Đôi mắt thâm thúy, lông mi quăn xoắn nồng đậm, ánh mắt màu thủy lam thấu triệt, cái mũi thẳng tắp xinh xắn, môi màu phấn hồng tinh xảo, da thịt nàng trắng noãn như băng tuyết, mái tóc vàng chói mắt thật giống như ánh mặt trời.
Giống như là đã rất lâu, rất lâu nhiều năm trước hắn đã muốn lấy nàng, trong trái tim nhớ kỹ từng biểu lộ của nàng, mỗi một cái động tác, mỗi thời điểm nhắm mắt, cái dung mạo xinh đẹp rõ ràng của nàng sẽ xuất hiện trong mắt hắn, lại để cho hắn trăm mối mà không có cách giải. Mình đã từng thấy đấy, kết giao trôi qua, mình đã từng ôm qua nhiều nữ nhân, nhiều đến mức không nhớ ra được tên, bất luận kẻ nào đều cũng hiểu rõ sở thích nữ nhân của hắn là dáng người cao gầy, Sεメy, hơi thành thục, tất cả đều phải như thế, gặp dịp thì chơi giống như chuyện thường ngày.
Nhưng mà, cô bé này trước mắt hắn là một người dáng vẻ nhỏ gầy, diện mạo tiểu thư quý tộc non nớt, một vị nữ hài tử, rất bất đồng với những nữ nhân khác hắn đã gặp. Thế nhưng lại để cho hắn không biết làm sao, không cách nào tiêu tan hình ảnh của nàng.
Hắn cũng không cho là mình đã yêu nàng, nhưng là tư tưởng thật giống như đã vượt qua khống chế của hắn, trực tiếp chi phối nhất cử nhất động của hắn, lại để cho hắn không có cách nào đem cái nữ nhân này từ trong đầu xóa đi, bởi vì hắn cảm thấy người này khác thường, hắn rõ ràng không giải thích được một người vốn không có liên hệ gì với mình lại để cho hắn cảm giác thân quen.
Đây chính là lý do mà hắn tới đây, lấy thân phận cá nhân ngầm tới Luân Đôn gặp nàng. Hắn không có bất kỳ mục đích khác, hắn chỉ muốn hiểu rõ đây hết thảy, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra với hắn.
" Được điện hạ, như vậy xin mời đi theo ta đi."
Một hồi thất thần, cái nữ hài tử kia xuất hiện trong đầu hắn, trong suy nghĩ của hắn vô số lần, cười dịu dàng mà nhìn mình.
" Xin mời, để cho ta dẫn ngươi đi xem hoa Tường Vi xinh đẹp nhất Luân Đôn ...."
" Ngươi...."
Hắn ngẩn người, Ngải Vi đã nhấn mạnh cái nút bấm cửa, thanh âm của người quản gia đang lấy âm lượng vừa phải theo trong lao trên tường mini truyền tới .
" Dạ, Ngải Vi tiểu thư."
" Chuẩn bị một chiếc xe, ta muốn cùng điện hạ tiến về trước nhà ấm ."
" Tiểu thư....xin hỏi cần chuẩn bị chiếc xe nào ?"
Một phương khác trò chuyện mang đến sự do dự. Ngải vi chém đinh chặt sắt mà tiếp lời :
" Ta bình thường dùng chiếc xe kia là được rồi."
Chặt đứt trò chuyện, Ngải Vi khẽ khom người nhìn Andrew Rhea, ánh mắt xanh biếc giống như bầu trời xanh thẳm thông thường, giọng nói thanh thúy mang theo vài phần vui vẻ :
" Chúng ta có thể xuất phát ."
Thời điểm, bọn hắn vừa đi tới lầu phụ, đã thấy một chiếc xe nhỏ cũng đã lẳng lặng yên mà đứng ở đấy. Hóa ra này không phải là một chiếc " xe." Đúng nghĩa là nó dùng động lực nguồn năng lượng mặt trời, là một chiếc xe nhỏ, thân xe màu non vàng, bên trên mang dương bồng già khả ái, thân xe nghiêng còn khắc một đóa tường vi thập phần tinh tế, bên cạnh dùng kim phấn buộc vòng quanh thành hình dáng cánh hoa.
Xem xét liền là số lượng thân tịnh tố, đoán chừng là chiếc xe thông dụng dành cho Ngải Vi .
Tại cấp bậc lễ nghĩa khả năng này không hợp, vì vậy nên lúc nãy quản gia mới do dự một chút. Hắn đang nghĩ ngợi, thì nàng đã bước nhanh tới, nụ cười sáng lạn chiếu lên chiếc xe con :
" Điện hạ, khó xử cho ngài một chút."
Nụ cười kia là tươi đẹp như thế, lại để cho hắn xuyên thấu qua ánh mắt đó nhìn thấy ánh măt trời chói mắt. Bộ dáng sáng chói này, lại để ho hắn cơ hồ mở mắt không nổi, không cách nào nhìn thẳng. Trái tim bắt đầu đập mạnh mà nhảy lên. Một cổ tình cảm mãnh liệt mà đạp vào bộ ngực của hắn, hô hấp chợt bắt đầu có chút không thông ....mà bắt đầu.
" Điện hạ ."
Nàng đang ngồi trong chiếc xe tiểu tiểu tử lý của mình, mỉm cười mà nhìn mình, hắn thật giống như một cái thiếu niên mới nếm thử lần đầu yêu say đắm, vậy mà khẩn trương không biết làm sao. Loại cảm giác này làm cho người không liệu được, đến tột cùng là vì đâu ? Andrew Rhea hơi do dự, hít một hơi thật sâu, tận lực bày ra bộ dáng bình tĩnh tự nhiên, đi tới, thân thể cao lớn hơi không khỏe mà lách vào ngồi bên trong xe con, khuỷu tay hơi vô ý mà tiếp xúc với cánh tay lạnh như băng của nàng, lập tức giống như có cỗ lửa muốn bộc cháy lên rồi:
" Xin chú ý, chúng ta sắp xuất phát rồi ."
Ngải Vi không có chú ý tới trên mặt của Andrew Rhea đang có vẻ mất tự nhiên, xe an tĩnh khởi động, vững vàng mà đi về phía tòa thành mảng lớn Lục Dã bung phía sau. Những người làm vườn tu bổ mặt cỏ chỉnh tề, có thể trong năm 4 mùa đều bảo trì sức sống màu xanh lá, gió thổi tại trên da hơi ướŧ áŧ, hết sức thoải mái :
" Điện hạ, nếu như có thể đứng ở trên cao một chút, có thể chứng kiến màu đồng ruộng xanh biếc ."
Andrew Rhea khẽ hơi gật đầu, nhưng là cái này khu vực trống trải, như thế nào có thể đứng được trên " cao " Một điểm này đâu ? Hắn quay đầu di nhìn về phía phương xa:
" Ngươi gọi ta là Andrew Rhea là được rồi, không nên gọi điện hạ thêm vào. "
Nàng nghe vậy, thân thể đột nhiên nhẹ nhàng mà run lên như vừa mới ý thức được cái gì, tựa như....nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Andrew Rhea bên cạnh ... Gió nhẹ nhàng mà thổi bay tóc hắn, lộ ra gương mặt lăng lê rõ ràng của hắn, ánh mắt hãm sâu ở trên trời chiếu rọi đôi mắt màu hổ phách thanh tịnh.
Trong lúc nhất thời, nàng mê man, người bên cạnh mình lúc này là ai ? Là ai đây? Mà nàng vừa mới một mực nói chuyện với đối tượng này là ai đây?
Như thế nào trong lúc nhất thời, nàng ngay cả phương hướng đi đều cũng biến mất .
Nàng chỉ biết rõ một chuyện, nhìn xem đôi mắt này làm nàng đau lòng, nàng không cách nào gọi hắn là Andrew Rhea.
Nàng tình nguyện gọi hắn là " Điện hạ ." Tưởng tượng như mình đang gọi tên người kia. Cái người thừa kế còn trẻ tuổi ở quốc gia cổ xưa kia.
" Ngải Vi."
Thanh âm hơi lạnh lùng làm cho nàng cả kinh, suy nghĩ bay tới khoảng không, trong khoảnh khắc đó lại tập trung đến trên người trước mắt nàng. Một phần vạn giây, không đợi hắn đặt câu hỏi, nàng đã vân vê chiếc nút áo có khắc hình hoa tường vi.
Hắn nhất định sẽ hỏi nàng đang suy nghĩ cái gì, nhưng nàng không cách nào mở miệng, nói cho hắn biết ý nghĩ chân thật của nàng.
Chiếc xe con màu vàng nhạt nhanh chóng phô bày chiếc cánh làm bằng kim loại, phía dưới thân xe tỏa ra khí lưu, này lấy năng lượng mặt trời là động lực đẩy chiếc xe nhỏ vững vàng mà bay lên, như rời khỏi mặt đất ước chừng độ cao 1m, rồi chậm rãi nổi trôi. Mặc dù chỉ là độ cao nhỏ, nhưng lại đủ thấy đồng ruộng xa hơn rồi.
Andrew Rhea hơi sửng sốt một chút, liền quay người nhìn về phía Ngải Vi bên người mình ...
Chiếc xe con này tuyệt đối là quá xa xỉ, không chỉ có là định chế, hơn nửa lại là sử dụng toàn bộ kỹ thuật cùng nguồn năng lượng ô tô tân tiến .
Hắn nghe qua cái tin này Ngải Vi cũng không phải là con cái dòng chính thế gia Modiet, nhưng là nhìn vào nàng tiếp nhận đãi ngộ mà xem.
Hầu tước Modiet nhất định là phi thường, phi thường mà yêu thương nàng
" Ngươi biết không ? Ngải Vi nhẹ nhàng mà quay đầu sang, sợi tóc màu vàng óng xẹt qua da thịt trắng noãn, ánh mắt màu xanh biếc chiếu ra bộ dạng của Andrew Rhea.
" Lúc trước ta đã nói, thật sự. Ta thật sự muốn mang ngươi nhìn một chút Tường Vi ta thích, nhìn một chút tòa thành của ta, nhìn một chút mảnh đồng ruộng xanh biếc, muốn cùng ngươi cùng một chỗ bay lượn, ta nghĩ...."
" Đứng ở bên cạnh của ta sao ?"
Hắn nói tiếp lời, trong đôi mắt màu hổ phách mang theo một tia không cách nào biết rõ tình cảm. Bỗng nhiên, một cảm giác trong lòng nàng dâng lên, nàng hơi cắn môi dưới, lại chậm chạp không cách nào gật đầu, chỉ là dùng sức cầm chặt chiếc bàn và thẳng tắp nhìn về phương xa.
" Điện hạ, địa phương này là nơi trồng hoa Tường Vi, đã đến nơi rồi."
Nàng suy yếu nói xong, muốn đem lời kia chuyển hướng.
Hắn lại không hề chớp mắt mà cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, phảng phất có thể nhìn thấu nàng dùng mọi sức lực ngụy trang cách nghĩ, thanh âm quen thuộc chậm rãi vang lên, lạnh như băng phảng phất giống như vang lên từ đáy biển sâu :
" Ngươi đến tột cùng là thông qua ánh mắt của ta, nhìn xem ai đó?"
Nàng chấn động, cầm chặt hai bàn tay khống chế đã mất đi khí lực, xe con xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía mặt đất, bàn tay ấm áp lớn của hắn nắm thật chặt lấy bàn tay lạnh như băng của Ngải vi. Dùng sức nắm chặt lấy, mới cho xe chậm rãi vững vàng mà đáp xuống mặt đất.
" Thật sự.....thực xin lỗi...."
Ngải Vi xin lỗi nói xong, muốn đưa tay rời khỏi hắn.
Nhưng hắn, vẫn một mực dùng sức nắm tay của nàng, không muốn buông ra, cảm xúc mềm mại lạnh như băng như thế mà quen thuộc, giống như từ hồi lâu trước kia, hắn đã từng nắm thật chặt tay của nàng, như vậy cùng với nàng, nói với nàng những câu, những lời điềm mật nhất trên thế giới, những lời chân thật nhất trên thế giới đối với nàng.
Hành vi của hắn đã vượt xa khỏi sự khống chế của hắn rồi. Mặc kệ nàng đang muốn thông qua hắn, nhìn thấy ai đó, nhưng mà hắn vẫn muốn hôn nàng .
" Ngải Vi, tiểu thư."
Nhưng vào lúc này, thanh âm vài phần già nua đột ngột vang lên cắt đứt bầu không khí mê hoặc giữa hai người .
Cả hai giống như vừa mới từ trong mộng đột ngột tỉnh lại, mà nhìn về phía bà lão tóc trắng xuất hiện bên cạnh mình, nàng đã làm việc trong trang viên này mấy chục năm, mấy năm này vì tuổi già, cho nên được phái tới phụ trách quản lý vườn tường vi. Nàng hơi lo lắng vội vàng chạy đến, muốn đưa tay đỡ lấy Ngải vi .
" Ngài không có sao chứ, vừa mới nhìn thấy xe của ngài giống như?"
Nhưng tại ánh mắt tiếp xúc đến mặt của Andrew Rhea trong chớp mắt ấy, thanh âm bà lão bỗng nhiên ngưng bặt, nàng đứng lặng ở một bên . Hơi có chút run rẩy, lại một câu đều cũng không nói được .
Andrew Rhea liếc nàng ta một cái, lập tức lại đem ánh mắt nhìn về phía Ngải Vi. Hắn chậm rãi nói, ngữ khí lại khôi phục lễ phép như ban đầu :
" Như vậy, ta liền cáo từ trước ...."
Dừng một chút, hắn nhẹ nhàng mà vuốt ve sợi tóc màu vàng óng của nàng một chút, ngữ điệu lần nữa trở nên ôn nhu .
" Sinh nhật của ngươi phía trước, ta sẽ trở lại thăm ngươi...Ngải Vi."
Ngải Vi muốn mở miệng nói cái gì đó, Andrew Rhea cũng đã lật người khỏi xe, bước nhanh đi về phương hướng phía trước trở về. Ngải Vi sửng sốt một chút, theo sát lấy chạy xuống xe, đối với bóng lưng của hắn liền vội vàng nói:
" Điện hạ, này Tường Vi ..."
Hắn nhẹ nhàng mà phất tay, dã cắt đứt lời kế tiếp của nàng, hắn cũng không dừng lại bước chân, mà vẫn tiếp tục đi về phía trước .
Ngải Vi đứng tại chỗ, nhìn xem hình bóng của hắn đi xa, nhưng thủy chung không cách nào chạy theo bước chân của hắn kéo lại .
Trong chớp mắt ấy ... hắn là muốn hôn nàng, nàng sẽ né tránh sao ? Nếu như cái lão người hầu này không xuất hiện, hoặc như .. .nàng sẽ tiếp nhận sao ?
" Người kia không phải là Ramses "
" Cái gì."
Trong ngôn ngữ đã nghe được cái tên cổ xưa quen thuộc.
Ngải Vi cơ hồ là khó có thể tin mà quay người lại, nhìn về phía lão người hầu kia. Nàng ta cũng nhìn nàng bằng ánh mắt khó có thể tin.
Đôi mắt màu xám hơi hỗn độn, vậy mà lóe lên thêm vài tia sáng kỳ dị .
Ngải Vi vừa định mơ miệng nói cái gì, nhưng nàng ta đã nhanh hơn một bước nói:
" Không cần hoài nghi, người nọ cũng không phải là Ramses, hắn hẳn là hậu đại của hắn .... hắn là người lần thứ 100 chuyển thế."