Chương 217: Ngoại truyện: Ánh rạng đông (5)

Nhưng nếu ta buông tha kế hoạch ám sát Pharaoh, ta sống cho tới bây giờ là vì cái gì, tương lai của ta, bởi vì cái gì mà sống tiếp đây? Cuộc sống dài dặc trong đời ta, chỉ có hai mục đích đơn thuần này. Nhưng chúng lại hoàn toàn mâu thuẫn với nhau. Trên thế giới này, còn có người đáng buồn cười như ta sao?

Mỗi một ngày, ta sống trong ngượng ngùng không biết làm thế nào cho phải.

Ta bầu bạn với Ngải Vi, rời Ai Cập, tiến đến Cush. Ta nhìn nàng vui vẻ, uể oải, phẫn nộ. nàng nói nàng đến từ tương lai, nhưng nàng lại cho ta thấy một cuộc sống đúng nghĩa nhất. Nàng tựa giống như ánh mặt trời, mà ta vĩnh viễn chỉ là một cái bóng, đuổi theo nàng, ngưỡng mộ nàng, lại không biết mình đang làm gì, ý nghĩa mình còn sống là gì.

Về sau, nàng vì bảo vệ Ramses mà chết, ta lựa chọn lợi dụng con mắt Horus đuổi theo nàng.

Sức mạnh của thần, con người không thể sử dụng được, ta vọng tưởng mình có thể một lần nữa tìm được nàng, hoàn toàn là ta đã quá tự tin. Bên trong thời không dài đằng đẵng, ta nhớ nàng, nghĩ đến lúc khi nào ta mới có thể gặp lại nàng.

Ta nhảy đến bên trong khe hở thời gian, mười năm ngắn ngủi, ta đã trải qua biến hóa mấy đời của người khác. Ta giống như đói tri thức mà học tập những kiến thức, tư tưởng, triết học của niên đại không thuộc về ta. Ta giống như một người đui mù đột nhiên bị đánh bóng rối con mắt. Ta nghĩ, nếu ta có thể gặp được nàng trước khi nàng bị nguyền rủa bởi con mắt Horus thì nàng sẽ không trở lại quá khứ, sẽ không yêu Ramses trước. Nàng sẽ ở thời điểm này, mà lúc đó, ta cũng sẽ vứt bỏ con mắt Horus, cùng nàng ở cùng một chỗ.

Ta có thể quan tâm nàng, làm nàng sống trong hạnh phúc, không để nàng bị bất cứ thương tổn nào. Nhân sinh của ta như vậy cũng sẽ tràn đầy ý nghĩa.

Ta tràn ngập mong đợi kế hoạch, cuối cùng, trước khi nàng lên đường đến với gia tộc Modiet, ta ở phi trường đã tìm được nàng. Chỉ chênh lệch một chút như vậy, cũng chỉ thiếu một chút thôi. Vậy mà nàng đã tiếp xúc với sự nguyền rủa của công chúa Iamanekel, nàng vẫn là mở ra thời không xoắn ốc. Mà ta, cũng nhất định phải theo con mắt Horus, đi đến tương lai.

Ta cuối cùng cũng đã hiểu, số mệnh không thể cãi lại.

Vài năm sau, gặp lại ở Luân Đôn, rồi chúng ta về lại Ai Cập cổ xưa, nhưng ta bị tuột khỏi nàng nên cách nhau những mười năm. Con mắt Horus bị hóa lỏng, mặc kệ ta uống bao nhiêu loại nước bị hóa lỏng đó, nó chỉ biết làm bỏng rát cổ họng của ta nhưng không đưa ta về bên nàng. Mười năm dài dòng buồn chán, ta lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi cho ta gặp nàng lần nữa. Vận mệnh của ta thật đã quấn chặt lấy vận mệnh của nàng, mà vận mệnh của nàng, lại quấn chặt lấy vận mệnh của Ramses. Mặc kệ trải qua bao nhiêu thời không, bất kể trôi qua bao nhiêu năm, nàng thật giống như con đom đóm bay múa, chỉ cần có nửa phần cơ hội, sẽ giãy dụa bay về phía ánh mặt trời chói mắt Ramses kia, cho dù là nàng có bị ánh nắng thiêu đốt, cháy làm tro tàn.

Đã trải qua nhiều như vậy, ta chỉ có thể đứng một bên nhìn nàng. Ta vĩnh viễn không có được nàng.

Nàng vĩnh viễn sẽ không biết, vì tìm kiếm nàng, chính ta cũng bị thời không dài đằng đẵng ngăn trở.

Sau đó, khi ta tự tay ám sát Pharaoh, ta cũng đã tiễn đưa nàng rời Ai Cập.

Ta nhìn thân ảnh nàng đi xa, nghĩ đến, nhân sinh của ta có thể đã xong. Ta đã không còn ý nghĩa để sống tiếp.

Đột nhiên, nàng quay đầu lại nói với ta:

- "Đông, ý nghĩa tồn tại của ngươi không phải chỉ để báo ân hoặc báo thù...Ngươi chắc chắn còn có thứ quan trọng hơn phải làm!"

Ta ngẩng đầu, gió đêm thổi trên mặt ta, mà thân ảnh của nàng đã dần dần đi xa. Ta cúi đầu nhìn hai tay nhuộm đầy máu tươi, bên trên gân xanh nhô ra nhắc nhở ta cho tới nay đã làm những việc dơ bẩn.

Ta thật sự còn có chuyện quan trọng hơn phải làm sao?

Người như ta, thật sự có thể sống được càng thêm có ý nghĩa sao?

Lần lượt đọc qua sách cổ, ta cuối cùng cũng đã biết vì sao con mắt Horus hóa lỏng. Bởi vì nó là vật phục chế thời không, mà chính phẩm nhất định được giấu ở một chỗ nào đó ở Tây Á (Sera) rộng lớn. Ta đưa mảnh vỡ của con mắt Horus cho Ngải Vi. Nàng nhất định có thể thông qua đó để tập hợp đủ chìa khóa bí bảo, lần nữa phục sinh sức mạnh cổ xưa này. Mà chỉ có như vậy, mọi luân hồi mới có thể bắt đầu lần nữa.

Ta đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, trong nhiều năm sau đó, khi lần đầu tiên ta có được con mắt Horus, nhất định là nàng sẽ giao cho ta. Nếu nàng không đưa cho ta sức mạnh thần kỳ này...ta sẽ không phải trải qua nhiều chuyện như vậy, nhân sinh của ta sẽ bình thường giống như thiên thiên vạn vạn người Hebrew mà chết đi.

Lúc này, ta sinh lòng cảm kích. Ta cảm kích thần linh đã để cho ta tương ngộ với nàng, cảm kích thần linh cho ta được đến thời đại không tồn tại trong tiềm thức, cũng cảm kích thần linh đã ban cho ta tâm hồn nhiều hơn cả tra tấn nhục thể. Đây hết thảy đều khiến ta trở nên kiên cường mà dũng cảm hơn.

Tồn tại trên đời này, việc lớn nhất chúng ta có chính là dũng khí.

Mặc kệ cực khổ như thế nào, mặc kệ khiêu chiến như thế nào, chúng ta mang theo theo hi vọng với tương lai, kiên cường quý trọng mỗi một lần hít thở, nghênh đón mỗi một lần mặt trời bay lên.

Các con dân người Hebrew, vận dụng tài lực khổng lồ cùng mạng lưới quan hệ to lớn của bọn họ, cuối cùng tại một góc phía nam của Ai Cập, đã tìm được con mắt chính phẩm Horus bị thất truyền thật lâu. Lúc đó, người ta trân quý nhất, Ngải Vi với tư cách Isis Nại Phù Đặc là vương hậu của Ramses đã qua đời. Ta ôm trong ngực toàn bộ kính ý với nàng, hoài niệm cùng ái mộ, đặt khối bảo thạch thần kỳ về bên cạnh nàng, hi vọng linh hồn nàng xinh đẹp mà kiên cường có thể mang đến kiếp sau xa xôi của nàng.

Ngay lúc này, tất cả mọi thứ sẽ một lần nữa bắt đầu.

Nàng nhất định sẽ lần nữa trở lại mảnh đất nàng rất yêu, rất quyến luyến này. Mà ta cũng vậy, có thể được gặp nàng, từ đó thu hoạch được những trí nhớ trân quý mà khó quên này.

Mà ta phải đặt bút xuống rồi.

Bây giờ, ta phải dẫn đầu con dân người Hebrew, vượt qua Tây Nại, hướng về thế giới mới.

Chúng ta đã tránh được sự truy binh của Pharaoh, thoát được đám thổ phỉ người Ai Cập, bây giờ chúng ta sắp đến đất nước mà thần linh ban cho chúng ta, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Các con dân Hebrew đứng sau lưng ta, cùng dựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau.

Một góc đêm tối dài đằng đẵng chậm rãi sáng lên, tia sáng mặt trời lén lút bò qua một góc Tây Nại, kéo dài về phía không trung.

Ánh sáng của những vì sao dần dần nhạt đi, màn đêm bị xé bỏ hoàn toàn.

Các con dân của ta, cúi thấp mà hát bài ca thánh linh, bọn họ khóc, quỳ lạy, than thở sinh mạng tuyệt đẹp.

Mẫu thân, Ngải Vi, Phỉ Thản!

Giờ khắc này, ta cuối cùng cũng tìm được ý nghĩa của sinh mạng ta.

Giống như cây cối có thể cung cấp bóng mát cùng sự sống sung túc cho chúng ta.

Đóa hoa có thể mang đến cho chúng ta sự xinh đẹp cùng hương thơm thấm người.

Nước sông có thể thai nghén tính mạng, đất đai có thể mang đến thu hoạch.

Ta thấy được ánh sáng hiện lên thần kỳ ở bên Tây Nại, đó chính là ánh rạng đông xinh đẹp nhất trong sinh mệnh của ta.

-------Hết-------

***Đã là kết thúc chuyện rồi, đọc những dòng tâm sự cuối cùng của Đông mà mình bồi hồi khó tả, câu chuyện quả thật rất xúc động, rất hay và động lòng người, mấy tháng liền cùng hỉ nộ ái ố với nhân vật cũng được coi như giải tỏa căng thẳng sau những bộn bề công việc.

Còn mười lăm ngày nữa là tết Mậu Tuất, chúc các bạn ăn tết vui vẻ.

Chân thành cảm ơn các bạn đã quan tâm theo dõi.

Hẹn gặp các bạn ở những câu chuyện khác (nếu có). ***