Chương 30: Đề Thiến (2)

Ánh mắt của hắn xiết chặt, chuyển hướng sang Ngải Vi, nhìn nàng có chút hoảng sợ lui về phía sau một bước, trong lòng càng không thể kiềm chế phiền não đang tăng lên.

"Ta đáp ứng ngươi ba chuyện."

Ngải Vi chỉ sửng sốt một giây, ngay sau đó liền sắc bén phản bác lại:

"Ngươi là đế vương, nói ra không thể đổi ý, ngươi muốn ..."

Hắn lại thẳng thắn nói ra, chậm rãi bước chân lên, từng bước từng bước tiến tới gần Ngải Vi.

" Điều kiện thứ nhất, để cho Đóa hưởng vinh hoa nốt quãng đời còn lại. Điều kiện thứ hai, để cho mẹ của ngươi có được danh hàm đệ nhất tiên tri. Điều kiện thứ ba, cho ngươi bí bảo truyền thuyết con mắt Horus .""Như vậy, thì thế nào ..."

Ngải Vi lấy tay nắm chặt làn váy, nhẹ nhàng cắn môi dưới, sống lưng mềm mại hết sức ngửa ra.

"Thế nào?"

Hắn đem nàng đẩy vào góc tường, hai tay chống hai bên tường gần đầu nàng, thân thể rắn chắc mà cường tráng đem nàng khóa chặt dưới sự khống chế của mình, nhìn nàng hơi sợ hãi vẻ mặt lại giả vờ trấn tĩnh, bên mép có chút nhấc lên một tia cười lạnh như băng.

"Ngươi không được quên, cái này là ba điều kiện trao đổi, chính là muốn ngươi ngoan ngoãn đi đến Cush. Ngươi tự ý đi ra ngoài, đối với thân thể mình tạo thành nguy hiểm, đã là trước kia bội ước, nếu ngươi không muốn mất đi cam kết của ngươi với ta, thì không nên tùy ý thăm dò sự kiên nhẫn của ta."

Hắn tiếp cận quá gần, khiến cho trái tim của nàng cơ hồ muốn nhảy ra ngoài l*иg ngực, thoáng lui về phía sau, sau lưng vách tường lạnh lùng chặn đường đi ra của nàng. Mà sống lưng lạnh cả người xúc cảm cứng rắn, thoáng cái làm cho nàng tỉnh táo không ít. Trong đầu nhanh chóng lướt qua mấy suy nghĩ, nàng lấy dũng khí, đem con ngươi màu xám lại một lần nữa chống lại ánh mắt của hắn.

"Được."

Hắn sửng sốt, sự dứt khoát này làm cho hắn bất ngờ mà nhất thời mê man. Nàng quả thực vừa rồi nói rất tốt, hắn quả thực đã nhận được lời hứa của nàng ! Hắn thật giống như tiểu hài tử, trong lòng có vui vẻ. Đè nén nụ cười sắp hiện ra, hắn không lộ vẻ gì mà nhìn nàng, vẫn cứ hiện ra ngoài khuôn mặt lạnh như băng.

"Như vậy, nhanh chóng dọn sang căn phòng trung tâm đi.""Có thể."

Nàng thuận theo mà gật đầu .

"Về sau cũng không cho tùy tiện chạy loạn ra khỏi cung.""Không được tìm cơ hội đi gặp người kia, cái người gọi ngươi là 'Vi'!""... Được"

Chợt trêu chọc, hắn nhìn cánh tay mình bao quanh ở dưới thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, gương mặt trắng nõn của nàng lại có vài phần đáng yêu. Trong lòng đột nhiên có cảm giác mềm mại, đột nhiên rất muốn nhẹ nhàng mà ôm nàng một cái. Suy nghĩ trong đầu vừa mới hiện ra, hắn lập tức thu về hai bên cánh tay đang đặt ở người nàng, xoay người sang chỗ khác, nhanh chóng ngừng lại hô hấp đang hơi căng thẳng của mình

"Cái kia, bệ hạ."

Thời điểm nàng ngoan ngoãn gọi hắn là "Bệ hạ", như thông thường thì cũng không có chuyện gì. Nhưng là trong nội tâm nhất thời mê loạn, không để cho hắn phát hiện trong lòng Ngải Vi đã có tính toán.

"Bệ hạ, ta đã thể hiện thành ý của ta, như vậy, thành ý của bệ hạ đâu ?"

Hắn xoay đầu lại, nhìn thiếu nữ trước mắt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng trống trải, phản chiếu mái tóc dài màu xám giống như viên kim cương chế thành thác nước mỹ lệ. Lông mi nồng đậm, hốc mắt thâm thúy, cái mũi cao, đôi môi ướŧ áŧ... Tại thời khắc này, hắn cũng không nhìn thấy nửa phần giống như ánh mặt trời màu vàng nhạt, hoặc giống như màu xanh thẳm của nước sông Nile, nhưng cái màu xám từng bị cho là già nua này, tại thời khắc này tỏa ra hào quang giống như sương mù xung quanh ánh trăng xinh đẹp kỳ diệu.

Tầm mắt hắn không dời, ánh mắt cũng không muốn dời. Trong đầu yên lặng dường như không có âm thanh gì, rồi lại giống như vạn mã lao nhanh.

Mãi đến khi nàng mở miệng lần nữa, câu chữ rõ ràng kéo lại tất cả chú ý của hắn.

"Ta muốn gặp Đóa ."

Nụ cười rực rỡ trên mặt nàng đã thu lại, giọng nói lạnh thấu xương giống như không phải nói ra từ miệng nàng.

Hắn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, nàng đã đem chuyện sắc bén ném trở về cho hắn.

"Nếu ngay từ đầu đây là một cuộc giao dịch, như vậy mới cho ta thấy thành ý của ngươi. "

Vùng ngoại ô thành Thebes, ánh mặt trời cực nóng chiếu xuống hạt cát xếp thành con đường nhỏ, đem sức nóng lớn mạnh từ dưới toả lên truyền đến khắp ngõ ngách trong không gian. Không có gió, không khí dường như muốn đọng lại mà càng oi bức nặng nề. Người hầu xếp thành hàng chỉnh tề đứng trước một chiếc xe ngựa hoa lệ, hai tiểu thị nữ nhỏ tuổi dìu một vị phu nhân già run run rẩy rẩy hướng đi lên xe.

"Lộ trình rời khỏi Memphis cũng không phải ngắn, chúng ta vẫn là lên đường sớm một chút thì tốt hơn ."

Hai tiểu thị nữ cung kính thúc giục lão phụ nhân nói,

"Bệ hạ lệnh cho chúng ta sáng sớm xuất phát, bây giờ đã hoãn đến trưa rồi..."

Lão phụ nhân cô đơn gật đầu, lưu luyến không rời mặc cho tiểu thị nữ đem nàng đỡ lên xe.

"Đóa đại nhân từ khi ra đời vẫn sống ở Thebes , lần này rời đi không biết lúc nào mới có thể trở về được, không bằng là để cho Đóa đại nhân nhìn lại tòa thành này."

Một thị nữ khác cười dịu dàng mà nhắc nhở,

"Đóa đại nhân, người xem như vậy thế nào?"

Lão phụ nhân nghe vậy, thân thể già nua đang hướng đi lên xe chậm rãi dừng lại. Bà xoay đầu lại, nhìn về phía trăm cánh cửa đều phồn thịnh trước mắt. Điều này làm cho nàng sống hơn nửa đời người trong thành thị quen thuộc, dưới ánh mặt trời mãnh liệt như vậy, mà thoạt nhìn lại xa xôi như vậy. Ramses sau khi tha chết cho nàng, hạ lệnh đem làng đưa ra khỏi Thebes, ban cho chức vị quý tộc, trú lại tại Memphis. Nhưng... Bà run nhè nhẹ, bởi vì tuổi già mà lấy hai bàn tay thô ráp nổi đầy gân xanh che mặt của mình lại. Nhưng, bà vẫn còn chuyện chưa hoàn thành, bà dù thế nào cũng không muốn vứt bỏ chuyện này.

Bà không muốn rời khỏi Thebes. Bà không muốn đi hạ Ai Cập a!

"Này, mau nhìn, bên kia đang xảy ra chuyện gì ?"

Một tiểu thị nữ ở bên đột nhiên kêu lên, hốt hoảng mà đưa ngón tay chỉ về hướng cách đó không xa cánh cửa thành .

Mọi người nghe vậy, cũng đều nhao nhao đem sự chú ý dời đến. Chỉ thấy cách đó không xa trên mặt đất nổi lên bụi đất mù mịt, bên tai nghe được tiếng vó ngựa di chuyển rất nhanh, đập ở trên mặt đất cứng rắn phảng phất tiếng sấm mơ hồ. Người hầu nghiêm chỉnh theo huấn luyện mà từ hai bên đi tới đứng trước mặt Đóa, đem bà lão này vây vào giữa .

Tiếng vó ngựa đến gần, trung tâm bụi đất ẩn ẩn hiện ra thân ảnh của một thiếu nữ. Nàng mặc một bộ áo trắng, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn hài hòa mà thích hợp di chuyển trên con tuấn mã cao lớn, mái tóc màu bạc dưới ánh mặt trời chiếu xuống phảng phất lóe lên ánh sáng giống như kim cương hoa lệ.

Đóa cuống quít đẩy người hầu trước mắt ra, lảo đảo mà đi đến đoàn người trước mặt, nhận rõ khuôn mặt của người đang tới, trên mặt của nàng lập tức phủ đầy ưu sầu, trong miệng lầm bầm ý niệm:

"Điện hạ, đây là điện hạ ... Điều này sao có thể?"

Vị Công chúa gầy yếu kia, chưa bao giờ vận động bất luận cái gì.

"Đóa !"

Thanh âm thanh thúy bên trong hoà lẫn cả tiếng thở hổn hển,

"Đóa, không cần đi !""Đúng, đúng ! Đóa ở chỗ này."

Phảng phất giống như theo bản năng, bà lão lập tức cung kính khom người xuống, vô cùng tự nhiên mà đáp trả lại mệnh lệnh của cô gái đang trên lưng ngựa.

"Đóa ! Hô , hô ..."

Ngải Vi ở đội ngũ trước mặt Đóa dùng sức ghìm chặt tuấn mã, móng ngựa vung lên rất cao, sau đó nặng nề hạ xuống .

"Đóa, thật tốt quá, hô, hô ... Ngươi vẫn chưa đi ..."

Đuổi kịp Đóa, Ngải Vi thở dài một hơi, ngay sau đó lại đột nhiên cảm thấy hô hấp của mình thập phần không thông thuận, tốc độ tim đập khi thì nhanh giống như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, khi thì tốc độ tim đập bỗng nhiên giảm xuống, lúc ấy dường như muốn bất động. Nàng nhìn chằm chằm Đóa, gắng sức từ trên ngựa leo xuống, đi đến trước mặt Đóa, thoáng cái đã nắm lấy cánh tay già nua của bà,

"Hô... Hô, Đóa, Đóa, trước hết chờ một chút ... Ta có việc muốn hỏi ..."

Lời nói dừng lại, nàng thật sự không cách nào khống chế nhịp tim cùng hô hấp rối loạn của mình, thân thể một hồi lạnh buốt, mồ hôi lạnh từ gương mặt trắng noãn của nàng chảy xuống. Nàng chỉ có thể hung hăng nắm lấy cánh tay Đóa, tay kia giữ chặt l*иg ngực của mình.

Bệnh trạng như vậy... Bệnh trạng như vậy, chẳng lẽ...

"Điện hạ, mau ngồi xuống."

Đóa lo lắng đỡ bàn tay lạnh như băng của Ngải Vi, dẫn nàng ngồi xuống mặt đất .

Ngải Vi lại giống như ngang bướng cố gắng đứng vững, con ngươi màu xám dốc hết sức lực nhìn chằm chằm gương mặt già nua của Đóa. Nàng đè nén buồn bực đau đớn trong lòng, ép buộc mình tập trung tinh thần, một mực mang theo vấn đề thốt ra:

"Đề Thiến, nói cho ta biết, Đề Thiến là ai?""Đề Thiến ..."

Ánh mắt già nua của Đoá chợt căng thẳng lên, bà chuyên tâm nhìn về phía Ngải Vi,

"Người thật sự biết cái tên này ..."