Chương 26: Ôm Ấp (1)

" Điện hạ, hôm nay không biết ngài đến đây, nên không kịp yết kiến. Hết sức xin lỗi, thần thật có lỗi."

Nàng đang đi trên khoảng đất trống của thần điện, Đại Tế Tư không ngừng nhìn về phía Ngải Vi vái quỳ quỳ chịu tội, đây thực là quá câu nệ rồi, khiến cho nàng vài phần không thể hiểu thấu nổi :

" Không cần ta chỉ có vài việc muốn hỏi ngài ."

Ngải Vi có chút không nhịn được nên ngắt lời hắn, nàng đã giơ tay lên đặt ở trên cái nắp hộp nhỏ, rồi nói:

" Thị nữ của ta, hôm nay vào phụng mệnh cho ta cái này, nói là " con mắt Horus chân chính." ta cũng chưa mở ra. Ngài là Đại Tế Tư của thần miếu Karnak, nhất định biết chút ít về nó, ngài có thể hay không giúp ta phán đoán thoáng qua một cái là thật hay giả."

Đại Tế Tư nghe vậy thì cực kỳ trở nên cung kính tiếp nhận cái hộp nhỏ kia, chỉ nhìn thoáng qua thì hơi thất vọng , rồi khom lưng xuống :

" Điện hạ, hạ quan mặc dù không biết cái hộp này đến tột cùng là vật gì, nhưng là có thể chắc chắn một điều đây không phải là con mắt Horus chân chính ."" Sao."

Ngải Vi làm ra một cái vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn vào trong mắt của Tế tự viện, đọc được ý nghĩ là :

" Nàng lại dám gạt ta."

Ngải Vi tạo ra bộ dáng lơ đễnh nhìn về phía vị Tế tự ở cách đó không xa.

" Như vậy, xin hỏi Tế tự đại nhân, con mắt Horus đến tột cùng là hình dáng như thế nào vậy ?"

Đại Tế tự cười cười :

" Cái này, điện hạ, không có người nhìn thấy bộ dáng thực sự của con mắt Horus, nghe nói nó tồn tại ở khoảng thời gian rất dài so với sự hình thành và phát triển của Ai Cập."" Vậy ngài làm sao vừa rồi có thể khẳng định chắc chắn cái hộp này không phải là của con mắt Horus chân chính. Nếu như ngài chưa từng thấy qua....."

Đại Tế Tư liền vội vàng khom người ....

" Đúng vậy điện hạ, mặc dù hạ quan chưa từng gặp qua con mắt Horus, nhưng là vì thần miếu Karnak lại cất giữ bí mật của " chìa khóa bí bảo. " và bảo vệ công năng của nó, bởi vậy hạ quan thoáng hiểu rõ một ít. "

Ngải Vi như trước làm ra một bộ dáng tỏ vẻ không liên quan đến mình, rồi lại nhìn một chút cái hộp trong tay :

" Nhưng vì cái gì, có thể khẳng định chiếc hộp này là đồ giả ? »

Đại Tế Tư hắng giọng một cái .

" Cái này không bằng để hạ quan, giới thiệu cho ngài một chút đơn giản cho điện hạ, hạ quan biết về chuyện của con mắt Horus chân chính. "

Một làn gió nóng của sa mạc nhẹ nhàng mà thổi qua thần điện, vị đại tế tư nhẹ nhàng mà cho lui những vị tế tự ở bên cạnh, rồi mời Ngải Vi hướng đi vào bên trong thần điện. Ngải Vi có chút lắc đầu, đi thẳng tới một cây cột trụ điêu khắc tinh tế ở bên cạnh rồi dựa người vào, đôi mắt màu xám quan sát một chút bốn phía, sau đó phút chốc tập trung trên mặt vị Tế tự.

" Làm phiền ngài. "" Theo như điện hạ biết, con mắt Horus là bùa hộ mệnh trứ danh có sức mạnh cực lớn của Ai Cập. Được chế tạo từ ngốc ưng và rắn hổ mang bảo vệ, lấy thạch màu xanh da trời làm ánh mắt, ánh mắt của thần Horus tượng trưng cho dũng khí, là nổi tiếng Đồ Đằng văn tốt, nhưng là đây chỉ là bức tranh tốt mà thôi, hình dạng thực sự của con mắt Horus lại không có người nào thấy tận mắt . "

Đại Tế Tự chậm rãi nói ra :

" Con mắt Horus là thần mắt, từ khi mới sinh ra đã tồn tại ở nhân gian, là linh hồn siêu việt, nó có thần lực vạn năng không có gì sánh được. Người ta chính thức biết đến nó, ý nghĩa của nó được lưu lại từ thời các vị pharaong của 2000 năm trước. Ở kim tự tháp vương gia đã từng để lại con mắt Horus chân chính, mấy năm trước đã từng có vị Pharaong vì mục đích nào đó, đem con mắt Horus không tiếc bất cứ giá nào lấy cho mình dùng, kết quả đã bị nguyền rủa rất lớn .....Tóm lại, từ đó về sau chúng ta liền đem nó phong ấn. "" Phong ấn. ? "" Vâng. Đem cho bốn người canh giữ ở bốn thần miếu, trong đó có tên thần miếu Karnak, bảo vệ chìa khóa. Muốn tìm được con mắt Horus thì phải đến bốn thần miếu lấy bốn chiếc chìa khóa, hợp lại với nhau. "" Chìa khóa."" Một trong bốn thần miếu giữ chìa khóa bí bảo là thần miếu Karnak giữ chìa khóa " phong chi" ngoài ra, còn có ba cái thần miếu khác nữa, theo chúng tôi biết thì đó là thần miếu Khảo Mỗ Ân Bố bảo vệ chìa khóa " địa chi" , thần miếu Nữ vương Cáp Thiết Phổ Tô đặc bảo vệ chìa khóa " hỏa chi ", thần miếu Nữ Vương .....cái kia là tế miếu chứ. "

Đại Tế Tự nhìn Ngải Vi rồi liếc, sau đó bình tĩnh cúi đầu :

" Đúng, chính xác là tế miếu. "

Xem ra, người hạ lệnh phong ấn nhất định tương đối căm hận nữ vương Cáp Thiết Phổ Tô Đặc. Trong nội tâm Ngải Vi cực kỳ xẹt nhanh qua ý nghĩa này, sau đó vừa nhìn về phía Đại Tế tự :

" Như vậy, cái thứ tư ở đâu... "

Nói đến đây, Đại Tế tự đột nhiên dừng lại lời nói. Sau một lúc lâu, hắn mới lại mở miệng :

" Điện hạ, chuyện của chìa khóa thứ tư, chỉ có tế tự cao nhất mới biết được."" Đúng vậy, cấp bậc của Lễ Tháp Hách ..."

Ngải Vi không kịp nghĩ ngợi thốt ra, sau đó mới giật mình nghĩ lại, vị tế tự trước mắt này cũng là một người làm công của Tế Tự viện. Đột nhiên, nói ra như vậy, lời nói đối với tế tự cao nhất lại không tôn kính, sẽ làm cho người ta nghi ngờ nàng.

May mà Đại Tế Tự cũng không có chút quá để tâm nàng dùng từ, hắn chỉ là gật đầu :

" Đúng vậy điện hạ, về toàn bộ chuyện của chìa khóa, chỉ có đệ nhất tiên tri mới biết, hơn nữa không có văn thư lưu lại, vẻn vẹn chỉ thông qua truyền miệng. "

Ngải Vi sửng sốt một chút, trong đầu cực kỳ nhanh chuyển hướng suy nghĩ. Nhìn như vậy, manh mối vẫn là rất rõ ràng, chứ không phải giống như Đề Thiến nói là không tìm ra manh mối.

Đại Tế Tự không có chú ý tới nội tâm Ngải Vi đang hoạt động, liền tiếp tục nói :

" Hôm nay vào lúc sáng sớm, trong Vương cung cũng phái tới mệnh lệnh rồi, muốn đại nhân Lễ Tháp Hách chuẩn bị cho tốt tài liệu về con mắt Horus. Hôm nay bệ hạ cũng có ý định đến thăm thần miếu Karnak, chắc hẳn cũng là đến để hiểu rõ chuyện của con mắt Horus rồi ."

Cái gì ? Không phải là đang nói giỡn với nàng chứ ? Ngải Vi thoáng cái ngây ngẩn cả người, hung hăng trừng mắt lên nhìn Đại Tế Tự .

"Tuy nhiên, đến bây giờ vẫn chưa tới, xem ra có chuyện gấp rồi ."

Đại Tế tự hoàn toàn không có chú ý tới biểu cảm của nàng, tự nhiên nói xong. Nhưng mới nói phân nửa, ánh mắt của hắn phút chốc ngưng lại, thẳng tắp nhìn về phía sau lưng của Ngải Vi.

Ngay sau đó, Đại Tế Tự thật sâu cúi đầu bái lễ.

Cái loại phương thức bái lễ hết sức cung kính này, lại để cho Ngải Vi chỉ cần suy nghĩ bằng đầu ngón chân, cũng đã biết xảy ra chuyện gì .

Một khắc này, mồ hôi lạnh thoáng cái liền từ trên gương mặt của nàng trôi xuống. Nàng trong lòng âm thầm nguyền rủa, vì cái gì càng là không muốn chuyện xảy ra, lại sẽ càng phát sinh ? Phản ứng đầu tiên của nàng là dứt khoát cái gì cũng không biết, ra vẻ mê man mà nhìn tế tự dáng vẻ cung kính, rồi sờ sờ đỉnh đầu của mình :

" Như vậy, ta đi trước đây, không phiền ngài phải dùng lễ lớn như vậy để tiễn ta."

Nàng nói còn chưa dứt lời, thì liền sải bước chân mà từ bên người tế tự viện đi qua, không phải nói là gần như là giậm chân mà di chuyển về phía trước. Đại Tế tự có chút không hiểu mà khẽ ngẩng đầu, nhìn xem Ngải Vi, rồi không hiểu nói :

"Thế nhưng mà .....điện hạ. "

Nhưng mà, lời nói của Đại Tế tự vẫn chưa nói xong, lại đột nhiên bị âm thanh lãnh đạm cắt ngang .

" Đứng lại ."

Giờ khắc này, Ngải Vi theo bản năng dừng bước, nhưng một dòng mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng của nàng, làm cho nàng muốn liều mình chạy ra cửa phía đại môn xông ra, nhưng là thân thể lại một lần mà phản bội ý chí của nàng, mà đứng cứng ngắc tại chỗ, làm gì cũng không nhúc nhích được.

Nàng nuốt nước miếng, đè xuống sự khẩn trương trong lòng, cực kỳ chậm chạp, cực kỳ cẩn thận, đè xuống biểu lộ sự khẩn trương, cực kỳ, cực kỳ chậm rãi, cẩn trọng mà xoay người sang chỗ khác, nhìn về chủ nhân của thanh âm.

Cặp mắt màu hổ phách nhàn nhạt, cũng đang không có chút biểu tình gì mà nhìn nàng .

Ô cái bộ dạng này không phải là đang tức giận, nàng khẽ hắng giọng một cái, nhanh chóng bình ổn nhịp đập trái tim của mình, khéo léo kéo làn váy màu trắng ngắn ngủi, rồi hành một cái lễ hơi có vẻ cổ quái.

– " Không biết bệ hạ ở đây, có nhiều quấy rầy rồi, Ngải Vi xin cáo lui."

Nàng cảm thấy mình giống như đang bị mặt trời nướng xuống mặt đất cực nóng, trong lòng dâng lên từng đợt khẩn trương. Bây giờ nàng không thể so với trước kia, vì thân thể này làm cho hắn chán ghét ....nghĩ đến chính mình lại còn liều lĩnh mà chạy ra ngoài, nếu làm cho mỗi giây thần kinh của hắn xúc động, nói không chừng nàng cũng sẽ bị cột ở một cái cột trụ nơi cao điểm nào đó nướng đến ba ngày ba đêm, làm cho nàng cùng thân thể cỗ đại này cùng một chỗ mà biến thành xác khô.

Nghĩ tới đây, nàng liền là cúi thấp đầu, chậm rãi lui về phía sau, rồi quay người. Được, cứ như vậy chạy đi, phải tiến hành nhanh mới được.

Nhưng là cái hạng kế hoạch vĩ đại này còn chưa kịp tiến hành, chưa có áp dụng, thì cánh tay của Ngải Vi liền bỗng bị bàn tay khí lực to lớn giữ lại. Nàng vừa quay người lại, liền nhìn thấy được một đôi mắt đẹp vô cùng, mà lại lạnh như băng có thể làm cho người ta đông lại.

Hắn có chút nhíu mày, bờ môi nhẹ nhàng mà ngậm lại. Cứ như vậy dùng sức lôi kéo nàng, lại một câu cũng không nói.

Hắn giữ nàng được mấy giây, Ngải Vi chỉ cảm thấy cánh tay mình bị bắt chặt, các đốt ngón tay rất đau. Nàng hơi ủy khuất nhỏ giọng phàn nàn :

" Thả ta ra, rồi lại nói tiếp có thể chứ....ta không chạy .. "