Chương 2: Lần thứ 100 chuyển thế (2)

Đây không phải là sự thật, điều này không có khả năng xảy ra.

Bóng lưng này quen thuộc, thật giống như mang nàng vào thời không vô tận, giống như người đó bước ra từ cảnh trong mơ, rồi nhảy lên đi tới trước mặt của nàng. Nàng không thể ức chế tâm tình của mình, giống như một luồng sóng đau nhức, đánh thẳng vào cổ họng, khóe mắt, một câu phảng phất muốn khống chế bộ ngực của mình không bị phá tan, phát tán ra. Nàng đem hết toàn lực mà dùng hai tay che miệng của mình, không cho thanh âm sắp nhảy ra khỏi miệng làm hỏng mất đi lý trí của nàng.

Người này là ai ? Là ai ?

Hắn chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt đạm mạc đã rơi vào trên người của nàng, hắn nói một cách lạnh lùng :

" Ta đúng hẹn đã đến ."

Trong nháy mắt đó, kinh ngạc, cuồng hĩ, tỉnh ngộ, thất vọng trăm ngàn loại cảm xúc vọt vào trong lòng nàng.

Vậy là cuối cùng, hết thảy tất cả tình cảm phức tạp chuyển hóa thành nụ cười bất đắc dĩ, mang theo vài phần lời nói chua xót:

" Là ngươi ...."

Nàng tưởng là " hắn". Nhưng cuối cùng kém chút may mắn .

Hắn thấy nàng bỗng nhiên biểu cảm bình tĩnh, thoáng nhiễm lên vài phần căm tức.

" Chính cô đã lôi kéo y phục của ta, bảo ta tới, ta tới rồi, cô lại thái độ như vậy ...."

Nàng vội vàng bày ra nụ cười đắc ý, có chút giữ chặt làn váy, cúi thân hành lễ:

" Điện hạ , đại giá quang lâm, không có từ xa từ tiếp đón ."

Andrew Rhea nhìn thấy trong hai mắt màu xanh lam của nàng mang theo mỉm cười, trong mắt hắn tràn đầy các loại khó hiểu.

Ba tháng trước, vừa mới đi nước ngoài ghé sang Ai Cập. Tại thần miếu A bố tân bố lặc, cô nữ nhân cổ quái này đột nhiên xông lên, ôm lấy mình khóc lớn không thôi, mặc cho bảo vệ lôi kéo như thế nào, thậm chí dùng vũ lực bức bách cũng vô pháp đưa nàng rời khỏi chính mình. Nàng chỉ là dùng hết toàn bộ sức lực mà khóc. Cơ hồ như muốn đem toàn bộ máu trong người đi ra. Có trời mới biết một nữ hài tử gầy yếu như vậy, tại sao lại có khí lực lớn đến như thế.

Nhưng là nàng lại không hề có ý muốn gây thương tổn chính mình. Hắn chỉ phải bất đắc dĩ đứng đấy, ra lệnh bảo vệ lui ra, mặc cho nàng đem nước mắt cùng nước mũi toàn bộ lau vào trên áo sơ mi trắng tinh của mình. Đã qua hồi lâu, nàng cuối cùng dừng khóc nức nở:

Hắn mới có chút đẩy nàng ra, không mang cảm tình nói:

" Bây giờ, ta có thể đi chưa?"

Âm thanh lạnh như băng làm cho nàng kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt to xẹt qua tia thất vọng, làm cho hắn thoáng tức giận một chút. Hắn trêu chọc mà nhếch lên khóe miệng :

" Như thế nào ? Nhận nhầm người sao ?"

Nàng như trước sửng sờ mà nhìn mình .

Trong lòng của hắn có một tia bực bội, không khỏi không để ý đến lễ tiết, đưa tay tách cằm của nàng ra:

" Ta như vậy lại giống một người khác sao ? Hắn vứt bỏ ngươi rồi? Không cần ngươi nữa ?"

Nàng lại cắn chặt bờ môi, trong mắt chảy qua một tia khổ sở. Một khắc này thân thể thoát ly ý chí, hắn cơ hồ không chút nào suy tư mà nói ra:

" Như vậy, thì hãy ở bên cạnh ta đi được không nào?"

Nàng chợt ngẩng đầu, một bức thần sắc khó tin lại để cho hắn cũng có chút ngượng ngùng đi lên. Chung quanh còn có nhiều bảo vệ, trợ lý như vậy. Thế mà hắn lại buông ra những lời như vậy, không biết có bao nhiêu người đã nghe được. Câu nói kia mới vừa rồi hình như là lướt qua suy nghĩ của mình, do thân thể mình làm ra đáp trả. Nhưng là, bất luận như thế nào, hắn dù sao cũng đã nói, mọi người dù sao cũng đã nghe được, nếu như nàng cự tuyệt mình, mình không biết sẽ mất mặt như thế nào ....Hắn không khỏi lập tức xấu hổ mà nói:

" Nếu như không muốn liền mau buông tay ."

Lời còn chưa nói hết, nàng liền lập tức nói:

" Đồng ý...."

Hai tay, hai chân nàng lập tức giống bạch tuộc thông thường càng thêm dùng sức quấn chặt mình. Nàng ngẩng cái cằm nho nhỏ, hai mắt màu xanh biển ẩn ẩn lóe một tầng đám sương, nàng nhìn hắn không chớp mắt, ánh nhìn không e dè. Hắn lại muốn mở miệng châm chọc nàng, nhưng nàng lại tiếp tục nói:

" Ta đồng ý đứng ở bên cạnh ngươi, ta nghĩ mang ngươi đi nhìn Tường Vi ta thích, nhìn một chút tòa thành ta ở, nhìn một chút mảng lớn đồng ruộng màu xanh biếc. Cùng đi với ngươi tới học viện cổ xưa ta thích, muốn cùng ngươi cùng một chỗ bay lượn ."

Hắn sững sờ, nhưng thoáng qua hắn muốn cười lời nói của nàng :

" Ngươi là tiểu thư nhà ai không biết trời cao đất rộng, ngươi cho rằng ta không có máy bay tư nhân, cùng trang viên độc lập sao ?".

Nàng dùng sức lắc đầu, khóe mắt lần nữa nổi lên ẩm ướt .

" Để cho ta ở bên cạnh ngươi đi, ta chỉ muốn ở bên cạnh của ngươi.".

Nàng nhìn thấy hai mắt hắn màu hổ phách, không hề chớp mắt đấy, nhưng thật giống như muốn thông qua hắn nhìn xuyên qua ai đó.

Trong lòng của hắn một hồi bực bội, hai tay dùng sức đẩy nàng rời khỏi mình :

" Vô lễ, ngươi biết ta là ai không ?"

" Mặc kệ ngươi là ai , ta đồng ý cùng với ngươi. "

Ngôn ngữ của nàng quyết đoán, ánh mắt kiên định.

Nói cách khác, nhưng thật ra là nàng cũng không thèm muốn để ý hắn là ai. Hắn lạnh lùng vung tay lên :

" Ngươi tên là gì. ? "

" Ngải Vi Full Modiet, ngươi có thể gọi ta là " Vi. "". Nàng liên tục không ngừng mà giải thích .

" Trong nhà của ta có rất nhiều Tường Vi, có phấn hồng đấy, vàng nhạt nữa, màu trắng rất đẹp, mời ngươi tới nhìn xem được không nào ?".

" Ai quan tâm Tường Vi trong nhà ngươi."

Hắn hờn dỗi thông thường mà vung ra một câu :

" Ngươi đã là người của gia tộc Modiet, về sau càng phải chú ý cử chỉ cùng thân phận ."

Nàng sửng sờ, khuôn mặt trắng noãn liền vì lời nói của hắn càng thêm tái nhợt.

Hắn cố ý không nhìn tới nàng, vung tay lên, mang theo bảo vệ cùng trợ lý đi tới trước. Xa xa chỉ có thể nghe được thanh âm thanh thúy của nàng nghẹn ngào :

" Ta ở tại Luân Đôn, làm ơn có dịp đến thăm ."

Nhoáng một cái đã trăm ngày, càng không có cách nào xóa hình ảnh của nàng trong đầu biến đi.

Phảng phất giống như từ hồi lâu phía trước, liền đã quen thuộc thanh âm này rồi .

Hắn làm sao lại tới nơi này đâu nhỉ?"

Từ ngày đó, đảo mắt qua cũng đã được mấy tháng rồi. Vốn tưởng là cuối cùng không có xuất hiện, nhưng mà hắn ngoài ý muốn lại xuất hiện ở nơi này .

Hắn cùng với " hắn." Cũng không phải hoàn toàn giống nhau, nhưng lại ngăn không được làm cho nàng kinh ngạc. Hai mắt trong suốt màu hổ phách, cái mũi ưỡn thẳng, bờ môi khoan hậu, thân thể rắn chắc, thanh âm đạm mạc không để cho nàng sinh ra từng đợt, từng đợt ảo giác kỳ dị.

Nhưng hắn không phải là " hắn", hắn là Anddrew Rhea, hắn là vương tử công quốc Moroco. Đại danh vương tử đỉnh đỉnh, bề ngoài tuấn mỹ khiến cho hắn đã lấy được thực lực quốc gia cùng danh khí. Bao nhiêu thiếu nữ chạy theo, tổ mẫu là minh tinh điện ảnh trứ danh Grace Kelly, mình lại là đích tôn dòng dõi vương tộc. Amedrea Al bert Pierrce ca tử raghi xinh đẹpnhất trên cái thế giới này .

Nhưng là .

Bất kể là cao quý cỡ nào, anh tuấn cỡ nào, cùng so với người kia, hắn chung quy chỉ giống vài phần.

" Điện hạ, ngài tới thăm trước, sao hoàn toàn không thông báo một tiếng? Chúng ta có thể chuẩn bị nghi thức ngoại giao theo lẽ tiết tương ứng".

Theo lễ tiết đối với hắn, lấy vương thất Moroco cùng địa vị gia tộc Modiet, lần thứ nhất tới hội ngộ gặp gỡ lẫn nhau. Tất nhiên lần đầu phải tuân theo lễ tiết nhất định.

Trước kia hai bên chưa bao giờ thành lập hay kết giao gì, lần này vương tử lại tùy ý như thế mà đột nhiên tới thăm, cũng không sử dụng nghi thức hơn nữa còn tùy ý báo danh tự, nguyên nhân chính là vì vậy. Ngải Vi như thế cũng không đến gặp hắn .

" Như thế nào, ta đã thông báo cho lệnh tôn rồi."

Khẩu khí lãnh đạm cùng với thái độ hơi khó đoán, giống như hôm qua làm cho người quen thuộc. Ngải Vi không khỏi muốn cười rồi, nhưng là trong lòng giống như chạnh cái gì, như thế nào cũng cười không nổi.

" Như thế nào có thời gian rảnh đến thăm Luân Đôn?"

" Ngươi không phải là nói ta nhìn xem Tường Vi xinh đẹp sao? Ta liền tới xem chút?"

Andrew Rhea quay người đi, tùy ý ngồi ở trên mặt ghế trong phòng khách , nhìn về phía đồng ruộng màu xanh biếc ngoài cửa sổ.

" Ở nơi nào ? "

Cái này kỳ thật là lấy một cái cớ không cao minh, kỳ thật đã là đầu mùa thu rồi, Tường Vi sớm cũng đã tàn lụi, người có chút thưởng thức cũng biết lúc này không thấy được những đóa hoa kiều nộn này, chính hắn trong nội tâm biết rõ, mình chỉ là muốn đến gặp nàng, bởi vì hắn nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì trai qua gần 3 tháng, hắn y nguyên không quên mất nàng, không quên mất tướng mạo của nàng, không quên mất thanh âm của nàng, không quên mất nàng nghẹn ngào xin hắn sang Luân Đôn. Theo thời gian trôi qua, vốn nên mơ hồ gương mặt ấy, vậy mà trở nên càng thêm rõ ràng.

Trăm ngày trước vội vàng một hồi, vậy mà lại để cho hắn có thể nhớ kỹ tướng mạo nàng từng cái chi tiết dù chỉ là nhỏ nhất.