Chương 215: Ngoại truyện: Ánh rạng đông (3)

Trước khi đi, Phỉ Thản nắm tay ta, nói:

- "Những người từng đi chấp hành nhiệm vụ cũng không phải là sẽ không thể trở về. Đông, ngươi đợi ta...ta nhất định sẽ sống sót trở về cho ngươi xem."

Phỉ Thản cùng ba bốn sát thủ xuất sắc khác rời khỏi ốc đảo, ta thì mỗi ngày đều trải qua những cuộc huấn luyện khô khan.

Một ngày xế chiều, người đàn ông có vết sẹo đi đến với một bao tải.

- "Đông, luyện tay một chút đi."

Hắn mang nhốt ta và chiếc bao tải vào cùng một căn phòng. Ta đã quen với việc này rồi. Chó, ngựa con, lạc đà, theo tài nghệ của ta không ngừng tinh tiến, ta gϊếŧ chết động vật càng ngày càng nhiều. Mới đầu thấy máu còn bị nôn mửa, càng về sau, giơ tay lên là có thể chết một con nào đó, ngay cả Phỉ Thản cũng sợ hãi thán phục với tốc độ lạnh lùng của ta như vậy.

Ta buông thõng mắt, nhanh chóng cởi bao tải ra.

Miệng túi vừa buông lỏng, sinh vật bên trong liền giãy dụa muốn chui ra. Ta lui về phía sau một bước, đốt ngón tay kéo căng ra như muốn gϊếŧ chết ngay khi con vật chui ra.

Nhưng, chui ra ngoài, không phải là chó, ngựa con hay lạc đà, mà là một con người, người Ai Cập! Hắn bằng tuổi ta, mắt lại bị mù, màu đen trong hốc mắt chảy ra máu màu đỏ thẫm.

- "Đây là đâu, đây là nơi nào?"

Hắn run rẩy, gào khóc.

Ta phải gϊếŧ hắn sao? Ta khẩn trương lùi về sau một bước. Mất đi thị giác, thính giác sẽ rất nhạy bén dị thường. Hắn cảm nhận được sự hiện hữu của ta. Hắn dập đầu nói lắp ba lắp bắp:

- "Là ai?...Ai vậy? Van xin ngươi, thả ta ra."

"Van xin ngươi! Ta là người con duy nhất trong nhà, ta phải về! Nếu không quay về..., mẹ của ta làm sao bây giờ?"

Nói đùa gì vậy, người này là một người Ai Cập bình thường. Ta tại sao phải vô duyên vô cớ gϊếŧ hắn? Ta thu nắm tay lại, ủ rũ nhìn ra phía ngoài, có thể cửa đã bị khóa.

Ta gõ cửa, kêu:

- "Này! Để cho ta đi ra ngoài."

Bên ngoài im lặng, sau đó là giọng nói lạnh lùng của người đàn ông có vết sẹo:

- "Ha ha ha, ngươi hoàn thành nhiệm vụ xong thì dĩ nhiên là được ra ngoài."

- "Cái này mà là nhiệm vụ gì, người này cũng chỉ là một con người bình thường, hắn không làm gì cả."

Người đàn ông cười quái dị, nói:

- "Làm sao vậy? Ngươi bình thường vì sao gϊếŧ chết chó, lạc đà? Người Hebrew chúng ta vì sao phải làm thế? Ngươi phải học được cách căm hận người Ai Cập. Chúng ta cũng đã không hề làm gì cả nhưng bọn hắn cũng đã tàn sát đồng bọn của chúng ta đấy thôi."

Giọng nói của người đàn ông tiến vào từ ngoài cửa, rất nhanh, trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Thiếu niên Ai Cập sợ tới mức toàn thân run rẩy, không nói nên lời.

Giọng nói của người đàn ông có vết sẹo trở nên lạnh như băng:

- "Năm năm huấn luyện, ngươi chắc chắn sẽ không thể gϊếŧ được ngay cả một người chứ? Sau một khắc mực nước tuyến, ta sẽ thiêu rụi căn phòng này. Người Hebrew không cần tồn tại nếu không có tác dụng."

Nói chưa hết câu, ta như cảm giác được thời gian của đồng hồ cát bắt đầu chuyển động. Hạt cát chậm rãi lách qua con đường nhỏ hẹp, rơi xuống, phát ra tiếng rơi rất nhỏ đến mức không thể nghe thấy âm thanh.

Âm thanh của sinh mệnh đang trôi qua.

Ta nhìn cậu bé thiếu niên trốn ở nơi hẻo lánh. Hắn co ro, cái gì cũng không làm được, máu từ hai mắt bị mù chảy ra. Hắn yếu ớt như vậy, thậm chí ý chí muốn sống không bằng một con chó. Nhìn bộ dạng đáng thương của hắn, trong nội tâm của ta không thể nào dấy lên nổi một tia sát ý.

Đột nhiên, ta nghe phía bên ngoài có tiếng dầu rơi vãi xung quanh phòng. Nếu ta không gϊếŧ cậu bé, ta sẽ không cách nào rời khỏi đây. Ta không cách nào nhìn thấy được Phỉ Thản hoàn thành nhiệm vụ đắc thắng trở về, cũng không có khả năng nói cảm tạ với người đã cứu ta năm xưa...

Ta tuyệt đối không muốn vì kéo dài hơi tàn của người Ai Cập này mà hủy diệt đi ý nghĩa sinh tồn của ta.

Thanh âm "đùng" vang lên, người đàn ông có vết sẹo không nuốt lời đốt lên ngọn lửa. Ngọn lửa như rắn hổ mang lập tức nuốt lấy một góc gian phòng, đốt luôn một phần lý trí cuối cùng trong lòng ta. Ngón tay của ta cứng rắn dựng thẳng lên, ta từng bước hướng đến cậu bé đang khóc thầm trong góc phòng.

Thời điểm ta chạy ra khỏi phòng, ngọn lửa lớn cũng vừa mới nuốt chửng cột trụ của căn nhà, khi ta vừa mới bước ra, căn phòng liền sụp đổ, hóa thành một màu đen bụi bặm, chậm rãi bay lên không trung. Đã không còn có thân ảnh của người đàn ông mặt sẹo. Xa xa, trời chiều phủ lên bầu trời một màu đỏ như màu lửa.

Trên tay của ta dính đầy máu đen, dính dấp mà dơ bẩn.

Chính thức kết liễu hơi tàn của người này là ta. Từ sau khi rời khỏi Thebes, được người đàn ông có vết sẹo mua lấy, vứt bỏ lương tâm, vứt bỏ tự tôn để liều mạng sống. Như vậy, dù ta có ngày có thể thoát khỏi sự khống chế của người đàn ông đó, trở lại bên mẫu thân, ta cũng không cách nào trở lại với cuộc sống của người bình thường.

Ta chán nản, thất vọng nhìn lên bầu trời, lại một giọt nước mắt chảy ra.

Vì sự sống của mình mà gϊếŧ chết một người vô tội. Ngày nào đó, ta cảm thấy được trong lòng có vật cứng nào đó, thời gian dần như vỡ vụn.

-----------------------------

Đã một tháng trôi qua, Phỉ Thản đã trở về. Cô bé đã mất đi một con mắt nhưng nhiệm vụ lại hoàn thành viên mãn. Cô bé cùng đi với mấy người nữa nhưng chỉ duy nhất mình cô bé là còn sống trở về. Người đàn ông có vết sẹo rất xem trọng nàng nhưng Phỉ Thản lại trở nên trầm mặc ít nói, dù ta hỏi thế nào, nàng cũng không muốn nhắc tới sự việc nàng đã hoàn thành.

Mà ta, thời gian dần qua cũng trở nên quen với việc gϊếŧ người. Đối với ta mà nói, gϊếŧ chết một người không quen biết cũng không khác gì gϊếŧ chết một con chó, con mèo. Đều có hoa văn giống nhau, nhiệt độ giống nhau, không có bất kỳ độ khó nào.

Người đàn ông có vết sẹo rất xem trọng ta. Hắn tốn công sức bồi dưỡng ta, cũng rất ít để ta đi chấp hành nhiệm vụ chính thức.

Ngày ta 15 tuổi, hắn nói với ta:

- "Đông, hiện ngươi đã tới cuộc khảo nghiệm cuối cùng. Thông qua đợt kiểm tra này, ngươi sẽ đi chấp hành một nhiệm vụ quan trọng nhất. Ta chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được ngươi, với tài năng trời phú của ngươi, ngươi nhất định có thể báo thù rửa hận cho người Hebrew chúng ta..."

Người đàn ông đó nói, cuộc khảo nghiệm chính là quyển sách được đặt trong nhà của một thôn dân ở bên ngoài ốc đảo. Nhưng khi đến nhà người thôn dân kia thì ta sẽ bị chặn đánh. Ta phải đánh bại những người kia để đến được địa điểm chỉ định.

Gϊếŧ người không khó.

Đây là việc duy nhất ta học trong mười năm qua. Trên đường đi, ta quả thật bị không ít người bịt mặt công kích. Ta khép ngón tay lại, thoải mái đánh bại từng người một. Không đến nửa ngày, thôn trang đã ở ngay trước mắt, lúc này, đột nhiên có người cầm đoản kiếm nhảy đến trước mặt ta. Những người công kích ta lúc trước đều là hai ba người một lúc, nhưng người này lại đơn thương độc mã, xem ra nhất định là có chút bản lĩnh.

Ta không nhiều lời, lao đến người kia.

Người này quả nhiên có chút lợi hại, ra chiêu rất chuẩn xác mau lẹ. Ta thu hồi thái độ hờ hững, bắt đầu toàn lực chống cự đợt công kích của người này. Nhưng cuối cùng ta chiếm được ưu thế phản công. Trong lúc đánh nhau, ta đã thấy được sơ hở của người này, trong một lần người này công kích, ta đưa tay đâm vào thân thể của hắn.

Lúc đó ta nghĩ, thuật dùng kiếm của người này cũng không tồi. Nếu có cơ hội, thật muốn để Phỉ Thản cùng hắn giao đấu xem, không biết ai thắng ai thua. Ý nghĩ này vừa thoáng hiện lên, đầu của ta bỗng ong lên một tiếng, hoàn toàn loạn điệu.

Ta kinh hoàng chạy tới, nâng cái người ta vừa gϊếŧ chết lên, run rẩy vạch khăn che mặt của người này ra.

Phỉ Thản trên mặt tái nhợt tất cả đều là vết máu.

Ta không thể tin được mình đã thấy hình ảnh thê thảm như vậy. Ta lảo đảo đứng lên, trở lại những chỗ đã đi qua, nhấc lên những tấm vải che của một đám người ta đã gϊếŧ trước đó.

Mỗi người, đều là đồng bọn đã cùng ăn cùng ngủ, cùng huấn luyện chung với ta suốt mười năm trời.