"Ta không muốn !""Thế nhưng ...""Ta không nên!""Có thể ...""Dù sao ta chính là mặc kệ!"
Đông không thể làm gì khác hơn là đứng ở gian phòng trống rỗng, nhìn Ngải Vi co lại một góc trên chiếc ghế tựa ở trong phòng, nói gì cũng không chịu xuống.
"Nhưng ... Điện hạ... đây là mệnh lệnh của bệ hạ, đồ vật của ngài đều đã dọn đi rồi. Gian phòng này tương đối nhỏ, phòng bên kia rộng rãi hơn, sáng sủa hơn, cây cối cũng nhiều hơn, hơn nữa đi các nơi trong Hoàng Cung đều tương đối dễ dàng ..."
Đông chậm rãi nói, thật giống như bán cao ốc của tiểu thư, đem hết khả năng mà liệt kê đủ loại ưu điểm lợi ích ở nơi ở mới.
"Ta chính là không muốn, ta không muốn dời đến chỗ ở lân cận với Pharaong. "
Ngải Vi giống như cáu kỉnh, trong tay đùa giỡn với sợi tóc màu bạc của mình, thân thể nho nhỏ cuộn thành một đoàn, không có màu máu trên môi nhẹ nhàng mà mân mê .
"Điện hạ "
Đông thở dài, chiến thuật về vật chất thất bại, hắn dự định chọn dùng chiến thuật tâm lý. Hắn vung lên một ngữ điệu, trên khuôn mặt trắng noãn chồng chất lên mỉm cười ôn hòa.
"Điện hạ, đây là một chuyện tốt a, bệ hạ nhất định là bởi vì ngài sắp phải đi xa đến Cush, hy vọng trong khoảng thời gian này có thể gặp mặt ngài nhiều hơn, chăm sóc ngài, mới để ngài dọn đến bên kia. Điều này nói rõ bệ hạ trong lòng là rất quan tâm ngài đấy! Ngài cũng đừng làm cho bệ hạ thất vọng nha!"
Ngải Vi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, con mắt màu xám trong suốt hơi ngượng ngùng nhìn về phía Đông.
"Thật vậy sao ... Sẽ là như thế sao?""Đúng vậy ạ, sẽ là như thế!"
Đông liên tục gật đầu, muốn thừa cơ triển khai thế tấn công, đem Ngải Vi thuận lợi đến chỗ ở mới .
Nhưng đột nhiên, vẻ mặt của Ngải Vi thoáng cái lại trầm xuống.
"Ngươi thật biết nói đùa, Pharaong muốn ta dời đi, nhất định là để tiện cho hắn giám sát ta!"
Nàng nhìn Đông.
"Ta lần trước đi ra ngoài bị hắn bắt được, hắn nhất định rất tức giận. Ta là một công cụ chính trị, không tốt mà đối đãi trong cung điện, chạy loạn gì đó?""Thế nhưng ..."
Đông vội vàng suy nghĩ trong đầu làm thế nào để khuyên giải an ủi tiểu công chúa cáu kỉnh trước mắt, suy nghĩ chỉ chốc lát, hắn đã có chủ ý. – "Được rồi, nhưng là, nếu như bệ hạ thật sự rất tức giận, hoàn toàn có thể đem ngài nhốt vào trong địa lao ... Cho nên nói, bệ hạ nhất định vẫn còn rất quan tâm, rất luyến tiếc ngài đấy."
Ngải Vi lườm Đông một chút.
"Ngươi cho rằng hắn không muốn sao? Hắn không phải là không muốn, mà là không thể.""Nhưng bệ hạ cũng có chuyện không thể làm sao?""Đương nhiên là có! "
Nàng bất đắc dĩ mở đầu, mỗi quân chủ bất kể oai phong lẫm liệt như thế nào, chắc chắn sẽ có chuyện không thể làm, mà khi địa vị càng cao, bị ràng buộc ngược lại sẽ càng nhiều. Nàng vốn có rất nhiều ví dụ muốn phản bác Đông, nhưng, một khắc muốn mở miệng này, nàng bỗng nhiên ngừng nói chuyện, từng mảnh kí ức từng có giống như ùn ùn kéo đến mà giống như lông ngỗng tuyết rơi nhiều bay vào trong đầu. Trong đó, có một tiểu hài tử nói, thật giống như mũi đao, mãnh liệt từ trong lòng chen lấn, khiến cho đáy lòng chỗ mềm mại nhất hung hăng co quắp một chút.
Người kia, quả thực từng nói như vậy:
"Ta, đã là Pharaong Ai Cập ...""Ngươi muốn mọi thứ, ta đều có thể cho ngươi."
Như vậy không chịu trách nhiệm, không giảng đạo lý, lời nói không để ý quốc gia.
"Nếu như là hợp lý, ngươi muốn một, ta cấp hai."
Một câu hoàn toàn không giống như là điều một quân chủ nên nói ra.
"Nếu như không hợp lý ..."
Tức thì ngọt ngào cùng thống khổ cuốn tới, tâm tư hỗn loạn giống như bình ngũ vị lật úp, làm cho nàng nói không ra lời. Nặng nề mà cúi đầu xuống, lông mi nồng đậm thật sâu chặn mắt của nàng —- không muốn chia sẽ, cũng không cách nào chia sẽ, cái này chỉ có một mình nàng nhớ lại vui vẻ, cùng xót xa.
Trầm mặc rất lâu, nàng mới ngẩng đầu lên, đè nén tâm tư tận đáy lòng, nhẹ nhàng mà dời đi trọng tâm câu chuyện.
"Lần này hắn không đem ta giam lại, là vì cho người khác một biểu hiện giả dối."
Ngải Vi nhìn về phía ngoài cửa sổ, chậm rãi giải thích cho Đông.
"Một biểu hiện giả dối, khiến cho người khác tưởng rằng Pharaong rất thương yêu muội muội của mình, khiến cho người khác cho là ta lần này đến Cush quả thực là dựa vào mục đích là tăng cường hữu nghị giữa hai nước, đạt được ý đồ liên minh thành công, cùng quốc vương Cush quan hệ thông gia ..."
Nàng nhẹ nhàng thở dài.
"Sở dĩ mặc kệ chán ghét ta như thế nào đi nữa, không muốn gặp lại ta như thế nào, việc này muốn cho người khác nhìn thấy, vẫn là không thể không chịu đựng."
Đột nhiên giọng nói của nàng cao lên, dường như dùng toàn lực mà nở nụ cười.
"Bất quá ta cũng không muốn gặp lại hắn, không bằng ta tìm một cái lý do từ chối hắn, làm đủ cái gọi là 'Cảm tình tốt', cũng không cho người bên ngoài nhìn thấy sơ hở. Dù sao cũng là Pharaoh, mệnh lệnh của hắn ta sẽ không lại trực tiếp cãi lời như vậy."
Thế nhưng, ngữ điệu vui vẻ này lại làm như vậy, giả tạo như vậy. Đông không khỏi hơi nhíu mày .
"Thật là không thể cãi lời chứ?"
Thanh âm nhàn nhạt từ cửa truyền vào, cắt đứt tâm tư suy nghĩ của hai người trong phòng. Ngải Vi giật mình, thiếu chút nữa là từ trên ghế té xuống, may mà Đông nhanh nhẹn đứng ở phía sau của nàng, hai tay nhẹ nhàng nâng lên một chút, đỡ nàng vững vàng.
Không có mang theo bất luận một người hầu nào, Ramses chậm rãi đi đến. Con ngươi màu hổ phách gần như trong suốt nhẹ nhàng mà đảo qua gian phòng trống rỗng, Đông cung kính cúi người xuống cùng vẻ mặt lúng túng của Ngải Vi.
Một lát sau, Ngải Vi vẫn là bất đắc dĩ từ trên ghế xuống, ngoan ngoãn hướng về phía Pharaong chào một cái, sau đó liền buồn bã ỉu xìu mà cúi đầu đứng ở một bên.
Ramses nhẹ nhàng phất tay, ý bảo Đông lui ra. Hắn đi đến trước mặt Ngải Vi, thân thể cao lớn chặn trước cửa sổ được ánh sáng mặt trời chiếu vào, hắn đưa nàng bao phủ hoàn toàn phía dưới cái bóng của mình.
"Không muốn? Vì sao?"
Giọng nói bình thản, âm điệu lạnh lùng, thanh âm trầm ổn của hắn ở trong căn phòng nhỏ trống rỗng có vẻ hơi tịch mịch. Một khắc này, ở đáy lòng nàng, dường như có cái gì nhẹ nhàng mà xúc động, nàng cẩn thận nâng lên con ngươi màu xám nhạt, thăm dò mà nhìn về phía đôi mắt màu hổ phách quen thuộc mà xa lạ kia. Mà hắn cũng đang cúi đầu xuống, ánh mắt không có cảm tình xẹt qua mặt của nàng .
Lạnh nhạt, lại thấu triệt.
Một cái chớp mắt, nàng dường như muốn từ trong ánh mắt trong suốt nhìn ra cái gì.
Một cái chớp mắt, nàng nghĩ, có lẽ ... Hắn thật sự ...
"Nếu muốn biết được nguyên nhân dọn ngươi sang, vì sao không làm theo. ""Hô."
Cũng biết làm sao có thể. Ngải Vi sững sờ, ngay sau đó lập tức trở mình thở dài một hơi. Nàng nản lòng mà gục đầu xuống, sợi tóc màu bạc nhẹ nhàng mà từ đôi má hai bên má xẹt qua, xoay người sang chỗ khác, hơi hờn dỗi nói:
"Ta sẽ không khiến ngươi rước lấy phiền phức, ngươi không cần giám sát ta cũng được.""Ngươi nói cái gì?"
Cổ tay hung hăng bị giữ lại, hắn ép buộc dường như khiến nàng quay người lại.
"Ngươi đây là cái khẩu khí gì?"
Ngươi đây là cái khẩu khí gì?
Đây cũng là vấn đề nàng muốn hỏi. Khẩu khí của hắn, giống như là chủ nhân đối với người răn dạy, lại giống như ca ca đối với muội muội giáo huấn. Một cơn tức giận vô cớ thoáng cái tràn vào ngực của nàng. Đúng vậy, không sai, nàng nguyện ý vì hắn làm rất nhiều rất nhiều chuyện, kể cả nàng không muốn làm vì người khác. Thế nhưng, cho dù như thế, nàng dù sao chăng nữa cũng không nguyện ý thừa nhận mình là người hầu hoặc muội muội của hắn.
Không muốn đến ở vùng lân cận với hắn, không muốn nghe hắn xưng hô với phi tử khác của hắn như thế nào. Hắn nhìn Nefertari như thế nào? Hắn ôm lấy người yêu trong lịch sử ở nơi này của hắn như thế nào? Những chuyện này, dù cho chỉ là suy nghĩ thoáng qua, cũng làm cho người khác khổ sở có lẽ không có cách nào hô hấp.
"Đúng đấy ..."
Ngải Vi ngẩng đầu lên, con mắt màu xám mở thật to, lông mi mảnh khảnh dùng sức nhíu lên, trong nội tâm nhất thời kích động, nàng lớn tiếng trả lời,
"Ta không muốn gặp lại ngươi."
Đột nhiên, nét mặt của hắn ngưng trệ, giữa hai lông mày xẹt qua một tia không vui do dự. Thừa dịp do dự này, Ngải Vi dùng sức vùng vẫy khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, trên cổ tay trắng noãn mảnh khảnh mơ hồ xuất hiện một vết máu nhàn nhạt. Nàng lui về phía sau vài bước, hai mắt màu xám đề phòng mà nhìn hắn bất động đứng nguyên tại chỗ, cùng đợi lời của hắn.
Hắn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng mà quét qua dấu đỏ trên cổ tay nàng, ngay sau đó lại không để lại dấu vết mà đem ánh mắt dời khỏi.
Trong đầu của hắn loé lên hình ảnh kỳ quái, suy nghĩ đều rời khỏi quỹ đạo khống chế, tràn ra trong đầu.
Thiếu nữ màu xám bạc đứng ở dưới ánh mặt trời giữa trưa, tia sáng chói mắt thẳng tắp mà nghiêng rơi xuống, đem tóc giống như thác nước của nàng nhuộm thành màu vàng kim nhàn nhạt. Da thịt trắng nõn cũng bị bởi ánh mặt trời giống như trong suốt chiếu sáng. Nàng khóc, khóe mắt rơm rớm những giọt nước mắt lớn giống như mang theo một chút đá kim cương chói lọi.
Mặc kệ hắn nói với nàng cái gì, nàng cũng chưa hề trả lời.
Mặc kệ hắn lay động nàng như thế nào, nàng trước sau chưa từng đem ánh mắt tập trung trên mặt của hắn .
Nàng chỉ là nhẹ nhàng mà nỉ non, nhẹ nhàng mà nói:
"Không ... Ngươi không phải là hắn, hắn ... Chỉ gọi ta là Vi ..."