Chương 44: Giằng co (2)

Chợt, một bàn tay lớn nhẹ nhàng mà vỗ vỗ nàng, hắn không lộ vẻ gì mà nhìn nàng. Nàng khó hiểu, cũng nhìn lại hắn.

"Đừng khóc ."

Cái gì?

Hắn thở dài, hai tay nhẹ nhàng mà bưng lấy mặt của nàng, hơi thô ráp, ngón cái nhẹ nhàng xẹt qua gò má non mịn của nàng.

"Ta nói, đừng khóc. Nói như vậy, không lẽ lại để cho ta lặp lại ."

Nhiệt độ đầu ngón tay hắn, giống như một chút ma pháp thần kỳ. Thẳng đến giờ khắc đυ.ng chạm này, nàng mới bỗng nhiên cảm thấy trên mặt mình lướt qua một ít chất lỏng, nhiệt độ bình thường biến thành cực nóng, cuối cùng nhất biến thành lạnh như băng.

... Nàng khóc sao?

Thút thít nỉ non tổng là có lý do đấy.

Vậy tại sao vừa khóc cơ chứ?

Bởi vì hắn hoài nghi nàng, bởi vì hắn không hề yêu nàng ? Có phải bởi vì khiến cho chính mình là muội muội của hắn, cho dù hắn đối với chính mình đã không hề có tình cảm, nàng vẫn là ... Nàng vẫn là như vậy mà ưa thích hắn, thương hắn?

Tình cảm mãnh liệt như vậy, khiến cho hắn mỗi lần tiếp xúc cùng nàng đều giống như muốn gió to sóng lớn nổi lên, như vậy đều làm cho nàng không biết làm sao, hết lần này đến lần khác mà ở trước mặt hắn không khống chế được, phạm phải các loại sai lầm mà khiến cho nàng khó có thể tin được .

Mặc kệ cỡ nào thống khổ, mặc kệ cỡ nào tuyệt vọng, thủy chung không cách nào hạ quyết tâm cứ thế từ bỏ.

Mà hắn ôn nhu, hắn hồi lâu chưa từng đối với nàng biểu hiện một phần ôn nhu này, tựa như thiêu đốt hoàn toàn chỉ còn tro tàn lại ẩn ẩn loé ra một tia lửa. Toát ra, 'tích tích ba ba' mà vang lên, nhỏ bé không thể chiếu sáng được bất kì thứ gì, lại chướng mắt làm cho người khác vô luận như thế nào đều không thể bỏ qua.

Nhưng là ... Tiếp tục như vậy nữa, nàng sẽ không thể rời bỏ hắn !

Nàng nhẹ nhàng mà lui về sau nửa bước, tránh né ánh mắt của hắn, lấy tay loạn xạ lau nước mắt.

"Ngươi không cần hiểu sai, ta còn đang chờ đợi con mắt Horus, nên sẽ không liền khinh địch như vậy mà cải trang rời khỏi hoàng cung. Ta chỉ hiếu kỳ tối nay Vương gia thịnh yến, chỉ là, rất muốn đi tới va chạm xã hội mà thôi ..."

Hắn ngừng lại tại chỗ, hai tay còn dừng lại ở trên hai gò má của nàng. Nàng ương ngạnh mà lui về sau nửa bước, trong khoảnh khắc, hành vi theo bản năng này của nàng không mang theo cảm tình, phảng phất từ chối hắn. Hắn sững sốt, không biết nói cái gì cho phải, chỉ là ngơ ngác nhìn bàn tay lớn của mình lơ lửng giữa không trung, phảng phất không rõ ràng lắm kế tiếp mình nên phản ứng ra sao. Đã qua một giây, hắn hơi bắt buộc buông thõng cánh tay xuống, bỏ qua một bên ánh mắt nhìn theo phương hướng của nàng, nhàn nhạt nói với nàng một câu: "Là như thế sao?"

"Hừm... Là như thế sao?. Ta biết buổi chiều là ta không đúng, nhưng vốn ngươi cũng nên mời ta dự họp thịnh yến lần này đấy. Ta ở đây, hơn phân nửa toàn bộ kế hoạch bên trong cũng là của ngươi chứ? Ngươi dẫn ta đi, ta nhất định toàn lực phối hợp kế hoạch của ngươi."

Ngải Vi cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói xong. Nàng bị lợi dụng cũng không có sao, cho dù đi Cush nàng cũng nguyện ý, huống chi việc nhỏ như thế. Nàng muốn giúp được hắn, nàng hy vọng có thể giúp được hắn.

"A, là à..." Thanh âm của hắn mang theo, như chưa bao giờ có sự do dự và không rõ ràng lắm, giống như vẫn còn đang suy tư, rồi lại như chính mình cũng không biết mình đang nói cái gì, nhưng cuối cùng, hắn tựa hồ là không có ý định truy cứu Ngải Vi mang theo những đồ vật cải trang này rốt cuộc là muốn làm gì, chỉ là từ tốn nói câu , "Vậy thì hãy đi thôi ."

Nàng ngẩng đầu, đơn giản chỉ cần kéo ra một cái nụ cười miễn cưỡng, con mắt màu xám ánh lên, nhìn khuôn mặt của hắn không lộ vẻ gì.

"Được, ta đây liền đi. Này ... Đúng rồi, ngươi tới nơi này có chuyện gì không? Muốn hay không đi xử lý trước chuyện của ngươi?"

Nghe nói như thế, Ramses theo bản năng lấy tay chế trụ giấu ba cái túi nhỏ tại trước ngực mình, trong túi chứa đồ vật giống như muốn bốc cháy lên rồi, hắn chỉ cảm giác ngón tay của mình thông thường bị đốt cháy mà đau đớn. Nhưng chỉ là một giây, hắn liền lại đem thần sắc của mình thật sâu ẩn dấu đi. Hắn xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Ngải Vi, nói một cách lạnh lùng: "Không , không có cái gì ."

"Nhưng là ..."

"Ngươi không phải là muốn đi theo ta đi tham gia tiệc tối sao? Nếu như còn nhiều lời hơn nữa, ta tất nhiên sẽ truy cứu khuyết điểm của ngươi tối nay."

Ramses cũng không tính tiếp tục đề tài vừa rồi, hắn đã mở rộng bước chân, nhanh chóng hướng trung đình đi tới. Ngải Vi dừng lại ý nghĩ, đành phải vội vã đem vàng trên mặt đất, quần áo rơi lung tung bỏ chung một bao, một đường chạy theo về phía Ramses rời đi.

Xem ra Ngải Vi tất nhiên sẽ ở trong dạ yến sắm vai nhân vật trọng yếu, bằng không thì vừa rồi đại sự như vậy, hắn làm sao lại dễ dàng buông tha nàng?

Ngải Vi trong lòng mừng thầm.

Bỗng nhiên, Ngải Vi chỉ thấy Pharaong đang bước nhanh ở phía trước bất chợt dừng bước, xoay người lại, đôi mắt màu hổ phách vững vàng nhìn chằm chằm nàng. Nàng sững sờ, cũng dừng bước, lại theo bản năng đem thân thể hướng về sau lui một bước.

Hai người nhìn nhau ước chừng hai giây, Ngải Vi rốt cục tìm ra một câu hoà giải mà nói..., nhưng khi nàng đem lời nói nói ra phía trước, Ramses đã bước đi đến trước mặt của nàng, ôm chặt nàng trong ngực, lạnh lùng nói với nàng: "Nếu như ngươi muốn Đông chết, cứ thế mà chạy đi."

Uy, đây rõ ràng là uy hϊếp !

Ngải Vi rất muốn lớn tiếng kháng nghị. Nhưng chỉ một câu này, hắn liền không chút do dự đem chút ít đồ vật cải trang ném tới đoạn gấp khúc của hành lang cạnh lý thấp Mộc Tùng, lập tức có chút thô bạo mà kéo tay Ngải Vi qua, hoàn toàn không để ý Ngải Vi đang bất mãn, cứ như vậy tiếp tục hướng trung đình bước nhanh tới .

"Pharaong giá lâm! "

"Ngải Vi công chúa giá lâm! "

Ngoài cổng, lính canh tinh thần phấn chấn thông báo danh tính hai người khách quý cuối cùng đến dự tiệc muộn đang khoan thai bước tới. Vừa mới nói xong, trong sảnh Hoàng thất, thần tử, nhạc công, nghệ nhân toàn bộ không hẹn mà cùng tạm ngưng chuyện đang làm, đồng loạt đứng lên, hướng về phía Pharaong đang đi tới, thật sâu khom người xuống, hết sức cung kính mà hành lễ.

Ramses đi đến, cước bộ như thường ngày giống như không nhanh không chậm. Hắn đi đến phía trước, tại đúng lúc vị trí của Nefertari cùng bên trong Kamille Rotta, vững vàng ngồi xuống. Ngón tay thon dài có chút chỉ chỉ phía dưới vị trí cuối cùng của Hoàng thất, lập tức liền có người hầu nhanh chóng bưng cái ghế chạy lên đây, cung kính hướng Ngải Vi làm ra một cái tư thế "Mời vào chỗ".

Đám người bọn họ bên trong sảnh toàn bộ quần áo ngăn nắp, vì hoàng gia thịnh yến mà hết sức xa hoa. Mà Ngải Vi chỉ mặc chiếc áo mỏng Bạch Sắc thông thường, trên người thậm chí ngay cả phụ kiện châu báu trang trí cũng không có. Nàng nhanh chóng ngắm nhìn bốn phía, mọi người biểu hiện ra cung kính dưới khuôn mặt, nhưng đều âm thầm hướng nàng quăng tới vài phần khinh thường cùng xem thường. Nàng không để ý tới những cái ánh mắt mang theo sự đánh giá kia, chỉ là giương mắt nhìn về hướng Ramsses.

Chỗ ngồi của Vua, cùng chỗ ngồi ở vị trí cuối cùng của Hoàng thất, cả hai người ngồi ở khoảng cách xa xôi như thế, mà Nefertari cùng Kamille Rotta lại rất thân cận cùng hắn. Nàng có thể cảm giác được Nefertari nhìn thấy mình lúc kinh ngạc cùng bất mãn, khó có thể ức chế phát ra từ nội tâm căm hận cùng đau xót.

Ngải Vi cắn cắn môi, Ramsses chỉ cho nàng chỗ ngồi cuối cùng nhất. Nàng nhìn thấy ngồi ở vị trí đầu của bữa tiệc hoàng gia là một nữ tử, quay đầu sang, cách chính giữa mấy người, hướng mình khẽ mỉm cười một cái. Người nọ cũng có một đôi con ngươi màu hổ phách, khi ánh đèn sáng trưng buông xuống lộ ra đôi mắt đặc biệt thâm thúy mà xinh đẹp.

Nàng vừa mới ngồi vững vàng, còn không kịp hướng đến cô gái kia mỉm cười ôm lấy một cái, Ramses liền đã nhẹ nhàng gật đầu, ngữ điệu đạm mạc, tìm từ khách sáo nói:

"Các vị mời ngồi xuống. Lần này tiệc tối, là vì nữ thần Hathor mà thiết đãi, hoạt động buổi chiều săn vịt kéo dài làm cho nhẹ nhõm tinh thần. Chư vị ngồi ở đây, đều là đối với Ai Cập ta và con dân mà nói cực kỳ trọng yếu, là đạt được tín nhiệm của thần Armon và lòng tin của mọi người. Mọi người hãy tận lực buông lỏng, không cần phải quá câu nệ hình thức."

Nói xong, hắn đem cái ly trước mắt giơ lên, thẳng trước uống một ngụm.

Chúng thần liên tục tạ ơn, cùng uống rượu. Lời tuy như thế, trong sảnh không khí khẩn trương gợn sóng, cũng không vì Pharaong vừa mới đọc một diễn văn trong bữa tiệc mà giảm bớt. Nữ thần Hathor cũng tốt, thần Armon cũng thế, mặc kệ loại danh mục nào, bất quá là buổi thịnh yến hoàng gia trước mắt này thực chất chỉ là một cái cớ. Ai mà không biết ngồi ở bàn tiệc chính lúc này là kẻ thống trị tuổi còn trẻ, sẽ ở cái Tràng Yến Hội trước mắt này làm ra phản ứng như thế nào.

Chính là đơn thuần thăm dò một hồi, hay là trong lòng hắn vốn đã hạ quyết tâm? Lấy dạ tiệc lần này để tái hiện lại tiệc rượu hồng môn của mấy năm trước?

Nếu là người sau, nơi xử tử hôm nay, sẽ là ở bên nào?

Tây Mạn ? Hay là Âu Mỗ Hồng Đức?

Vấn đề sinh tử, ai dám thật sự buông lỏng như vậy? Pharaong trầm mặc không nói, hai mắt nhìn chăm chú nội sảnh. Dàn nhạc lại bắt đầu diễn tấu, giữa đại sảnh, vũ nữ đúng lúc mà lại nhảy lên vũ đạo đầy nhiệt tình. Mọi người lần nữa đem ánh mắt tụ tập hướng đến trong sảnh, nhưng mà tất cả tâm tư mọi người, lại như cũ đang suy đoán Pharaong nghĩ gì. Tây Mạn có chút vuốt vuốt chòm râu dê ở bên mép miệng, Âu Mỗ Hồng Đức dùng khăn chà lau trán của mình, Kamille Rotta càng không ngừng dùng móng tay va vào nhau ra sức sờ lấy bồ đào trong mâm, mà Nefertari thì lại đem hai tay đan vào nhau cùng một chỗ, ngón tay dùng sức, khiến cho khớp tay nổi lên một tầng trắng đỏ.

Ngải Vi cho dù là kẻ ngốc, cũng có thể cảm giác được tâm tình khẩn trương chen chúc, ẩn nấp giữa phòng đại sảnh. Mặc dù khoe khoang khoác lác nói muốn giúp Ramses, nhưng kỳ thật nàng đối với chuyện sắp xảy ra cũng là không có một tia khái niệm, đương nhiên, cũng không rõ ràng lắm đến tột cùng Ramses phải chăng là muốn đưa nàng bỏ vào trung tâm kế hoạch của hắn. Nàng không khỏi khẽ cười khổ, bắt buộc tầm mắt của mình dời khỏi Ramses.

"Ngải Vi"

Giọng nữ hiền hòa vang lên bên tai nàng, tới đột ngột, làm cho tâm tư đang mải mê suy nghĩ của nàng bất chợt muốn nhảy dựng ra khỏi chỗ ngồi. Nàng vội vàng điều chỉnh nét mặt của mình, quay đầu đi. Người tới nhìn về phía nàng vừa rồi chính là một nữ nhân. Nàng ước chừng ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, cử chỉ ưu nhã, mang trên mặt dáng tươi cười ôn hòa mà điềm tĩnh.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh mấy người đã đứng lên, một mực cung kính đối với người tới thi lễ một cái

"Đề Nhã công chúa điện hạ ."

Đề Nhã công chúa? Đó chính là tỷ tỷ của Ramses rồi. Nàng tìm mình có chuyện gì? Khối thân thể này cùng nàng có bao giờ sứt mẻ tình cảm? Ngải Vi sợ vội vàng đứng dậy, cũng theo thi lễ một cái.

"Công chúa điện hạ ."

Đề Nhã nhẹ nhàng vung tay lên, ý bảo mọi người ngồi xuống, mình thì đứng ở trước mặt Ngải Vi.

"Như thế nào lại xưng hô với ta như thế, như vậy không quen tai? Ngươi không phải là một mực gọi ta Vương tỷ đấy sao?"

Ngải Vi sửng sốt một chút, liền vội vàng cười sửa lời nói:

"Thật có lỗi, Vương tỷ, ta nhất thời hồ đồ rồi ."

Đề Nhã gật gật đầu, lập tức trên cổ tay mình gở xuống một bộ ngọc kim thạch chạm khắc đường viền của vòng tay hoàng kim ra. Không khỏi phân trần mà kéo tay Ngải Vi qua, cứ như vậy đeo lên cho nàng.

" Lần này là một đêm yến tiệc trọng yếu như vậy, như thế nào lại cũng không nhớ rõ phải mặc quần áo chỉnh tề, dù thế nào đi nữa, ngươi cũng là người của vương thất, đừng để người ta chê người."

Ngải Vi theo bản năng nhìn những người khác trong đại sảnh, vội vàng có chút ngượng ngùng mà khẽ gật đầu. Lúc này nàng thật hy vọng Đông có mặt bên cạnh mình, nàng có chút không rõ ràng tình huống hiện tại, nhưng lại là không dám tuỳ tiện đặt câu hỏi.

Đề Nhã khẽ vuốt cằm, nhẹ nhàng mà nói với Ngải Vi:

"Gần đây nghe nói một chút chuyện của ngươi. Vương đệ nguyện ý thừa nhận địa vị của ngươi, là chuyện tốt, đừng tùy tiện phản đối ý muốn của hắn, nếu như ngươi không biết quý trọng, hết thảy đều sẽ hóa thành bọt nước trên mặt sông Nile... Ngươi có hiểu rõ lời nói của ta không? Hắn dù sao cũng là Pharaong của Ai Cập ."