Chương 39"Bộp......"
Lão phu nhân đem chung trà đang cầm trong tay thả trên bàn, ly trà được làm từ sứ chạm với mặt bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Trái tim nhỏ của Phó Âm Sênh không khỏi nhảy lên một chút.
Ảnh chụp đó, thế nhưng bao gồm cả những tấm hình lúc trước cô cùng Thẩm Thiêm bị chụp lén ở bữa tiệc khởi động máy, lúc trước Mục Hoài nói qua, những tấm ảnh này, sẽ không bị tuôn ra, sau đó quả thật không có bị tuôn ra, ai mà ngờ đến, thế nhưng rơi vào trong tay lão phu nhân.
"Mục gia chúng ta không có đứa cháu dâu gây ra những chuyện mất mặt xấu hổ như vậy, hoặc là ly hôn, hoặc là rời khỏi giới giải trí."
Lão phu nhân hạ tối hậu thư cho cô.
Phó Âm Sênh bỗng dưng ngẩng đầu, mấp máy khóe môi, nhưng lại không phát ra bất kì tiếng nào, trong đôi ngươi xinh đẹp lộ ra sự hoang mang.
Đối diện với ánh mắt dường như có thể nhìn thấu lòng người của lão phu nhân, Phó Âm Sênh nắm chặt bàn tay, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh
Không khí chợt khẩn trương.
Ngay cả Mục phu nhân cũng không dám mở miệng giúp con dâu nói chuyện.
Đúng lúc này, Mục Hoài khí định thần nhàn đẩy cửa phòng bước vào, đôi mắt sâu thẳm nặng nề nhìn bên trong, tiếng nói từ tính ôn trầm: "Bà nội, cháu mang cháu dâu tới thăm ngài."
Bầu không khí trong nhà bởi vì những lời này của Mục Hoài, càng thêm cứng đờ.
Đại bộ phận mọi người ở đây đều là trưởng bối hoặc cùng thế hệ với Mục Hoài, lần này là tụ hội ba tháng một lần của Mục gia.
Đây là quy củ được đặt ra từ lâu của Mục lão gia đời trước, mà sau khi lão gia tử qua đời, bởi vì thủ đoạn của lão phu nhân rất cao thâm, lại có uy nghiêm, bởi vậy, cái quy củ này vẫn luôn không có sửa đổi.
Người Mục gia ở đây, ai lại chưa từng thấy một mặt uy nghiêm của lão phu nhân, không có người nào dám trước mặt mọi người không cho lão phu nhân mặt mũi như vậy.
Mà những lời này của Mục Hoài, nói rõ là muốn che chở cô vợ nhỏ của anh.
Cùng lão phu nhân đối diện hồi lâu.
Cuối cùng lão thái thái hơi hơi nhắm hai mắt lại, không có phát giận, nhưng lại làm người khác cảm giác được bà đã sinh khí.
Khi nói chuyện, tiếng nói của bà lộ ra ôn hòa lại sắc bén: "Những tin tức đó, con đều xem qua?"
"Có thể nhẫn nhịn?"
Thân là người Mục gia, đứa cháu này luôn làm cho bà đắc ý, nhưng mỗi lần bởi vì Phó Âm Sênh, mà lần lượt làm cho bà thất vọng.
Đây cũng là nguyên nhân Mục lão phu nhân không thích Phó Âm Sênh.
Bởi vì cô đem người thừa kế do chính bà vất vả bồi dưỡng, từ thần đàn kéo đi xuống.
Mục Hoài tùy ý đem mấy túi thực phẩm dinh dưỡng đang xách trong tay để trên bàn, không chút để ý đi đến bên cạnh người Phó Âm Sênh, nắm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn tinh tế của cô đặt trong lòng bàn tay mình thưởng thức, theo cô cùng ngồi ở trên ghế, thanh tuyến trầm thấp lộ ra chút tùy tính: "Bà nội không phải đã nói sao, tính tình của con cực kỳ giống ông nội, đương nhiên, kiên nhẫn với vợ mình, dĩ nhiên cũng giống."
Từ trước đến nay lão phu nhân luôn bất động thanh sắc, bị những lời này của anh làm cho tức giận đến không nhịn được: "Con, thật là muốn tức chết ta!"
Cưới ai không cưới, một hai phải cưới một người vợ không đàng hoàng.
Hiện tại lại làm cho cháu trai bà cũng không đàng hoàng theo.
Loại lời nói này cũng có thể nói ra được.
Cũng giống như lúc trước lần đầu tiên gặp mặt Phó Âm Sênh, ngữ khí chống đối lại bà thật là giống nhau như đúc.
Lão phu nhân nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, đột nhiên nghĩ tới ba năm trước đây, lúc ấy, Mục Hoài còn chưa kết hôn cùng Phó Âm Sênh, từng mang theo cô tới gặp mặt mình một lần, lúc ấy, bà nhìn dung mạo quá mức mạnh mẽ của cô, khí chất thì quá cương liệt rất không vừa lòng.
Cháu dâu trong lòng bà, là thấu tình đạt lý, dịu dàng tú lệ, mà không phải là loại nữ nhân tính tình quá mức cương liệt này.
Không thích hợp làm nữ chủ nhân của Mục gia bọn họ.
Lần đầu tiên khi gặp mặt, bà từng có hỏi qua Phó Âm Sênh một câu: "Nếu ta không cho Mục Hoài cưới cô, thì cô sẽ làm sao?"
Phó Âm Sênh lúc ấy, cũng có thần thái giống Mục Hoài bây giờ, cũng là loại ngữ khí không để bụng này.
Tuy rằng lúc ấy cô cụp mi rũ mắt, nhưng trong lời nói của cô lại mang theo ngạo khí phát ra từ trong xương cốt: "Ngài nên hỏi làm sao bây giờ chính là Mục Hoài, là anh ấy muốn cưới cháu, cũng không phải cháu muốn cưới anh ấy."
Cho đến lúc này nghĩ lại, Mục lão phu nhân nhịn không được hít sâu một hơi, ngón tay đỡ cái trán, vẻ mặt mệt mỏi: "Các ngươi đi ra ngoài đi."
Miễn cho bọn họ còn ở nơi này, bà sẽ không duy trì được lễ nghi mà nổi trận lôi đình.
Phó Âm Sênh kỳ quái chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Mục Hoài: Cứ như vậy?
Mục Hoài dường như không có việc gì xoa xoa tay cô, sau đó mang theo cô đứng lên: "Không quấy rầy bà nội nữa, chúng con đi ra ngoài trước."
Sau đó quay lại nói với bảo mẫu chăm sóc bên người lão phu nhân: "Đây là thực phẩm dinh dưỡng chúng tôi mua cho bà nội, dì Trần nhớ làm cho bà nội uống."
"Nhị thiếu gia có tâm." Dì Trần đưa tay tiếp nhận mấy túi thực phẩm dinh dưỡng, thật cẩn thận mang chúng vào phòng bếp.
Phó Âm Sênh xoay người, bị Mục Hoài dắt đi ra ngoài, mới vừa đi hai bước, thời điểm chuẩn bị thở ra một hơi nhẹ nhõm, đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng nói của Mục lão phu nhân.
"Đứng lại."
Trong lời nói mang theo uy nghiêm của Mục lão phu nhân truyền đến: "Vợ của A Hoài, ta cho cô một cơ hội cuối cùng, nếu còn có lần sau, Mục gia chúng ta không có đứa con dâu như vậy, dù cho lúc đó Hoài nhi che chở cô, cũng vô dụng mà thôi."
Uy nghiêm không quá hai phút.
Phó Âm Sênh vốn đang đứng vững vàng, đột nhiên trước mắt tối sầm, thẳng tắp ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt Mục Hoài trong nháy mắt trầm xuống, nhanh chóng bế cô lên: "Mau, kêu bác sĩ gia đình lại đây!"
Minh Yên vội vàng đưa mắt nhìn tới, nhìn đôi mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt của Phó Âm Sênh, theo bản năng nói: "Chị dâu không phải là bị những lời nói của bà nội dọa cho ngất đó chứ?"
Lão phu nhân cũng bị làm cho kinh ngạc, nếu cháu dâu ở nơi này của bà xảy ra chuyện gì, vậy bà cũng có trách nhiệm, lão phu nhân cũng vội vàng an bài người đâu vào đấy: "Lão Trần, mau đi kêu bác sĩ Lưu tới."
Bất quá, đứa cháu dâu này yếu ớt như vậy từ lúc nào, bà chỉ tùy tiện hù dọa hai câu, liền bị dọa đến hôn mê.
Trước kia lá gan đâu có nhỏ như vậy, bà hao tổn biết bao nhiêu tinh lực để tách hai đứa nó ra đều không được không phải sao.
Hiện tại thì tốt rồi, càng sống càng thụt lùi.
Mục Hoài không có tâm tư nghe bọn họ nói chuyện, tâm trí đều đặt hết trên người Phó Âm Sênh, anh cảm thấy vợ của mình với nhà cũ đúng là bát tự không hợp nhau mà, mỗi lần đến dây đều có chuyện xảy ra, hiện tại đang êm đẹp bỗng nhiên té xỉu......
Đưa tay vuốt ve hai bên thái dương không ngừng chảy mồ hôi lạnh của cô: "Sênh nhi?"
Thừa dịp mọi người đều rối ren đi ra ngoài kêu bác sĩ gia đình, Minh Yên ngồi lại đây, thật cẩn thận chọc chọc gương mặt Phó Âm Sênh: "Không phải chị dâu lại giả bộ ngất xỉu nữa chứ? Thật là thử lần nào cũng linh, lần sau em cũng muốn giả bộ bất tỉnh thử xem."
Lời cô vừa nói ra thanh âm rất thấp, trừ bỏ Mục Hoài ở ngoài, không có người nghe được.
Đôi mắt Mục Hoài híp lại, lạnh lùng liếc mắt trừng cô một cái: "Đi ra ngoài chờ bác sĩ."
Minh Yên đứng thẳng người dậy, biểu tình lạnh nhạt trên mặt cũng trầm xuống: "Hình như lần này chị dâu thật sự té xỉu."
"Bác sĩ tới!"
Em họ Mục Hoài tay kéo bác sĩ gia đình, nhanh chóng vọt lại đây.
Minh Yên lập tức lùi lại phía sau, nhường không gian cho bác sĩ Lưu, liền nhìn thấy bà nội nhà mình cũng đi theo từ cửa tiến vào: "Thế nào?"
Minh Yên lắc đầu, đưa mắt nhìn những người theo sau lão phu nhân đi vào: "Vất vả các vị trưởng bối bôn ba, nơi này có chúng tôi ở là được, các trưởng bối đều trở về nghỉ ngơi đi."
"Đúng vậy." Tuy rằng trong lòng Mục phu nhân lo lắng cho con dâu, nhưng nhìn thấy Mục Hoài đang ngồi bên cạnh cô, cũng chỉ có thể tạm thời thả lỏng bất an trong lòng, vì vậy ở bên cạnh lão phu nhân thay con dâu nói tốt vài câu.
Cuối cùng vẫn là Mục lão phu nhân lên tiếng: "Được rồi, các ngươi đều đi về trước đi, hôm nay dừng ở đây."
Mọi người Mục gia hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là không dám phản bác, thu hồi tâm tư muốn xem náo nhiệt, một đám rời khỏi nhà cũ.
Bọn họ thật muốn biết vợ của Mục Hoài rốt cuộc là bị làm sao.
Đáng tiếc.
Mấy ngày hôm nay Minh Yên vừa từ nước ngoài trở về, vẫn luôn ở tại nhà cũ làm bạn với lão phu nhân, cho nên có thể ở lại nơi này.
Mục phu nhân tự mình tiến tới đỡ lão phu nhân ngồi ở một bên, mà Mục phu nhân không yên lòng, khẩn trương đi đến mép giường: "Bác sĩ, Sênh Sênh nhà chúng tôi sao lại thế này?"
Sắc mặt bác sĩ Lưu dần dần nghiêm túc, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng đem tầm mắt phóng tới trên người Mục Hoài: "Nhị thiếu, vấn đề của nhị thiếu phu nhân, tôi muốn nói riêng với một mình ngài, ngài xem có được không? "
"Không được, muốn nói cái gì, cứ ở chỗ này nói." Mục lão phu nhân thần sắc uy nghiêm, nhìn về phía bác sĩ, "Lão Lưu, ông nói, nó rốt cuộc là bị làm sao vậy?"
Biểu tình của bác sĩ Lưu có chút phức tạp, vấn đề này của nhị thiếu phu nhân......
Giọng điệu Mục Hoài hơi lạnh, lần trước Phó Âm Sênh mới làm kiểm tra sức khoẻ, báo cáo kiểm tra sức khoẻ ở trong tay anh, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì lớn.
Khả năng cô bị say say nắng nên té xỉu cũng rất lớn.
Chỉ là, hiện tại nhìn thần sắc bác sĩ, sắc mặt Mục Hoài không được tốt lắm.
"Cứ ở chỗ này nói đi."
Nếu nhị thiếu cũng đã nói như vậy, bác sĩ Lưu đương nhiên không có giấu diếm nữa, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp: "Nhị thiếu phu nhân là mệt nhọc quá độ, hơn nữa cũng có chút cảm nắng, mới có thể dẫn tới ngất xỉu trong thời gian ngắn, vấn đề không lớn tỉnh lại là tốt rồi."
Dừng một chút, bác sĩ Lưu tiếp tục nói: "Chỉ là, nhị thiếu cùng thiếu phu nhân mặc dù tuổi trẻ, cũng phải vừa phải mới tốt."
"Thân thể Thiếu phu nhân mặc dù không sao, cũng không được lăn lộn quá nhiều......"
Nói xong, mọi người ở đây, trừ bỏ Minh Yên không nhịn được mà cười ra tiếng, ở ngoài, những người khác sắc mặt đều thay đổi.
Mục phu nhân nhịn xuống xúc động muốn đem con trai nhà mình bóp chết.
Mệt bà trước kia còn tưởng rằng là Sênh Sênh quấn lấy Mục Hoài đến lợi hại, hiện tại xem ra. Rõ ràng chính là Mục Hoài không biết nặng nhẹ.
Mục lão phu nhân sống đến từng tuổi này, nghe được cháu trai ưu tú nhà mình, cư nhiên......
Hoàn toàn không tiếp thu được, đỡ thái dương: "Tiểu Trần, tiểu Trần, mau đỡ ta trở về."
Dì Trần lập tức từ ngoài cửa tiến vào, khẩn trương hỏi, "Lão phu nhân, ngài không có việc gì chứ? Nếu không nói bác sĩ xem cho ngài một chút?"
Hiện tại Mục lão phu nhân hoàn toàn không muốn nhìn thấy Mục Hoài, lúc rời đi, thuận tiện mang theo bác sĩ rời đi.
Trong nhà ên tĩnh không một tiếng động.
Mục phu nhân tức giận đến mức đưa tay đập một cái trên vai Mục Hoài: "Mục Hoài, con thật là muốn mẹ tức chết mà!"
Mục Hoài rũ mắt nhìn Phó Âm Sênh, giữa hai đầu mày hơi hơi nhăn lại, thân thể của cô vì sao lại suy nhược như vậy.
Lúc trước khi muốn anh quấn lấy đến ba ngày ba đêm, tỉnh lại cũng không có chuyện gì, hiện tại thì hay rồi, mới làm một suốt đêm mà thôi, liền mệt nhọc quá độ té xỉu.
Mục Hoài nhận mệnh mà nghe mẹ mình quở trách.
Ánh mắt không hề chớp nhìn nữ nhân đang nằm ở trên giường.
Vài phút sau.
Hàng mi dài đang nhắm chặt của Phó Âm Sênh đột nhiên rung động vài cái, rồi sau đó chậm rãi mở ra.
Hiện tại đầu óc cô hỗn loạn một mớ, lọt vào trong tầm mắt chính là khuôn mặt anh tuấn của Mục Hoài, chỉ là ánh mắt anh quá mức u ám, Phó Âm Sênh sợ tới mức quăng cho anh một cái tát, sau đó sợ hãi kêu ra tiếng: "A!"
"Bốp......"
Mục Hoài không nghĩ tới vợ nhà mình còn có món này nên chưa kịp tránh đi.
Má phải chậm rãi hiện ra một dấu bàn tay.
"Đáng đánh!" Mục phu nhân khoanh hai tay lại, lạnh lùng nhìn con trai nhà mình bị vợ đánh, hoàn toàn không có ý định đứng ra ngăn cản, nhìn vẻ mặt kinh hoảng thất thố của Phó Âm Sênh vội vàng tới an ủi: "Sênh Sênh đừng sợ, mẹ ở chỗ này."
"Về sau sẽ không để cho Mục Hoài bắt nạt con."
Phó Âm Sênh còn đang mơ hồ nhìn bàn tay của mình bị chấn động đến tê dại, đã bị Mục phu nhân ôm vào trong ngực, cả người hỗn hỗn độn độn, "Mẹ?"
"Ai, mẹ ở đây." Mục phu nhân ngay cả nước mắt cũng rơi xuống, ôm Phó Âm Sênh khổ sở nói: "Hài tử đáng thương của mẹ."
Quá đáng thương, làm sao lại gả cho Mục Hoài loại nam nhân thô lỗ không biết thương vợ thế này.
Minh Yên một lời khó nói hết nhìn Mục phu nhân ôm Phó Âm Sênh kêu than mệnh khổ, yên lặng mà quay đầu, lần đầu tiên tận mắt nhìn anh mình bị đánh, mím môi nói: "Anh Hai...... Địa vị ở nhà của anh, cứ như vậy?"
Trên má Mục Hoài in dấu bàn tay nho nhỏ, càng ngày càng rõ ràng.
Thời điểm Phó Âm Sênh dùng dư quang khóe mắt liếc hướng Mục Hoài, phá lệ chột dạ.
Trên gương mặt anh tuấn của Mục Bá Bá, in dấu ấn của bàn tay thật sư quá...... Cay đôi mắt.
Này xem như cô đang bạo lực gia đình với Mục Bá Bá sao......
Cũng thật là cô bị té xỉu đến hư đầu luôn rồi.
Trong lòng Phó Âm Sênh mệt mỏi chịu không được, trên mặt lại còn muốn ra vẻ trấn định, sau khi dỗ dành mẹ chồng thật tốt, thật cẩn thận chọc chọc cánh tay Mục Hoài: "Thực xin lỗi, không phải em cố ý......"
Những chuyện diễn ra trước khi cô té xỉu, đều nhớ rõ rõ ràng, Mục Bá Bá là che chở cô.
Chính mình sau khi tỉnh lại, chuyện thứ nhất lại đánh Mục Bá Bá một cái tát, này không phải lấy oán trả ơn sao.