Chương 214: Ngoại truyện: Ánh rạng đông (2)

Trước mặt là một người đàn ông có vết sẹo dài trên mặt, con mắt sắc buông thõng giống ta, lạnh lùng nhìn ta. Thấy ta tỉnh lại, người đàn ông lấy ra mấy khối tiền vàng, ném cho thương nhân mặc quần áo Ai Cập ở bên cạnh. Sau đó, người đàn ông đi tới, xách ta lên, kéo ta ra ngoài.

Người đàn ông nói:

- "Tốt rồi, từ giờ trở đi, mạng của ngươi chính là của ta."

Chúng ta từ dưới thuyền đi lên, rồi đi đến một ốc đảo trong sa mạc mênh mông bát ngát. Tại đó, ta gặp được mấy đứa trẻ có độ tuổi khác nhau, có đứa mười mấy tuổi, có đứa bằng tuổi ta. Người đàn ông có vết sẹo nói với ta:

- "Ta mua cái mạng của ngươi về, bây giờ bắt đầu chính ngươi phải tự tay chuộc lấy cái mạng của ngươi từ trong tay ta."

Ta, chuộc lấy mạng của ta?

Nghe không hiểu.

Nhưng đang nghe không hiểu thì sự việc vẫn tiếp tục. Người đàn ông đưa cho ta một cái áo đuôi ngắn màu trắng, sau đó cưỡi ngựa mang theo ta chạy vào trong sa mạc.

Chúng ta đi không biết bao lâu, hắn ném ta xuống dưới, trong miệng ta đầy cát vừa ho sặc sụa vừa không hiểu ngẩng đầu nhìn. Người đàn ông từ trên lưng ngựa nhìn xuống ta:

- "Vài dặm gần đây, chỉ có một ốc đảo duy nhất là cái ngươi vừa đi qua. Nhiệm vụ thứ nhất của ngươi là phải tự mình trở về."

Ta chưa kịp hỏi vấn đề, hắn đã quay người giục người phóng đi.

Ta sững sờ trong chốc lát, sau đó ta bắt đầu khóc.

Hơn mười ngày bôn ba, sợ hãi cùng bất an, ngay thời khắc này sẽ biến thành khó có thể ức chế mà òa khóc. Sẽ không còn được gặp lại mẫu thân, lại cũng không trở về nhà được. Ta còn...gϊếŧ người. Ta liền ngồi đó mà khóc, khóc rất lâu, khóc đến cuống họng chỉ nức nở thôi cũng cảm thấy đau đớn. Ánh sao trên bầu trời như đã hình thành thì sẽ không thay đổi, ban đêm sa mạc bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Ta run rẩy, ngắm nhìn bốn phía. Nhưng trừ cát ra, ta chẳng thấy bất cứ cái gì cả.

Nếu như ta không trở về thì sẽ như thế nào? Ta sẽ chết ở đây, dù sao cũng không còn người để ý.

Ta nghĩ như vậy, buông tha cho du͙© vọиɠ muốn sống. Vừa lúc đó, ta nghĩ tới người con gái đã cứu ta lúc đó, ta nghĩ tới hòa quang nghiêng xuống phía sau nàng, ta nhớ nàng đã cứu mạng ta mà bị binh sĩ đâm bị thương. Nàng không biết ta lại đồng ý đổ máu vì ta.

Trên đời này, ít nhất có người hi vọng ta sống sót.

Nghĩ đến nàng, ta cảm thấy ta cũng nên thử kéo dài tính mạng của mình. Như vậy có lẽ ta sẽ gặp lại nàng, ta nghĩ ta phải nói cảm ơn nàng.

Nghĩ tới đây, ta chống đỡ đứng lên, liều mạng nhớ tới hướng người đàn ông cưỡi ngựa bỏ đi, bước ngắn bước dài đi về hướng đó. Lúc ngồi trên ngựa không biết là bao xa, nhưng một đứa trẻ mới có năm tuổi đi một đoạn đường đã cảm thấy hết sức vất vả. Bởi vì thiếu nước, bờ môi đã khô nứt, nên mỗi lần thở đều cảm thấy hết sức vất vả.

Mỗi một bước đều trầm trọng mà gian nan. Mỗi lần đi được một bước, ta cũng hoài nghi không biết bước tiếp theo có thể đi được nữa không. Cùng với dạng hoài nghi này, ta từng bước từng bước đi thẳng về phía trước. Mặt trời dần dần mọc lên, trên mặt đất, ta thấy bóng dáng của mình mệt mỏi không chịu nổi. Cùng lúc đó, tại phía chân trời xa xôi, ta thấy được ốc đảo lúc ta vội vàng đi ngang qua. Mấy đứa trẻ mặc áo trắng đi tới bên ta, một trong số đó thấy ta liền kêu lên:

- "Hắn, là hắn! Hắn đã trở về."

Nghe được câu này, ta đột nhiên cảm thấy buông lỏng dị thường.

Giống như lúc này đã mất đi ý thức.

Mẫu thân nói rằng mỗi người đều có sự việc am hiểu.

Có người sẽ trở thành nhà âm nhạc vĩ đại, có người am hiểu viết văn thơ. Ta cũng sẽ có thứ để am hiểu, một ngày nào đó lớn lên ta sẽ phát hiện ra chính xác ý nghĩa của việc ta sinh ra trên đời này.

Ta không biết cả đời này ta có cơ hội phát hiện ra sự việc ta am hiểu không.

Từ sa mạc tìm về ốc đảo, ta không biết tính mạng ta lúc đó là bắt đầu hay kết thúc. Mỗi ngày tỉnh lại, ta đều bị yêu cầu làm một thứ mình không được huấn luyện. Chạy cự li dài trong sa mạc, luyện nín thở trong nước sông vào ban đêm, học sử dụng các loại vũ khí. Ngẫu nhiên, người đàn ông có vết sẹo kia sẽ mang đến cho ta một ít động vật để cho chúng ta dùng bất kì vũ khí nào gϊếŧ chúng, cùng cảm nhận bắp thịt hoa văn cùng mạch máu mạch lạc của sinh vật xấu số kia.

Vì sao chúng ta lại phải làm nhiều chuyện này?

- "Qua lâu như vậy, ngươi cũng không biết sao? Chúng ta được huấn luyện thành sát thủ."

Hai năm sau đó, vào lúc trời tối, đứa trẻ nằm ngủ bên cạnh ta xoay người lại nói với ta như vậy.

Ánh mắt của đứa trẻ đó sắc hồ đào giống ta, da thịt trắng nõn, hốc mắt hãm sâu. Ta biết đứa trẻ này là con gái, bởi vì chỗ cổ tay của đứa trẻ này có xăm một đóa hoa sen nho nhỏ. Chỉ có con gái mới có thể được xăm mình như vậy.

Cô bé nhìn dáng vẻ ngây thơ của ta, cười:

- "Sao thế, ngươi thật không biết à?"

Cô bé nói, chúng tôi đều là người Hebrew. Vương thất Ai Cập khá khai sáng với chính sách người ngoại quốc, nhưng là vì người Hebrew cùng loại với người Phoenician, đã ăn chặn không ít tiền cùng lợi nhuận của người Ai Cập. Với cả, ngay bản thân người Ai Cập cũng rất bài xích người Hebrew. Quý tộc người Hebrew bị bài xích đã từng tạo ra những cuộc gϊếŧ hại nhỏ tại biên giới Ai Cập, nhưng bởi vì cả quốc gia Ai Cập không hề muốn có hữu hảo với loại người này, quan địa phương cũng đành mắt nhắm mắt mở đè chuyện này xuống.

Mấy lần xảy ra chuyện như vậy, phần tử có chút cực đoan liền sinh ra giận cá chém thớt với vương thất Ai Cập. Bọn họ từ cả nước sưu tập những đứa trẻ mồ côi người Hebrew để tiến hành huấn luyện, sau đó có kế hoạch tiến hành ám sát vương thất cùng quý tộc.

- "Khó trách qua một thời gian sẽ có người rời khỏi ốc đảo."

Ta thì thào nói.

- "Đúng vậy đó, bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ."

Cô bé nhẹ nhàng trả lời.

- "Thông thường, mặc kệ thành công hay không cũng rất khó trở về."

Sau đó, cô bé quay đầu lại, hỏi ta:

- "Ngươi tên gì?"

Ta dừng một chút. Tại ốc đảo này, tất cả mọi người đều được đánh số chứ không có một ai hỏi tên ta.Mẫu thân của ta, thật là xa xôi. Ta vuốt tóc, sau đó nói:

- "Ta là...Đông."

- "Đông."

Giọng cô bé trong vắt lặp lại.

- "Ta là Phỉ Thản."

Phỉ Thản lớn hơn ta hai tuổi, cô bé là người bạn đầu tiên trong đời của ta, như hình với bóng.

Mặc dù là con gái nhưng cô bé lại có biểu hiện xuất sắc nhất trong số đám con trai. Kỹ xảo kiếm thuật rất tốt, đôi khi nàng chém một con ngựa mà qua rất lâu mới thấy máu tươi chảy ra.

Ta cũng dần dần tìm được phương thức sinh tồn của chính mình. Trên đầu ngón tay có đeo một loại vũ khí bằng sắt nhọn chỉ nhỏ bằng đầu móng tay, cánh tay cùng đầu ngón tay càng ngày càng rắn chắc, cho dù không có vũ khí, ngón tay của ta cũng có thể giống như sức mạnh dao kiếm vậy. Rất nhanh, ta bắt đầu dần dần trổ hết tài năng sớm hơn so với những đứa bé cùng tuổi kia.

Ngay cả người đàn ông có vết sẹo cũng khϊếp sợ nhìn ta mà nói:

- "Năm đó, ta đã cảm thấy ngươi rất có thiên phú về việc chém gϊếŧ."

Thật sao? Có lẽ thiên phú này là của ta. Vào thời điểm khi ta năm tuổi, ta đã đánh chết một thiếu niên quý tộc mười mấy tuổi. Suy nghĩ kỹ một chút, bất kể là xuất phát từ xúc động hay phẫn nộ, bản thân có thể làm được chuyện này cũng đã rất giỏi rồi.

Nực cười là sự việc mà ta am hiểu duy nhất lại là gϊếŧ người.

Thời gian qua nhanh, Phỉ Thản lần đầu tiên đi chấphành nhiệm vụ.