ điệu cổ xưa, dáng người xoay tròn rất nhanh tại thạch Thanh Hoa, trên sàn nhà nhảy múa làm cho người ta bị hoa mắt, mê hoặc lòng người, thụ cầm tay cùng tiếng vang của bản nhạc phối hợp một cách ăn ý, kết hợp với đánh đàn tạo thành cảm giác tiết tấu giai điệu rất mạnh, nhịp điệu kỳ lạ. Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh ăn uống một mảng linh đình hoa lệ, âm thanh nói chuyện với nhau liên tiếp, toàn bộ đám người quyền cao chức trọng nhất trong thành Thebes cũng được Pharaong mời đến, tất cả đều mang theo tâm tư thầm kín mãnh liệt của mình mà tham dự buổi tiệc linh đình này.

Đôi mắt xanh biếc quét qua các vị thần tử đang ngồi, tướng quân tóc đỏ lau mồ hôi trên ót, một trong hai vị tướng quân giỏi nhất của Ai Cập chính là hắn, là tay thiện nghệ trong việc điều binh đánh trận, đối với loại việc xử lí các thế lực ngầm trong cung thuỷ chung vẫn ... không quen thuộc lắm. Trong sảnh, tương đối rõ ràng mà chia làm hai phái, lấy Âu Mỗ Hồng Đức cầm đầu đoàn quý tộc, cùng theo phía Tây man cầm đầu chính khách bang phái, trong lúc vô tình lấy một chỗ trống trong sảnh làm mốc, y theo Nefertari cùng vị trí của Kamille Rotta, hai bên cùng ngồi xuống. Phảng phất ra biểu hiện sự ôn hoà nói chuyện với nhau, nhưng mà âm thầm lại có vẻ như cảm nhận được sự căng thẳng đang dần được lan truyền ra bên ngoài.

Mọi người không hẹn mà cùng cho rằng dạ tiệc hôm nay là cơ hội để Pharaong cùng Xá Phổ Đặc giải quyết trước ngày sự kiện, việc này sẽ ảnh hưởng đến thế mạnh của hai bên đại thần, nó cũng sẽ tạo thành sự phân chia phe phái của các quan viên còn lại một cách nhanh như chong chóng.

Nhưng mà vì sao con người cao quý kia vẫn chưa xuất hiện?

Mạnh Đồ Tư có chút thất bại trầm trọng mà nhìn về phía cửa gỗ cuối cùng trong đại sảnh.

Đột nhiên, cửa gỗ phát ra âm thanh nhẹ nhàng. Tiếng vang nhỏ bé, lại hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người đang ngồi ở đây, chỉ thấy người hầu kéo ra một cánh cửa gỗ chạm khắc tinh tế, âm nhạc theo không khí lung lay truyền ra bên ngoài, tràn đầy ánh đèn sáng ngời dịu nhẹ, rơi vào người nam tử đang đứng ở phía ngoài cửa.

Mái tóc đen dài thẳng tắp như nước chảy, lễ phép, ôn hòa bộ dáng tươi cười giống như ánh mặt trời. Người tới cũng không phải là Ramses, nhưng lại là người trẻ tuổi nhất được trọng dụng ở Tế Tự, chính là đệ nhất tiên tri Lễ Tháp Hách. Thanh niên xinh đẹp chậm rãi đi tới, cánh cửa lớn sau lưng hắn vang 'ầm' một tiếng nặng nề mà khép lại. Đám nhạc thủ không hẹn mà cùng dừng lại diễn tấu, chư vị thần tử hơi khẩn trương nhìn về phía hắn.

Tế Tự trẻ tuổi thế nhưng chỉ là mỉm cười, hời hợt truyền đạt lại mệnh lệnh của Pharaong: "Bệ hạ bởi vì có công vụ trọng yếu, tối nay sẽ dự họp chậm một chút, mời các vị thỏa thích chè chén ."

Lễ Tháp Hách hai tay thon dài nhẹ nhàng mà hướng lên nâng ly, dàn nhạc diễn tấu của mọi người thất thần một mảnh kinh ngạc, cuối cùng cũng được khôi phục lại. Tế Tự chậm rãi hướng về phía trước bước đến, tại bên người Mạnh Đồ Tư ngồi xuống. Thanh niên tóc đỏ vội vàng tiến tới một điểm, ghé vào lỗ tai hắn hơi vội vàng hỏi " Đã xảy ra chuyện gì? "

Tối nay yến hội là một tay bệ hạ bày ra, tại thời khắc trọng yếu lại kéo dài cuộc họp, thật sự không giống phong cách thường ngày của bệ hạ, nói cho cùng, chỉ có thể là có chuyện quan trọng hơn đã xảy ra. Như vậy, việc này là hết sức trọng yếu, đến đột cùng là xảy ra việc gì, thậm chí ngay cả mình cũng không thể biết được sao? Mạnh Đồ Tư không khỏi có thêm vài phần lo lắng, mà chỉ sợ cái loại này băn khoăn không chỉ riêng gì vị tướng quân trẻ tuổi này, còn có bao gồm quyền thần có mặt ở đây, phi tử cùng các người hầu. Mọi người làm bộ tiếp tục thưởng thức vũ đạo trước mắt, nhưng ánh mắt lại như có như không mà đều nhìn về hướng Lễ Tháp Hách.

Lễ Tháp Hách chỉ nhàn nhạt cười cười, cặp môi đỏ mọng câu dẫn ra một tia cong cong, cũng không có nói thêm gì. Gương mặt xinh đẹp như sáp, nhập vào dòng nước chảy dưới ánh mặt trời, ôn hòa lại không mang theo tình cảm đặc thù cùng ám chỉ.

Tướng quân tóc đỏ gãi đầu một cái, như cũ không bắt được trọng điểm. Hắn muốn tiếp tục hỏi tiếp, Lễ Tháp Hách lại chỉ là khẽ lắc đầu, làm hắn đành phải thôi, bưng chén rượu lên không yên lòng uống một ngụm rượu, con ngươi xanh biếc lại lần lượt không tự chủ được nhìn về phía một bên Tế Tự trẻ tuổi. Bệ hạ, đến tột cùng là có chuyện gì?

Một bên khác của cung điện, thư phòng của Pharaong .

Ramses đứng ở phía trước cửa sổ, bước chân thong thả chậm rãi qua lại. Trong tay hắn nắm thật chặt ba cái túi nhỏ tinh xảo, được phân biệt bằng các màu nhuộm bất đồng, màu vàng, màu xanh lá cùng màu đỏ. Cái túi bên trên dùng bảo thạch lam nạm vàng tuyến vẽ ra con dấu con mắt Horus, miệng túi do hai bó dây thừng bịt lại thật chặt, bên trên được phân biệt bằng một ổ khóa đồng xinh xắn. Sàn nhà thạch Thanh Hoa dưới chân hắn chỉnh tề mà sạch sẽ, trong đầu thật nhanh tính toán một cái gì đấy, lăng lê bờ môi rõ ràng hơi nhếch lên.

Không biết qua bao lâu, hắn giống như rốt cục đã quyết định, ngừng bước, quay người đẩy cửa gỗ thư phòng ra, trầm trọng, cất bước hướng về phía tẩm cung đi đến.

Mặc dù Ngải Vi được chuyển qua ở trong cung, nhưng bởi vì có Đông, người hầu hạ bốn phía cũng không gia tăng. Lúc này sắc trời đã tối, trong cung bốn phía càng không có người đi lại. Một đêm trời quang, không có gió, ánh trăng lạnh lùng chiếu vào nơi được trang trí tinh tế, trôi qua hành lang gấp khúc, bước chân chỉnh tề của Ramses rơi vào nham thạch xếp thành trên mặt đất, không khí yên tĩnh càng trợ giúp cho thanh âm 'két cành cạch' vang lên rõ ràng hơn. Phá tan sự yên tĩnh vốn có.

Chuyển qua một cái hành lang gấp khúc, bên tai của Ramses vang lên tiếng bước chân vội vàng, thanh âm rất nhỏ, nhẹ nhàng mà linh hoạt, là một nữ nhân đi bộ, hình như là có một chút chuyện khẩn cấp. Thanh âm rất nhanh tiến tới gần, chỉ lát nữa là phải chuyển qua một bên góc khác của hành lang, gặp phải Ramses. Trong khoảng thời gian này, bước chân có vẻ hơi khẩn trương, không thể không nói là có phần rất khả nghi. Theo bản năng, hắn đem ba cái túi trong tay thu vào trong lòng, tay phải cầm lấy bảo kiếm bên hông, cuống họng lên xuống chờ đợi.

Hắn ẩn nấp trong đêm sau lại đột ngột xuất hiện, người tới bỗng nhiên dừng lại bước chân, đã qua mấy giây, thanh âm thanh thúy mang theo do dự, nhẹ nhàng mà đặt câu hỏi: "Ai?"

Giọng nói quen thuộc, quen thuộc không chú trọng lễ tiết, hắn không khỏi xiết chặt lông mày, sải bước mà đi về phía trước mấy bước, chuyển qua góc, không nói lời gì mà một phát bắt được cánh tay của người đang đi tới, không cần nghĩ ngợi liền thốt lời ra chất vấn: "Vì sao không chịu ở lại trong phòng?"

Ngải Vi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hết sức khó xử mà nhìn Ramses. Nàng bây giờ không có nghĩ tới hắn có thể nhanh như vậy mà đi vòng vèo, đều nói tối nay hoàng gia thịnh yến đều rất quan trọng, nàng cho rằng Ramses đi theo Lễ Tháp Hách, sẽ tiến về trước sảnh yến hội, không đến nửa đêm, sẽ không dễ dàng rời tiệc, cho dù rời tiệc, cũng sẽ không tại thời khắc mấu chốt như vậy nhớ tới chút chuyện nhỏ này của nàng. Bởi vậy nàng mới lớn mật dùng thuốc, lại để cho Đông chìm vào giấc ngủ, mình thì tính toán tiến về phía ngục giam, Xá Phổ Đặc không cho rằng chính mình là công cụ hi sinh trước mắt, nhìn mãi lại không có cách nào có thể cứu nàng.

Vậy mà lúc này, vào giờ phút này nàng ở đây vừa mới gặp Pharaong đối với chính mình đang giận dữ, thật sự xảy ra chuyện lớn ngoài dự liệu của nàng, làm cho nàng nhất thời không biết ứng phó ra sao, liền theo bản năng nắm thật chặt bao vải cầm trong tay.

"Ngươi ở nơi này làm cái gì?" Ramses nhàn nhạt đánh giá vẻ mặt mất tự nhiên của Ngải Vi, ánh mắt cuối cùng đã rơi vào bao vải mà nàng ôm thật chặt phía trước.

"Đó là cái gì?"

Ngải Vi theo bản năng đem bao vải trong tay ra sau lưng giấu đi.

"Không có cái gì, đây là đồ vật của phụ nữ, cũng không muốn phiền bệ hạ xem qua..."

Ramses từ chối cho ý kiến, có chút giương mắt, đem ánh mắt nhìn theo bao vải này dời đi, nhìn như buông tha cho cái đề tài kia, ngược lại tâm tình bình tĩnh hỏi: "Đông đâu?"

"À?" Ngải Vi sững sờ, vừa định nói Đông có việc phải đi, nhưng nghĩ lại, Ramses đã từng nói qua, nếu như Đông lại để cho mình tùy tiện chạy đi, tuyệt đối không tha cho hắn, không khỏi nhất thời do dự, nói không ra lời. Nhưng tại lúc Ngải Vi thất thần một giây, quân chủ trẻ tuổi đã sắp nhanh chóng mà thò tay vây quanh sau lưng của nàng, một phát bắt được bao vải, dùng sức hướng phía dưới xé ra. Ngải Vi còn chưa phản ứng kịp, bao vải đã đổ ra, đồ vật bên trong thoáng cái tất cả đều rơi vào trên mặt đất.

Rõ ràng là đêm tối, nhưng ánh trăng hết lần này tới lần khác sáng tỏ đến chán ghét, khiến cho đồ vật trong bao vải nhìn một cái là thấy hết.

Quần áo cung nữ, tóc giả màu xanh nhạt, khăn lụa che mặt, đương nhiên, còn có một số lượng bút vàng khả nghi.

Ngải Vi chỉ cảm thấy lực cầm chặt cổ tay mình dần dần tăng lên, làm cho nàng cơ hồ đau muốn phát ra âm thanh. Nhưng mà, lúc này trong đầu của nàng lại trống rỗng, ngày thường nhanh mồm nhanh miệng không biết chạy đi nơi nào, giờ phút này một câu nói hàng ngày cũng không nên lời. Những...đạo cụ quá mức khả nghi, mục đích gì không quan trọng, nàng phải tỉnh táo lại, nhất định trước khi hắn hỏi tội mình trước, phải nhanh tìm một lý do, giảm xuống khả năng hắn đem mình xử tử.

Lời nói từ đáy lòng e ngại nói ra, trong chớp mắt, linh cảm nhảy tiến vào trong đầu, nàng vội vàng ngẩng lên, muốn đem mình lấy cớ đi ra, mà giờ khắc này Ramses cũng đang ngẩng đầu lên, ánh mắt màu hổ phách nhìn về phía nàng.

Bốn mắt tiếp xúc nhau ngắn ngủn một giây, chuẩn bị xong tất cả lí do thoái thác đã đến bên miệng, lại bỗng nhiên bị một lực mạnh mẽ ngăn chặn, miễn cưỡng mà nghẹn nuốt trở lại trong bụng. Là lúc, trong nội tâm Ngải Vi nhấc lên một hồi nghiêng trời lệch đất đau đớn như vậy.

Nghi vấn .

Nghi vấn, nên như thế nào đi giải thích cái cảm giác này?

Ngờ vực vô căn cứ, hoài nghi...

Hắn nhất định cho là nàng muốn chạy trốn khỏi hoàng cung, tại vì nàng dùng hết tâm tư nói giúp Đóa, khôi phục thân phận của Đề Thiến cũng là vì muốn chính mình về sau tìm kiếm con mắt Horus, làm trái lời hứa, đem những hứa hẹn của mình đối với hắn, toàn bộ đều vứt ra khỏi đầu.

Hắn nhất định là cho rằng, nàng bất quá là đang lợi dụng sự tín nhiệm của hắn.

Hắn không tin nàng.

Hắn cho tới bây giờ sẽ không có khả năng tin tưởng nàng.

Cảm giác thất bại hoàn toàn bỗng nhiên tràn tới.

Tựa như ngồi ở trên một chiếc thuyền gỗ, chịu không nỗi một sự đã kích nhỏ, phiêu bạt nơi biển khơi rộng lớn. Thuyền bị phá, nước biển tranh nhau nhanh chóng tràn vào thân tàu. Nàng lại chân tay luống cuống, chỉ có thể mờ mịt mà nhìn thân thể mình, cảm giác chôn sâu dưới nước lạnh như băng, nhìn không thấy bất kỳ thứ gì, tối đen và hoàn toàn chìm sâu dưới lòng đại dương.