Chương 28: Ôm Ấp (3)

Một khắc này, tựa như một cái phép thuật hoa lệ đã kết thúc. Vừa rồi đã kết thúc ở trước mắt nàng nhớ lại, ảo giác làm lòng người đau xót mà ngọt ngào, lúc hộp gỗ rơi xuống đất một khắc này, bỗng nhiên vẽ lên một bức tranh giống như từ bong bóng xà phòng xinh đẹp rồi một tiếng vỡ nát, biến mất ở trong không khí, cũng tìm không được nữa phần còn lại.

Nàng bị mất linh hồn, bình tĩnh, chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn về cái hộp bị nghiền nát này, phiến gỗ cũ nát lẵng lặng yên nằm ở chính giữa là một thanh đồng con mắt Horus.

Biết rõ đây là giả dối, nàng lại hi vọng dường nào cái này là sự thật.

Vẫn biết dù cho nó là sự thực cũng không có cách nào đưa nàng trở về thời đại kia, vĩnh viễn cũng không thể trở về bên cạnh hắn.

Ramses ở chỗ này nhưng mà Bỉ Phi Đồ đã mất, người cùng nàng cùng một chỗ chia sẽ qua những vui vẻ, những thống khổ kia. Người đó đã mất rồi. Bất kể là bây giờ, đi qua tương lai thì ở đâu cũng không có, không thể tìm lại. Cái thời không kia tựa như giống chiếc hộp gỗ này nghiền nát, sớm đã biến thành mây khói.

Mặc cho nàng trả giá như thế nào, cố gắng như thế nào, tất cả đều không thể trở về rồi, ở đâu đều cũng không thể tìm tới .

Nàng hơi run rẩy, bả vai nhỏ không chỗ ở sáng ngời bắt đầu chuyển động, hai tay thật chặt ôm lấy mặt của mình, hai mắt thật to phảng phất không thể tập trung, bờ môi tái nhợt thật giống như muốn chết đi.

Hết thảy tất cả cũng không bằng mất đi tên gọi " Hy vọng" để chèo chống khỏi sự tuyệt vọng, bởi vì một khi đã tuyệt vọng thì tất cả cũng liền đã xong.

Đã xong sao ? Đã xong ? Chẳng lẽ cứ như vậy mà đã xong sao ?

Nàng không muốn rời hắn đi, không muốn không còn được gặp lại hắn nữa ....không muốn chấm dứt.

" Ngải Vi..."

Trong nội tâm đột nhiên sinh ra cảm giác bực bội khó có thể ức chế, hắn dùng sức chế trụ bờ vai của nàng .

Tóc của nàng dưới ánh mặt trời biến thành màu vàng kim nhàn nhạt, trong ánh mắt của nàng chiếu ra màu xanh da trời của bầu trời quang đãng, thật giống như người thiếu nữ ấy ở trong mộng của hắn. Người thiếu nữ kia mấy năm trước luôn xuất hiện trong những giấc mơ của hắn, nàng luôn mang theo mỉm cười nhàn nhạt làm cho hắn động tâm, không khỏi đã thành hình ảnh trân quý nhất ở trong lòng của hắn. Không có cách nào rủ bỏ được.

Nàng từng nói qua, nàng đến từ tương lai của hắn, vì vậy hắn kiên nhẫn chờ đợi, ở trong lòng làm ra 100 giả thiết, sẽ gặp nàng trong hoàn cảnh gì, tình cảnh như thế nào, như thế nào có thể tương ngộ với nàng.

Ở bên ao hoa sen, hắn cho là mình có thể gặp được nàng, ôm ấp tay của nàng run nhè nhẹ, trái tim khó có thể khống chế mà gõ vào ngực. Nhưng hắn bất ngờ phát hiện mình nhìn lầm, chỉ là đem muội muội của mình mà ôm lấy

Cảm giác thất vọng cơ hồ muốn đem hắn đẩy vào vực thẳm lạnh như băng.

Một khắc này, hắn mới phát hiện mình hóa ra là như thế mà đam mê vị thiếu nữ thần bí trong mộng này. Cho dù hắn chưa bao giờ thực sự gặp nàng, chưa bao giờ .....chân thật mà đυ.ng chạm vào nàng.

Mà bây giờ hình ảnh cô gái kia, lại một lần cùng hình ảnh Ngải Vi đan xen lẫn nhau, lại ở trước mặt của hắn, thương tâm mà kể chuyện về một người khác.

Nàng đến tột cùng đang suy nghĩ gì ? Nàng đến tột cùng là đang nói gì ?

Hắn đã không thể kiềm chế trong nội tâm sự tức giận, không hiểu đến tột cùng bởi vì ai ? Bởi vì ai mà hắn không thể kiềm chế, không thể biết được người trước mặt này là muội muội Ngải Vi kỳ quái hay là thiếu nữ tóc vàng.

Hắn chỉ muốn biết, người trước mắt này trong miệng nhắc tới "hắn" người kia là ai ?

Trong mảnh sương mù lại một lần điên cuồng mà tràn ngập ra, hắn chỉ cảm thấy tâm mình càng thêm bấn loạn, loạn đến mức mình hoàn toàn không thể không chế. Đối với Ngải Vi mê man cũng tốt, đối với thiếu nữ trong mộng khát vọng cũng tốt, hết thảy xoắn xuýt, bện lại với nhau, người trước mặt càng thêm mơ hồ, hắn chỉ cảm thấy nàng trông như nhược như thế, thân ảnh tuyệt vọng tựa như lúc nào cũng có thể biến mất vào trong không khí.

Hắn dùng sức đong đưa nàng, tầm mắt nàng lại mê man mà không cách nào tập trung trên mặt hắn ,.

" Ngươi muốn con mắt Horus, ta đã hứa hẹn với ngươi?"

Vì cái bí bảo này, hắn hôm nay tự mình tới đây. Hắn đã hứa hẹn với nàng, vì cái gì nàng còn lại biểu lộ ra thần sắc như vậy.

Như vậy mà mê man, cái sương mù kia vậy mà xâm nhập vào trong nội tâm của hắn, một mảnh sương mù không thuộc về mình. Trong đầu hỗn loạn tưng bừng, chỉ có một ý niệm trong đầu ngoài ý muốn rõ ràng.

Nơi này là Ai Cập, tất cả đều là của hắn ! Chẳng cần biết nàng là ai, là cái gì.

Hai tay của hắn không khỏi có chút dùng sức, các đốt ngón tay rắn chắc thoáng trở nên trắng bạch, ngón tay thon dài đâm vào bả vai nhỏ gầy của nàng .

Hắn nhìn nàng không chớp mắt, mà lông mày khẽ nhíu lại, hơi nôn nóng mà chờ đợi tầm mắt của nàng lại một lần nữa chân chính rơi xuống trên người của hắn .

Nhưng mà nếu nàng thật sự nhìn về phía hắn, hắn đến cùng muốn nói gì?

" Bệ hạ, Đông tham kiến ."

Đúng lúc này, thanh âm trẻ tuổi hợp thời lại vang lên, phá vỡ không khí tràn ngập sự khẩn trương. Đông quỳ một chân trên đất , đầu rủ xuống, mặc cho mái tóc màu rám nắng thật sâu che hết thảy biểu lộ trên mặt.

Nghe được cái thanh âm này, Ngải Vi phảng phất chợt bừng tỉnh, hai mắt mở to nhìn Ramses trước mắt. Ramses cúi đầu mà nhìn thoáng qua Đông, lại xem trở lại Ngải Vi vẻ mặt hơi hốt hoảng, lông mi hắn tuấn tú lại có chút nhíu lên, bàn tay chế trụ nàng cũng dần buông lỏng ra, hai bàn tay ở bên bả vai nàng từ từ nắm thành quyền, dừng lại một lát, sau đó phút chốc thu hồi.

Hắn nhẹ nhàng mà vung áo choàng sau lưng, quay người rời khỏi Ngải Vi vài bước, Đông ở trước mặt Hắn và quỳ một bên gối, thiếu niên ăn mặc áo dài trắng noãn, góc áo dính một chút máu tươi. Ramses có chút cúi đầu, đôi mắt màu hổ phách lóe lạnh như băng lại đạm mạc quang mang .

" Làm sao vậy ?"" Đã xong ."

Đông dứt khoát trả lời .

" Ừm ."

Ramses cũng ngắn gọn trả lời hắn, phảng phất giống như đã biết hết thảy, cũng không đề cập hỏi chuyện gì đã xảy ra nữa, trải qua lại là như thế nào ?

" Đứng lên đi ."

Đông đứng lên, khóe mắt thoáng cái đảo qua nhìn Ngải Vi, lập tức liền cung kính gục đầu xuống, lui sang một bên.

" Bệ hạ ."" Bệ hạ ."

Giọng nam quen thuộc không vội không chậm mà vang lên đằng sau hắn, đây là thanh âm của lão Tế tự run run rẩy rẩy mà lại cung kính dị thường.

Mấy cái người quay đầu lại, một vị Tế tự đang mặc lễ phục thanh niên mang theo y quan tới.

Thanh niên tuấn mỹ có mái tóc dài đen nhánh, thẳng tắp rủ xuống tới bên hông, làn da trắng nõn phảng phất vô cùng mịn màng, đôi môi ưu nhã có chút giơ lên, ẩn ẩn giống như vài phần giống như ánh mặt trời đầu mùa xuân nhu hòa tĩnh lệ dáng tươi cười. Cái mũi cao thẳng kết hợp với đôi mắt sâu đậm, lông mi thật dài theo mỗi một cái nháy mắt mà vỗ cánh bay, bị ánh mặt trời giữa trưa chiếu ra bóng tối, đánh vào đôi mắt phảng phất giống như Hắc Diệu Thạch.

Hắn bộ dáng dồn dập, biểu lộ lại trước sau bình thản như một, mang theo dáng tươi cười an tĩnh giống như nước chảy dưới ánh mặt trời, làm cho người ta không khỏi suy nghĩ xem vài phần.

Cái người này được xem là đế quốc song bích đấy, đệ nhất tiên tri trẻ tuổi Lễ tháp Hách trong lịch sử Ai Cập .

Thấy Pharaong quay đầu, Lễ Tháp Hách liền thật sâu cúi đầu chào. Một bên y quan theo đại lễ cúi đầu bái lễ vội vàng, cực kỳ cung kính đem cái trán dán vào trên mặt đất .

" Miễn lễ, đến đây đi ."

Ramses nhẹ nhàng mà hất áo choàng lên, quay người đưa lưng về phía Ngải Vi rồi bước nhanh tới hướng Lễ Tháp Hách đang hành lễ đi đến . Y quan vội vàng đứng thẳng dậy, liên tục không ngừng mà hướng Ngải Vi chạy tới.

Lễ Tháp Hách mang theo mỉm cười, lẳng lặng yên nhìn Pharaong trẻ tuổi, đôi mắt hắc mâu lưu động ôn hòa, xuyên thấu qua bóng lưng của Ramses nhẹ nhàng mà đảo qua Ngải Vi chăm chú một khắc, ánh mắt khẽ kinh ngạc mà đột nhiên ngưng lại, gương mặt hắn tinh xảo, dáng tươi cười liền là tối sầm lại, mở miệng muốn nói gì đó nhưng là Ramses đã đi tới bên cạnh hắn, khiến cho hắn lại một lần mà đem ánh mắt chú ý nhìn về Ramses.

" Lấy được ...."" Được, Bệ hạ, mời tới nơi này ."

Lễ tháp Hách khôi phục bộ dáng thông thường, ngón tay thon dài của hắn hướng vào trong thần điện. Ramses khẽ vuốt cằm theo phương hướng cánh tay của Lễ Tháp Hách bước đi.

Lễ tháp Hách lại đứng tại chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm Ngải Vi, y quan thẳng đến bái lễ với nàng hắn mới thu lại ánh mắt của mình.

" Điện hạ, Lễ Tháp Hách bái lễ, xin hãy bảo trọng ."

Thanh niên xinh đẹp hơi cúi đầu, trên mặt lại một lần nữa hiện ra tươi cười giống như ánh mặt trời cùng nước chảy. Hắn bình thản ung dung xoay người, bước nhanh nhưng vẫn ưu nhã hướng phương hướng Pharaong đi xa chạy theo.

Ngải Vi thoáng sợ run mà nhìn hắn bước nhanh đi nhanh, trong đầu liền xẹt qua một đoạn lịch sử khác, một lần cuối cùng gặp qua hắn trong tràng cảnh. ở cái thời không kia, Lễ Tháp Hách tuổi trẻ kia đã mất đi năng lực đi lại, hôm nay có thể chứng kiến hắn khỏe mạnh như vậy làm cho nàng thấy vui vẻ .

Tâm tư không khỏi biểu hiện ra ở trên nét mặt Ngải Vi nhìn theo bóng lưng Lễ Tháp Hách từ từ đi xa, khóe miệng nhấc lên một tia mỉm cười vui vẻ.

Nhưng mà, một giây sau nàng bỗng nhiên phát hiện cách đó không xa Ramses đang quay đầu, hai mắt màu hổ phách nhẹ nhàng mà đảo qua mình, đang cùng nàng bốn mắt tiếp xúc trong tích tắc, phảng phất mang theo chán ghét, hắn nhanh chóng quay đầu trở về, bước nhanh hơn .

Quả nhiên, hắn vẫn rất ghét nàng, không phải sao ? Ngải Vi tự chế giễu cười mình, hết sức cố gắng làm cho tâm tình của mình hạ xuống vực thẳm :

" Bệ hạ, vừa rồi.......Nefertari ...."

Lễ Tháp Hách đi theo Ramses, nhẹ nhàng mà đang nói gì đó. Nội dung mặc dù không nghe rõ ràng, nhưng cái tên Nefertari lại rõ ràng mà truyền đến tai của Ngải Vi. Tâm tình trong lòng càng không thể tránh né mà rơi xuống đáy vực thâm sâu .

" Điện hạ, Điện hạ ."

Giọng nói của Đông nhẹ nhàng mà vang lên bên tai nàng, nàng mới có thể phục vụ tinh thần của mình lại, rồi đơn giản kéo ra một tia mỉm cười nhìn thiếu niên bên cạnh. Cặp mắt sâu hồ đào, đang lo lắng mà nhìn Ngải Vi, đã gặp nàng lại một lần nữa mà nhìn mình, thiếu niên như mới vừa trút được gánh nặng ở trong lòng, và trên mặt vẫn mang lại ý cười ôn hòa ấy :

" Điện hạ, không mời y quan đến xem tay bị thương của ngài, để băng bó sao ?"

Ngải Vi sửng sờ, sau đó liền nắm thật chặt góc áo của Đông, thập phần lo lắng mà nói:

" Ngược lại là ngươi có bị thương không ? Không có vấn đề gì sao ? Hết thảy đều thuận lợi không ?"

Thiếu niên ngại ngùng mà lui về sau 1 bước, gương mặt trắng noãn nhiễm lên thêm vài phần đỏ ửng :

" Không có.........không có chuyện gì đâu, điện hạ, ngài ......."

Ngải Vi tùy ý nhìn thoáng qua cánh tay của mình, máu tươi đã đông lại, biến thành màu đen dữ tợn. Nàng cười híp mắt, xua xua tay :

" Không có việc gì, ta có khả năng lành rất nhanh, hơn nữa giống như cái thương tổn kia cũng không nặng ."" Không được ."

Giọng nói của Đông trở nên hơi nghiêm khắc, chợt ý thức được sự thất lễ của mình, vội vàng ho nhẹ và hạ giọng xuống :

" Không, cái kia......điện hạ nếu như ngài không băng bó một chút mà nói......vậy coi như ngài cứu hài tử kia, đứa trẻ kia cũng sẽ cảm thấy khổ sở đấy ."

Hắn khoát tay ý bảo y quan tới :

" Bất kể như thế nào, cũng nên băng bó một chút..."

Ngải Vi lẳng lặng nhìn xem Đông, sau đó nhịn không được " phốc " một tiếng bật cười, vẫn cảm thấy Đông là một người tiểu đại nhân, nhìn xem so với mình lớn hơn không được là bao nhiêu, vậy mà luôn làm bộ dáng lão thần .

Đã có thể nói ra lời nói vừa rồi mà xem, đúng là một cái tiểu hài nhi. Nàng vội vàng gật đầu, rồi vươn tay ra:

" Được, được như vậy liền băng bó đi ."

Nàng một mực không nhịn được cười, khiến cho Đông lúng túng đứng ở một bên, lại không biết mình nói cái gì tốt mà làm cho nàng cười.

" Ta nói Đông ."

Tâm tình Ngải Vi sung sướиɠ mà nhìn lên bầu trời .

" Ngươi nhất định là rất được Lễ Tháp Hách trọng dụng chứ."" Lễ Tháp Hách ?"

Giọng nói của Đông có vài phần khó hiểu. Ngải Vi cúi đầu xuống, cười híp mắt nhìn Đông :

" Đúng vậy a, ngươi không phải là người của Lễ Tháp Hách sao ? Ta xem tế tự trừ ngươi ra căn bản không còn người nào có gương mặt khả ái như vậy ."

Nàng lại nhịn cười không được, Đông thật là một người tốt. Nàng xuất phát từ trong nội tâm mà thích cái thiếu niên bên cạnh, một mực làm người bạn cổ đại của mình :

" Băng bó kỹ trở về cung điện đi, Đông ."" A, dạ ....phải ."

Nhìn thiếu niên thoáng qua có chút hồ đồ vì nàng nhanh chóng đổi chủ đề, tâm tình Ngải Vi hơi khá hơn một chút. Ngửa đầu nhìn về phía bầu trời bao la cao viễn và sáng sủa ráo nắng, nàng dùng sức hít vào một hơi, không khí nóng bỏng thoáng cái tràn vào thân thể của nàng. Những hạt cát nóng hổi ma sát vào hô hấp của nàng, ánh sáng cường đại lại để cho tầm mắt nàng thu nhỏ lại, thu nhỏ hơn nữa ,

Trong đầu suy nghĩ càng trở nên hẹp hòi. Một cái từ ngữ đơn giản càng không ngừng tái diễn

" Chìa khóa bí bảo ."" Chìa khóa bí bảo ."

Có lẽ nó là thật sự tồn tại, có lẽ nó thực sự làm cho nàng trở lại tương lai.

Nhưng mà, nếu như nàng đã nhận được con mắt Horus, nàng sẽ như vậy ......trở về sao ? Như vậy mà đi được không ?