Chương 25: Karnak (4)

Hai chân đột nhiên thoáng cái như nhũn ra, nàng không cách nào từ dưới đất thuận lợi mà đứng lên, thân thể này rõ ràng tại thời khắc mấu chốt này lại phản bội nàng ! Mồ hôi lạnh chợt từ sau lưng chảy ra, nàng thậm chí có thể cảm giác được binh sĩ trọng kiếm đang phá vỡ làn gió mạnh liệt, sắp rơi vào trên người của nàng. Mà ở trong nháy mắt này, Đông dùng sức kéo Ngải Vi, ánh mắt sâu như hồ dưới ánh mặt trời chiếu xuống hiện lên một tia sáng kỳ dị, hắn nắm thật chặt tay của nàng, chợt thoáng cái kéo nàng, mang theo nàng hướng lối đi vào thần miếu Karnak chạy tới.

"Đông?"

Hắn chạy trốn thật nhanh. Có hắn lôi kéo, Ngải Vi tựa như muốn bay. Tóc giả dần dần buông lỏng ra, mái tóc dài màu bạc thoáng cái trên không trung tản ra, giống như một khối tơ lụa xinh đẹp, dưới ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ giống như kim cương xinh đẹp hào quang.

"Đông, ngươi rất biết chạy mà !"

Hoá ra Tế Tự cũng có thể chạy nhanh như vậy, quay đầu lại nhìn binh lính sau lưng đang dần dần bị bỏ xa, Ngải Vi trong lòng thở ra một hơi rất lớn. Nếu không có hắn, sợ rằng vừa rồi ...

Cảnh sắc xung quanh bởi vì rất nhanh mà khẩn trương chạy trốn nên trở nên mơ hồ không rõ, nhìn không tới gương mặt của Đông, chỉ có thể nghe được tiếng gió vù vù bên tai. Chỉ là cảm thấy trong chớp mắt, hai người đã đứng ở cửa ra vào thần miếu. Nhưng mà cửa đá khổng lồ lại khép kín, không có chút dấu hiệu nào là muốn mở ra.

"Ta là Đông Colt ! Gọi Đại Tế Tự tới gặp ta, nhanh chóng mở cửa!"

Đông nắm thật chặt lấy tay Ngải Vi, lạnh buốt trong lòng bàn tay thấm ra một chút mồ hôi, trong thanh âm cung kính hằng ngày đột nhiên thêm vài phần cảm giác xa lạ.

Ngải Vi lo lắng nhìn về phía binh sĩ đang đuổi tới phía sau lưng.

"Này, Đông ..."

Vì sao chạy vào cái ngõ cụt này? Nếu như cửa thần miếu không mở ra, như vậy sẽ bị mấy tên binh sĩ đuổi đến. Tốc độ của Đông rất nhanh, kỳ thật nếu như hướng những phương hướng khác mà chạy, chắc sẽ không có vấn đề gì.

"Đừng lo lắng ."

Đông cúi đầu nhìn Ngải Vi, cánh tay thon dài thoáng dùng sức, đem Ngải Vi nắm vào trước ngực, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một tia thần sắc không giống như bình thường.

"Ta sẽ đem hết sức mình mà bảo vệ ngài."

Dựa vào chạy trốn sao? Ngải Vi trong lòng muốn cười, nhưng lại cười không nổi, chỉ có cảm động gật đầu. Đông lại một lần ngẩng đầu, mở miệng lần nữa, thanh âm càng thêm to:

"Ta là Đông Colt ! Nhanh chóng mở cửa !"

Có mấy tên lính đã đuổi kịp đến đây, tên cầm đầu binh sĩ nghe được lời nói của Đông, động tác có chút do dự, hắn lầm bầm một tiếng:

"Hèn nhát như vậy, không thể nào là tên Colt kia!"

Đông phút chốc xoay người sang chỗ khác, đem Ngải Vi giấu ở sau lưng, nhìn về phía mấy binh sĩ có dáng người to lớn gấp hai lần mình.

Nhìn không thấy biểu hiện của Đông, Ngải Vi cẩn thận nắm lấy quần áo phía sau lưng của hắn, thăm dò nói:

"Ngươi chạy trốn rất nhanh, chúng ta chạy đi."

Đông không quay đầu lại, trong thanh âm không có vui vẻ như ngày xưa.

"Bọn hắn phải trả giá rất đắt."

Các binh sĩ quơ kiếm, mũi kiếm sắc bén dưới ánh mặt trời lóng lánh ở giữa trưa toả ra quang mang chói mắt, thanh âm nổ vang lên bên tai.

"Chớ nói giỡn, trả giá thật lớn phải là các ngươi ..."

Tuyên bố ngạo mạn còn chưa kết thúc, cửa đá ở sau lưng ầm ầm mở ra, tiếng bước chân, tiếng vũ khí, tiếng hít thở mất trật tự mà xuất hiện. Ngải Vi quay đầu lại nhìn, vệ binh của thần điện như thủy triều dũng mãnh ào ra, từng hàng xếp ở trước mặt Đông, trong tay sáng loáng binh khí trực tiếp chỉ vào những tên binh sĩ đang ngây người. Đằng sau có mấy tên ăn mặc đồ Tế Ti chỉnh tề vội vã đi tới , xếp thành hàng hai ở bên, Đại Tế Ti đầu trọc tay cầm cây gậy hình rắn, một bên lau lau mồ hôi, một bên chạy tới, trên mặt tràn đầy cung kính dáng cười nịnh nọt.

Đông không quay đầu lại, chỉ là nhẹ nhàng mà nói:

"Rất trễ.""Đông đại nhân, Đông đại nhân ... Hết sức xin lỗi. Thật sự không biết, hôm nay trong vương cung ..."

Đại Tế Tư liều mạng nói xin lỗi, tiến về phía trước, vốn định phải tiếp tục nói cái gì, lúc nhìn thấy Ngải Vi, vội vàng hiểu ý gật đầu, chuyển một cái, càng hết sức cung kính nói.

"Ngải Vi điện hạ đến đây, không có từ xa tiếp đón, hết sức xin lỗi, hết sức xin lỗi ."

Đông đại nhân? Ngải Vi điện hạ?

Mấy người lính đã bị hù doạ cho ngu ngốc, mấy giây sau đó, hai chân mới bắt đầu run rẩy giống như không ngừng run rẩy.

"Đông đại nhân, điện hạ, chuyện này xử lý như thế nào?"

Tế Tự mập mập trên mặt cười, nịnh nọt mà nói với Đông.

Đông nhìn Ngải Vi, ánh mắt sâu như hồ dừng ở trên cẳng tay bị thương của nàng, chỉ chốc lát, sau đó nhẹ nhàng nâng tay, đưa những sợi tóc lộn xộn ở trên trán nàng chải vuốt sang một bên, trên mặt lại trở về dáng tươi cười vốn có. Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Đại Tế Ti.

"Ngải Vi điện hạ hình như tìm ngươi có một số việc, những người này ta tự mình xử lý. Ngươi mau tiếp đón Ngải Vi điện hạ đi."

Sắc mặt Đại Tế Ti biến đổi, theo bản năng lại lau mồ hôi, ngay sau đó vội vàng hướng Ngải Vi hành một cái lễ.

"Điện hạ, như vậy, mời mau theo hạ quan vào đi thôi."

Ngải Vi kéo góc áo Đông, lo lắng hỏi:

"Không việc gì sao?"

Nàng có thể hiểu được Đông đối với mấy người này bất mãn, thế nhưng hắn một chút võ công cũng không có, có thể bởi vì tức giận mà xông lên phía trước hay không, ngược lại tự làm chính mình bị thương? Đông là đứa trẻ tốt, nàng không muốn nhìn thấy hắn bị thương.

Đông nở nụ cười,

"Không sao. Ta chỉ là giám sát binh lính thần điện xử lý mấy người này mà thôi. Điện hạ nhanh đi cùng Đại Tế Ti đại nhân nói chuyện đi, trước khi mặt trời lặn, chúng ta phải trở về cung điện. Hơn nữa, tay của ngài cũng cần băng bó một chút."

Đại Tế Ti cũng ở một bên liên tục gật đầu, phụ họa nói:

"Đông đại nhân nói đúng lắm, điện hạ mau theo hạ quan đi vào nói chuyện đi."

Ngải Vi do dự nhìn xem Đông, lại nhìn vệ binh thần điện xung quanh đây chân thật rõ ràng, lại nhìn một chút mấy tên lính đầu như run rẩy, nghĩ vấn đề không lớn. Nàng lúc này mới khẽ gật đầu, nhìn về phía Đại Tế Ti ở một bên đang một mực cung kính.

"Tế Ti đại nhân, ta quả thực có chuyện muốn nói với ngài."

Đại Tế Tư liền vội cúi người xuống đi, hơi nghiêng người, cung kính tránh khỏi con đường, mời Ngải Vi đi vào bên trong. Ngải Vi quay đầu lại nhìn thoáng qua Đông đang đứng ngoài cửa, Ngải Vi mở rộng bước chân hướng đi vào bên trong, Đại Tế Tư cũng vội vã theo bước chân của Ngải Vi hướng vào bên trong thần điện trước mặt. Bên ngoài hai hàng Tế Ti theo lui trở về, cửa đá nặng nề lúc đó ở sau người ầm ầm một tiếng trùng điệp đóng lại.

Đem Đông, vệ binh thần điện, cùng mấy tên lính kia ngăn cách ở bên ngoài.