Chương 42: Đình Đình! Đợi tôi.

Hạ Thiếu Dật ôm lấy eo cô, bế thốc lên, nước biển xanh như ngọc dần dần kéo ngang đến cổ Hạ Thiếu Dật. Hắn nắm lấy vai cô, mực nước chỉ đến ngang ngực Hạ Quách Đình.

- Thế nào?

- Là thế nào đây?

- Có thích không?

Cô cười khẩy, lơ đi chỗ khác.

- Thích? Nếu cậu trả tôi về với vị hôn phu tôi mới thích.

- Tại sao em cứ thích chọc giận tôi? Chúng ta bình yên không phải tốt sao? Hơn nữa... - Hạ Thiếu Dật trầm ngâm một lát, trên gương mặt thoáng ý cười lạnh - Lần đầu của em là tôi cướp, thân thể em là tôi chạm tới bao nhiêu lần, em còn nghĩ hắn sẽ yêu em?

Hạ Quách Đình im lặng, càng nói chuyện đáy lòng lại càng trầm lạnh. Dường như trong lòng cô trào dâng lên những giọt lệ cay cay. Hạ Thiếu Dật, hắn làm tổn thương cô và đến bây giờ vẫn cứ làm thương tổn cô! Cô không muốn nói nữa. Hình như với hắn, cô không hận mà cũng không yêu...

- Trả lời tôi! - Hạ Thiếu Dật sốt ruột thúc giục.

Hạ Quách Đình quay mặt đi, khuôn mặt nhìn nghiêng trong ánh nắng lại càng xinh đẹp, đôi mắt đượm buồn chứa một tia lạnh lùng khó nói. Hắn không thích như thế! Hắn không thích cô đối với hắn là một bộ dạng không đồng thuận...

- Dạ Cẩn sẽ. Anh ấy không giống cậu!

Một lời này đã thành công công kích lửa giận trong người hắn. Hạ Thiếu Dật ôm lấy eo cô, lặn xuống nước, bơi ra ngoài khơi xa hơn. Trên mặt nước, loáng thoáng hai bóng người ẩn hiện.

Hạ Quách Đình không thở được, cô giãy dụa muốn ngoi lên, nhưng Hạ Thiếu Dật lại nắm chặt lấy vai cô, nhích người lại gần cô, đưa môi hôn lấy bờ môi ngọt ngào của Hạ Quách Đình. Hắn mạnh mẽ quấn quít, đưa lưỡi quyến luyến không ngừng. Vị mặn mặn của biển cả hoà vào trong khoang miệng, tiếng thở, sự ngột ngạt tạo nên sự kí©h thí©ɧ khó tả...

"Hộc"

Hạ Quách Đình thở dốc, Hạ Thiếu Dật vừa ngoi lên nếu không cô sẽ chết ngạt mất...

"Khụ... khụ..."

Hắn nở nụ cười lạnh.

- Đó là sự trừng phạt nho nhỏ dành cho em!

Hạ Quách Đình trừng mắt nhìn hắn, bờ môi run rẩy thở ra từng quãng hơi thở...

- Cậu vui vẻ sao? Hành hạ? Tra tấn tôi cậu vui vẻ sao...?

Hạ Thiếu Dật cảm tưởng như có hàng vạn mũi dao đâm vào trái tim mình!

Đau nhói!

Hắn vui vẻ sao? Không! Nhất định là không! Nhưng thời điểm hắn nhìn thấy cô cười nói bên Bách Dạ Cẩn, hắn đã biết mình không bao giờ có thể có lại trái tim cô ấy nữa! Thế nên cứ để cái cảm giác hận trong tim Hạ Quách Đình đi? Hận! Mới có thể khiến cho thâm tâm cô khắc sâu bóng dáng hắn!

- Vui vẻ!

Hắn cười.

Hạ Quách Đình thân thể run lên. Từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống nước biển. Cô cất tiếng cười như không cười.

- Cậu đối với tôi như thế... tất cả... tất cả là bởi vì người hôn thê đó... Phải không? Nếu hành hạ còn chưa đủ, vậy để tôi lấy cái chết bồi thường đi?

Hạ Quách Đình dùng tất cả sức lực đẩy vòng tay hắn ra, ngay lập tức thân thể cô chìm xuống biển xanh. Trên mặt Hạ Thiếu Dật có chút hốt hoảng, hắn vội vã lặn xuống, lôi Quách Đình ngoi lên mặt nước.

- Muốn tự tử ít nhất đừng nên làm trước mặt tôi. Vì lẽ tất nhiên không thể thành!

"Khụ...."

Hắn ôm eo cô, chậm rãi bước lên bờ, sau đó lấy khăn choàng lên người cô, trở về biệt thự. Trên đường đi, ôm chặt lấy bả vai cô khiến Hạ Quách Đình bất giác nhướn mày...

- Đau...

Nhưng sắc mặt hắn vẫn lãnh đạm như cũ. Trong lòng trăm mối tơ vò. Phải nói một màn kia khiến hắn kinh hãi đến thế nào. Mặc dù nắm chắc cứu được nhưng hắn sợ hãi cô lại tự tử khi thiếu vắng hắn!

Lên đến phòng ngủ, hắn trực tiếp đem cô vào phòng tắm đặt vào bồn nước đã chuẩn bị sẵn. Hắn xé toạc mảnh bikini trên người cô.

- Cậu muốn làm gì?

Hạ Quách Đình nhanh chóng muốn trốn lại bị hắn kéo lại... Hạ Thiếu Dật ngồi vào bồn tắm... giữ chặt cô trong lòng đang giãy dụa.

- Hạ! Thiếu! Dật - Cô gằn lên từng chữ - Buông...

Chưa kịp nói hết câu, nụ hôn cháy bỏng đè xuống đôi môi mềm mại của Hạ Quách Đình. Hắn tham lam quấn quít, hơi thở nam tính phả vào mũi cô vương vấn. Hạ Quách Đình chính là thở không thông, dùng toàn lực chặn môi hắn tiến đến, lại bị hắn dùng bàn tay to lớn nắm chặt lấy cằm. Cảm giác đau truyền lên đại não khiến cho cô bất giác bị hắn xâm nhập, điên cuồng quét sạch ngọt ngào nơi khoang miệng.

--- Bạch gia ---

Bách Dạ Cẩn đã giải ra tờ giấy gợi ý mà Uyển Lan cố ý đưa cho! Hắn nắm chặt tờ giấy bất giác vò nát! Đôi mắt trầm lạnh băng nhìn về khung cảnh phía xa!

- Hạ! Thiếu! Dật! Thì ra ... lại là cậu! Tôi sẽ đưa Đình Đình trở về bên cạnh! Đình Đình! Đợi tôi!