Chương 27: Ôm Ấp (2)

Nhưng mà, hắn y nguyên không nói:

" Được tùy ngươi cầm lấy đi ...." Ô ô thật thê thảm.

Thế rồi hắn từ từ buông lỏng cánh tay của nàng ra dần dần, nhìn vị Đại Tế Tư đang ở một bên nhìn chăm chú và suy nghĩ:

" Gọi Y sư tới đây ."

Đại Tế Tư hoảng hốt có chút khẩn trương, rồi đi nhận nhiệm vụ của mình, trong miệng một bên cung kính với Ramses nói :

" Bệ hạ, Y sư chẳng mấy chốc sẽ tới. Đông đại nhân, đã đứng ở cửa ra vào xử lý những binh lính kia rồi."

Hắn khẽ vuốt cằm, nhưng mà ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Ngải Vi, đôi mắt màu hổ phách giống như muốn đem thân thể của nàng nhìn thấu trực tiếp chạm đến linh hồn của nàng, đánh vào trong nội tâm của nàng từng đợt làm cho nàng không thoải mái. Nàng theo bản năng nắm chặt ngón tay của mình, cắn bờ môi không có chút huyết sắc, mang theo vài phần bất an mà nhìn dưới mặt đất, không muốn nhìn hắn .

Không biết qua bao lâu, Ngải Vi nghe thấy hắn nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, rồi chậm chạp đi đến trước mặt nàng. Vừa cách mặt nàng chưa đủ nửa bước chân rồi dừng lại. Thanh âm trầm thấp đạm mạc từ trên đỉnh đầu nàng truyền đến :

" Ngươi tới nơi này làm gì ? "

Ngải Vi nghĩ nghĩ, rồi đưa cái hộp trong tay đi ra, trong nội tâm cố nén vài phần chua xót, rồi đơn giản phô ra trước mặt nụ cười vui vẻ :

" Vì cái này, ngươi xem .... "

Ramses nhìn xem đồ vật nằm trong tay của nàng, là một chiếc hộp gỗ cũ nát, lông mày không khỏi có chút nhíu lên, đầu nhẹ nhàng mà nghiêng qua một bên, hỏi :

" Đây là cái gì .... ? "

Nàng nhìn xem thần sắc lãnh đạm của hắn. Ngải Vi tự giễu chính mình rồi cười cười, cầm lấy chiếc hộp trong tay bỏ xuống.

" Ta tưởng rằng nó cùng con mắt Horus giống nhau, ta nghĩ mình tìm con mắt Horus sớm chút, như vậy ta có thể không tiếc nuối mà đi ... "

Nghe vậy, Ramses lại đem đầu quay lại, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên mặt Ngải Vi, bờ môi nhẹ nhàng mà nhếch lên. Đại Tế Tự đứng ở một bên lau đổ mồ hôi, liên tục phụ họa :

" Vâng bệ hạ, Ngải Vi điện hạ đúng là đến hỏi thăm một ít chuyện của con mắt Horus, nhất định là vì muốn giúp bệ hạ phân ưu ...."" Im lặng."

Ramsses cũng không nhìn về phía Đại Tế tự, vị này lập tức cơ hồ mà rất nhanh hướng trong thần điện bên cạnh chạy đi, con đường rộng lớn trong thần điện cũng thoáng chốc mà chỉ còn Ramses và Nàng.

Không khí yên tĩnh như chết, trầm trọng và nặng nề giống như đang từ từ đông cứng lại, như giọt nước chảy xuống cũng bị hóa băng cánh cửa không lọt một ngọn gió.

Bọn hắn không nhìn đối phương, cũng không nói nửa câu với nhau, không khí lại bắt đầu trở nên ngột ngạt, nàng liều mạng nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng trong đó nàng thấy được hắn đối với nàng không có sự quan tâm, không thấy được sự yêu thương, mà chỉ có thống khổ, có buồn mà cũng có cả đau đớn .

Ngải Vi nhẹ nhàng mà che ngực của mình, trái tim giống như bị người ta nắm chặt như vậy. Nàng nhớ tới lần đầu trở đại thời đại này, chẳng phải hắn cũng đã đối với chính nàng là tuyệt tình như vậy.

Nàng dùng toàn lực mà không nghĩ chuyện này nữa, đợi đến lúc lại làm cho người ta chảy ra nước mắt rồi tới thống khổ và sau đó.....

Nàng dùng sức mà mở miệng, trên mặt tái nhợt cũng rốt cuộc xuất ra được một bộ dáng tươi cười ....

" Ta đi trước ."" Đợi ....đợi một chút. "

Nàng còn chưa quay người, cũng chưa kịp mở miệng nói gì. Thì hắn đã gọi nàng lại đột ngột như vậy.

Nàng mê man mà quay người nhìn lại hắn, trong tích tắc thấy được trong đôi mắt màu hổ phách của hắn nhiễm lên hờn ý, giận dữ không dễ phát hiện. Nhìn biểu hiện này làm cho nàng, cảm giác như chính mình và hắn cùng trở về lại thời không trước tại Giza.

Lúc đó, hắn cũng thế này, bờ môi thì cắn chặt lại, lông mày nhíu cùng một chỗ. Nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Vì cái gì.....hắn lại tức giận ? Từ khi nàng về tới đây, mỗi lần đối mặt với hắn đều là nhìn thấy khuôn mặt hắn lạnh lùng như bộ bài " Tú- lơ – khơ. " thần sắc vui buồn, tức giận đều không thấy được .

Đúng vậy a, đã thất lâu rồi nàng không có thấy .

Nên nàng hoảng sợ và càng dùng sức chạy trước. Sống lớn như vậy, thế mà đây là lần đầu tiên nàng cố gắng hết sức chạy trốn như vậy. Binh lính chung quanh dần dần ít đi ....Mình đến tột cùng chạy đến chỗ nào đâu này. Hô hấp của nàng đã có chút khó khăn rồi, nhưng mà nàng lại một bước cũng không dám ngừng. Sau lưng nàng giống như có một trận Hồng Thủy hoặc là Mãnh thú đuổi theo. Nàng đã có thể cảm nhận được cơn giận của hắn, đang dần dần tới gần mình.

Thế nhưng mà đến tột cùng là vì cái gì ? Tại sao phải nổi giận ? Người kia vì cái gì không ngại cực khổ mà tức sùi bọt mép mà đuổi theo nàng.

Rốt cuộc hắn muốn nàng làm thế nào .

Ha ! Ha !

Ngải Vi rốt cuộc chạy không nổi, ngay tại lúc bước chân nàng dần dần chậm lại, đột nhiên bị một cánh tay hữu lực chặn ngang eo và ôm lấy, hai chân nàng bỗng nhiên thoát khỏi mặt đất rồi bay lên tương đương với tốc độ ánh sáng.

.

" A ! không nên nha. "

Nàng thực sự bất lực mà chỉ có thể nói một câu như vậy .

" Nefertari."

Ô . Thật sự không dám quay đầu lại nhìn hắn. Ramses một tay ôm eo Ngải Vi, lập tức đưa nàng ngồi trên ngựa, tay trái lập tức giam cầm nàng, tay phải một bên cầm chặt lấy bảo kiếm, một bên nắm dây cương, hai chân dùng sức làm cho chiến mã lập tức chạy mau lên rồi.

Hắn nhìn xem nàng bộ dạng yêu kiều trong ngực mình, một bộ dáng muốn sống chết, hai mắt màu hổ phách không khỏi nhiễm lên vài phần nộ khí bắn ra bốn phía. Nếu như chính mình có thể làm được, hắn thực sự muốn dứt khoát một đao gϊếŧ nàng, làm thành xác ướp ! Có phải hay không chỉ có như vậy, nàng mới không thể chạy loạn khắp nơi, mà ngoan ngoãn ở lại Ai Cập à ?

" Cái kia.....vì sao lại tức giận như vậy ? Ta lần này đều không có làm chuyện gì sai cả. "

Ngải Vi mặc dù trong lòng có rất nhiều bất mãn, tuy nhiên lúc này vẫn thông minh mà dùng khẩu khí ôn hòa, táo bạo thăm dò nam tử phía sau lưng mình.

" Ta cảm thấy lần này ngươi nên khen ngợi ta mới đúng ."" Ngươi câm miệng ."

Cái gì ? Rõ ràng đối xử với nàng như vậy. Ngải Vi giận dữ, có vài phần muốn quay người lại mắng cho hắn, nhưng hắn dừng lại, nàng dùng khoé mắt mình thì thấy tay phải hắn cầm bảo kiếm nhuốm màu đen, lời ra đến miệng lại nuốt trở vào. Nhẫn nại, nhất định nàng phải nhẫn nại, nếu không tính mạng của nàng ở 3000 năm trước này không còn mất.

" Nefertari, ta chỉ cho ngươi một lần cơ hội, nếu như ngươi không thành thật trả lời, ta liền đem ngươi ném xuống sông Nile nuôi cá sấu!"

Hình như là lời nói đùa giống như thường ngày, nhưng hôm nay từ trong miệng hắn nói ra lại có vài phần không thể bỏ qua uy hϊếp .

Ngải Vi không bị khống chế lập tức ngẩng đầu lên .

Tự ái của nàng, kiêu ngạo của nàng.....chẳng lẽ quả nhiên không còn và muốn khuất phục trước cường quyền sao :

" Ngươi và Nhã Lý A Các Nặc Nhĩ đến tột cùng là có mối quan hệ gì ?"

Nghe xong lời này, nàng ngây ngẩn cả người .

Thấy nàng không đáp, đôi mắt màu hổ phách càng thêm lạnh như băng.

Hai tay nắm bảo kiếm càng thêm chặt, mơ hồ mà có thể thấy nổi lên những đường gân xanh .

" Vi."

Nàng bị hắn đột nhiên giữ chặt bờ vai, một loại không chút nào thương hoa tiếc ngọc, mà thô bạo làm cho nàng bỗng nhiên ngẩng đầu. Trước măt Ngải Vi một hồi mê man, trong chớp mắt gương mặt đó mang theo tức giận khó nói nên lời, đúng là quen thuộc như vậy.

Chất lỏng nóng hổi lập tức tràn ra khắp khóe mắt của nàng.

Cái loại cảm tình này cũng không có cách nào ngăn cản, cái loại ủy khuất này cũng không cách nào che giấu.

Không biết sức lực và dũng khí từ đâu tới mà nàng dùng hai cánh tay nhỏ gầy của mình và cầm trong tay chiếc hộp nhỏ, cánh tay nàng thật chặt ôm người trước mắt. Lỗ tai cố gắng áp sát gần l*иg ngực của hắn, nàng tập trung tinh thần mà nghe trái tim của hắn đập " bịch bịch " liên hồi mạnh mẽ mà nhúc nhích.

Tựa như mỗi một lần tiến vào trong ngực hắn.

Giống như mỗi một lần ....

Hắn cẩn thận từng ly từng tí ôm nàng, giống như ôm lấy bảo bối quý nhất trên thế gian, ôm chặt sợ nàng đau mà ôm lỏng thì sợ nàng sẽ chạy.

Trái Tim .

Trái tim của hắn vốn là mạnh mẽ mà nhúc nhích như vậy, cũng vững vàng mà mang theo vài phần khẩn trương cùng hỗn loạn. Vốn là như vậy, vốn là như vậy .... mà giống như bây giờ.

Vì vậy, nàng cũng dùng sức ôm chặt hắn thêm nữa .

Nàng ôm Ramses, ôm tưởng niệm về cái người kia 3000 năm trước, Nàng cưỡng chế lấy nghẹn ngào dùng sức nói xong :

" Ai ....cũng không phải, quan hệ thế nào cũng không có.... "

Thanh âm quen thuộc mơ hồ truyền tới từ trên đỉnh đầu nàng :

" Ngươi nói cái gì ...."" Ta nói.....ta thật sự, thật sự rất nhớ ngươi, ta thích ngươi."" Ngải Vi. "

Đột nhiên, những lời này giống như đánh thức nàng. Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xám tràn đầy nước mắt. Mặt tái nhợt trên má còn mang theo nét hơi đỏ ửng. Mà thấy mặt Ramses ở trước mắt, đó là một khuôn mặt tức giận cùng khó hiểu .

" Đây là mặt của hắn à ? "" Ngải Vi, ngươi đến tột cùng là đang làm gì ?"

Nhưng mà sao lại có đối thoại thế này .....tại sao phải gọi nàng là Ngải Vi đây này .

Người kia, chắc sẽ không bao giờ gọi nàng lại Ngải Vi .

" Hắn hẳn sẽ chỉ gọi nàng là Vi đấy ."

Nàng thì thào nói xong, tay đột nhiên buông lỏng cái hộp mộc chế mà rớt xuống đất .

" Rầm ào ào.... "

Một tiếng, vỡ vụn ra nghiền nát từng mảnh gỗ chậm rãi bay tới trong không trung, dưới ánh mặt trời di động, cuối cùng trầm mặc rơi xuống đi.