Chương 216: Ngoại truyện: Ánh rạng đông (4)

Đợt thí luyện cuối cùng này là muốn gϊếŧ chết người thân cận nhất trên đời này của ta.

Bọn họ biết rõ ta là ai nhưng lại máy móc lạnh lùng đâm về phía ta nên sự tàn sát đã chiếm lĩnh hoàn toàn suy nghĩ của ta, bằng không ta làm sao không phát hiện ra bọn họ là ai, ta làm sao không thể nhận ra Phỉ Thản, ta vậy mà lại gϊếŧ chết Phỉ Thản.

Không kịp rơi lệ, ta giấu xác Phỉ Thản tại ven đường, nơi có bóng cây xanh mát che phủ.

Ta nghĩ đến nhiều năm về trước, Phỉ Thản trở về sau lần chấp hành nhiệm vụ đầu tiên. Nàng đã mất đi một con mắt, máu me đầy mặt. Bất kể ta hỏi nàng thế nào, lay động nàng ra sao, nàng cũng không chịu nói với ta bất kỳ điều gì. Nàng chỉ thở dài, nhẹ nhàng vén tóc của ta. Nàng nói:

- "Con người là sinh vật như vậy, chỉ khi bị tổn thương một cách sâu sắc, mới nhận ra đối phương trân quý như thế nào."

Phỉ Thản, nàng đã gϊếŧ chết người nàng trân quý nhất ư? Vào thời điểm nàng gϊếŧ chết đối phương, nàng cũng đã bị tổn thương thật sâu rồi.

Giống như ta, mặc dù ta không bị thương, nhưng tâm của ta giống như bị lưỡi dao sắc bén đâm, l*иg ngực đã bị thủng lỗ chỗ rồi.

Đi đến địa điểm đã được chỉ định, không ngoài dự liệu, chướng ngại cuối cùng là người đàn ông có vết sẹo. Người đàn ông mỉm cười với ta, nói:

- "Rất tốt. Bây giờ ngươi hãy đánh bại ta đi."

Sau khi gϊếŧ chết được người đàn ông có vết sẹo, ta mới hiểu được, đây là một kế hoạch trong trăm phương ngàn kế.

Ta trừ khử được tất cả tập đoàn ám sát này, trên đời này sẽ không có ai biết rõ thân phận của ta. Người đàn ông có vết sẹo đã giúp ta sắp xếp xong xuôi kịch bản, đó là người Hebrew cuối cùng sẽ nhận nhiệm vụ gϊếŧ chết Pharaoh, gϊếŧ chết Ramses.

Đối với Ramses, ta không có cảm giác đặc biệt, nhưng ta cho dù còn sống cũng không có ý nghĩa gì với Ramses. Có thể tưởng tượng những năm trôi qua, ta không khỏi để tội ác đã gϊếŧ chết Phỉ Thản, để cảm giác thân là sát thủ dơ bẩn, để việc không có sức chống cự lại vận mạng, toàn bộ quy tội cho Pharaoh trẻ tuổi chưa từng gặp mặt.

Từ ngày đó trở đi, một cách tự nhiên, ta để việc gϊếŧ Pharaoh này biến thành ý nghĩa sinh tồn của ta.

Ta muốn gϊếŧ chết hắn, ta nhất định phải gϊếŧ chết hắn.

Ta ngồi ở bờ sông Nile, nghĩ như vậy, tính toán bước tiếp theo của kế hoạch. Đột nhiên, ta nhìn thấy bên cạnh bờ cách đó không xa có một người mặc áo trắng nằm đó.

Không biết xuất phát từ loại ý nghĩ nào, ta lại ngạo mạn bước tới, vừa tới gần đã bị nàng nắm lấy mắt cá chân.

Nàng ngẩng đầu, con mắt màu xanh lam hung hăng nhìn ta chằm chằm, nhưng lại thật giống như không rõ mặt của ta, hoặc là nói nàng căn bản không quan tâm ta là ai, bộ dạng ra sao.

- "Xin ngươi, hãy đưa ta quay lại Ai Cập."

Nói cái gì vậy? Cái người con gái điên điên khùng khùng này. Ta kéo chân lên, muốn rời đi.

Nhưng nàng lại liều mạng kéo ta lại, ngón tay nàng mảnh khảnh nhưng lại rất có lực, nắm thật chặt vào cổ chân ta.

- "Đưa ta quay lại Ai Cập, ta sẽ cho ngươi cái này."

Nàng lấy trong ngực ra một viên hồng bảo thạch to lớn. Viên bảo thạch đỏ đến quái dị, xa xa tựa như một con mắt đỏ ngầu, lại giống như chứa đầy máu tươi đang chuyển động. Ánh mắt của nàng đã nửa khép nửa mở, nếu như ta cứ như vậy không để ý tới nàng, nàng cũng sẽ như vậy mà chết đi.

Nhưng ta nhìn thấy mái tóc màu vàng cùng làn da trắng của nàng, lại nghĩ tới nhiều năm trước kia, trong nội tâm ẩn hiện nhớ tới một hình dáng.

Ta kéo nàng lên:

- "Ngươi đến chỗ nào Ai Cập? Tìm ai?"

Nàng như khối vải rách để ta dìu lấy, cúi thấp đầu, nói, giọng nói chát chúa lại yếu ớt:

- "Memphis...Thebes, cũng có thể...dẫn ta đi gặp, gặp chàng."

- "Này, người đó là ai?"

- "Mạnh Đồ Tư, Lễ Tháp Hách, Bubka...cũng có thể, dẫn ta đi gặp chàng..."

Những cái tên nàng nói ra đều là chính khách Ai Cập. Ta vừa nghĩ người này có phải điên rồi hay không vừa thắc mắc vì sao nàng lại có bảo thạch trân quý như vậy.

Suy nghĩ liên tục, ta quyết định đi làm việc thiện, đưa nàng trở về. Nếu như nàng thật sự có quan hệ gì đó với vương thất Ai Cập, đối với việc tiếp cận Ramses về sau, nói không chừng còn có chút trợ giúp.

Nhưng, vận mệnh của ta ngày hôm đó đã thay đổi.

Ta giao nàng về Memphis, cũng cầm đi khối bảo thạch máu đỏ kia.

Không lâu sau đó, ta mới biết được khối bảo thạch này là bảo thạch bí mật của Ai Cập, cái tên đặc thù của nó là con mắt Horus. Toàn bộ người Tây Á (Sera) đều đang tìm bảo bối này, trời đất đưa đẩy làm sao ta lại có nó trong tay, nhưng ta lại giống như đã mở ra được cánh cửa của sự nguyền rủa, vào thời điểm ta đặt nó vào trong ngực mình, nó đã đem ta trở về quá khứ.

Về lại vào buổi chiều của mười năm trước.

Trong lòng ta ôm ấp nội tâm muốn ám sát Pharaoh để gia nhập tập đoàn phục vụ vương thất.

Với ta mà nói, gϊếŧ ai cũng đều giống nhau. Rất nhanh, ta đã trở nên thành công, từng bước, từng bước tiếp cận Pharaoh Ai Cập. Ta được tham gia tiệc tối của vương thất, ta có cơ hội được gặp người mẹ đã nuôi ta năm năm trời, công chúa Đề Nhã. Theo các tin đồn của quý tộc, năm đó bà đã từng yêu một người Hebrew nhưng bị Ramses phản đối mãnh liệt, trắng trợn chia rẽ bọn họ. Nội tâm bên trong ta lại bắt đầu càng thêm hận ý với Ramses.

Một ngày nào đó, ta sẽ để tay của ta đâm sâu vào thân thể của hắn. Khi tính mạng của hắn kết thúc, chính là ý nghĩa sinh tồn của ta.

Ta ngủ đông, ở ẩn, tích lũy sự tín nhiệm của Pharaoh đối với ta, kiên nhẫn tìm cơ hội hạ thủ.

Một ngày, Pharaoh lệnh cho ta vào trong nội cung trông coi một công chúa do một tiểu thϊếp sinh ra, bảo vệ bình an cho công chúa đó.

Một Pharaoh tàn ác, lạnh lùng như vậy, lại cũng có thứ đồ vật để quan tâm sao? Mang theo sự cười nhạo trong nội tâm của mình, ta tiến vào vương thất trong cung điện.

Đó là lần đầu tiên ta tận mắt nhìn thấy công chúa Ngải Vi. Mái tóc màu trắng hơi vàng, làn da màu trắng cùng con mắt màu thủy lam, ta đột nhiên có loại cảm giác người này đã tồn tại trong cuộc sống của ta từ lâu rồi. Lần gặp này của chúng ta, nhất định không phải là lần đầu tiên.

Nhưng lại nhớ không rõ ta đã gặp nàng lúc nào.

Trong mắt nàng nhìn ta mang theo vài phần không tín nhiệm.

Ta chỉ khiêm cung cúi người, nhẹ nhàng ân cần thăm hỏi:

- "Điện hạ, Đông xin bái kiến."

Ta nhớ được nàng lúc đó, hơi khách khí khẽ vuốt cằm, lặp lại tên của ta.

Nhiều năm sau, vận mạng của chúng ta như dây thừng đan xen, dây dưa lẫn nhau. Khi ta biết nàng chính là người đã cứu mạng ta thì ta cũng biết nàng chính là nhược điểm lớn nhất của Ramses. Ta một mặt ôm trong lòng cảm kích với nàng, còn một mặt lại bởi vì căm hận với Ramses mà muốn ra tay làm tổn thương nàng. Kết thúc tính mạng của nàng, sẽ mang đến cho Ramses nỗi bi ai cực kỳ to lớn. Cái người vĩnh viễn cao cao tại thượng kia, bởi vì hắn mà đã biết bao người bị trời đất đưa đẩy mất đi những người trân quý nhất, ta cũng muốn hắn cảm nhận được nỗi tuyệt vọng này. Nhưng mặt kia ta lại có thể nhìn ra được sự tồn tại của Ramses quan trọng cỡ nào với Ngải Vi.

Bởi vậy mà ta đã do dự.

Nàng đã cứu ta...ta cần phải bảo vệ nàng, không làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến nàng.