Chương 37

Chương 37

Tay Phó Âm Sênh còn để trên cửa xe, nhẹ nhàng ngửa đầu hơi giương cằm lên, đối diện với ánh mắt thâm sâu của nam nhân, hơi nuốt nước miếng một chút, dường như có cái gì đó chặn ngang ở yết hầu, cuối cùng mới thu hàng mi dài.

Giơ tay sửa sang lại khẩu trang một chút, ra vẻ trấn tĩnh mở miệng: "Tùy anh."

Mọi chuyện đều tùy anh đi, chân mọc ở trên người anh, chẳng lẽ cô còn có thể ngăn không cho anh đi.

Hơn nữa cẩu nam nhân Mục Hoài này lấy lý do hết sức đúng lý hợp tình, muốn mua đồ vật.

Được rồi, siêu thị cũng không phải cô mở, còn có thể không cho anh đi sao.

Phó Âm Sênh che đậy kín mít rồi tiến vào siêu thị, mà Mục Hoài bước chân trầm ổn đi theo cô vị trí không xa không gần.

Vẫn là cho cô đủ không gian.

Nhìn cô đi vào siêu thị, liền đi thẳng đến khu thực phẩm dinh dưỡng, trong long Mục Hoài than nhẹ, thật ra cô đối với cha mẹ anh rất để bụng, cố tình đối với người chồng là anh thì cô lại không quan tâm chút nào.

Bàn tay Mục Hoài cắm ở trong túi, nhắm mắt đi theo Phó Âm Sênh ở phía sau, đối với việc mọi người vây xem dung mạo của anh, anh hoàn toàn làm lơ.

Vốn dĩ Phó Âm Sênh không muốn quan tâm đến anh, nhưng lại ngại người vây xem càng ngày càng nhiều, trong lòng Phó Âm Sênh nao nao, cách đó không xa đột nhiên nghe được tiếng nói của một cô gái mặc đồng phục học sinh nói chuyện với nam

Sinh đang đi bên cạnh.

"Cậu nhìn xem, chị gái đang đội mũ đằng kia có giống nữ thần của tớ không?"

Phó Âm Sanh cảm giác được nam sinh kia nhìn sang mình liếc mắt một cái, sau đó như suy tư gì đó trả lời: "Nữ thần của cậu là ai?"

"Chia tay!" Nữ sinh bóp chặt cánh tay nam sinh một phen, lẩm bẩm nói; "Cậu cư nhiên ngay cả idol của tớ là Phó Âm Sênh Phó nữ thần cũng không biết!"

Nam sinh vội vàng ôm eo cô gái nhỏ kéo lại bên cạnh mình: "Hiện tại đã biết."

Nói xong, liền kéo cô gái rời đi.

Lại làm cho Phó Âm Sênh sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh.

Cô có loại cảm giác, nam sinh kia đã nhận ra cô, chỉ là không muốn ở trước công chúng phơi bày ra mà thôi.

Thiếu niên này, còn rất thiện lương.

Phó Âm Sênh cách vành nón, nghiêng đầu nhìn bóng dáng hai người bọn họ, phát hiện ra nam sinh kia lớn lên vừa cao vừa đẹp trai lại lạnh lùng.

Giữa mày nhẹ nhàng nhăn lại, bỗng cảm thấy nam sinh này nhìn có chút quen mắt.

"Em nhìn cái gì?"

Đột nhiên, tiếng nói trầm thấp từ tính của nam nhân vang lên ở bên tai cô, mang theo một chút hơi thở nguy hiểm khó có thể phát hiện ra.

Phó Âm Sênh theo phản xạ có điều kiện hướng bên cạnh mà trốn: "Anh nói chuyện thì cứ nói đi, đột nhiên tới gần làm gì!"

Mắt thấy cô hấp tấp bộp chộp bả vai sắp đυ.ng vào trên kệ để hàng, Mục Hoài nhanh chóng nắm lấy bả vai cô, đem cô ôm vào trong lòng: "Cẩn thận."

Đồng tử Phó Âm Sênh chợt mở lớn, còn chưa kịp phản ứng lại, thân thể mảnh khảnh lập tức đâm vào trong lòng Mục Hoài.

"Làm em sợ muốn chết." Phó Âm Sênh đỡ lấy cánh tay Mục Hoài, vỗ vỗ trái tim nhỏ, nhìn giá sắt cao lớn bên cạnh, nếu chẳng may đυ.ng phải, hôm nay cô thật đúng là muốn phế ở chỗ này.

Đến lúc đó, không lên tin tức giải trí, cũng sẽ lên tin tức xã hội.

"Cảm ơn." Trong lòng Phó Âm Sênh còn sợ hãi đem tầm mắt chuyển hướng sang Mục Hoài.

Mục Hoài lại rũ mắt nhìn cô, tiếng nói nặng nề lặp lại vấn đề vừa rồi một lần nữa: "Em đang nhìn cái gì?"

Biểu tình của Phó Âm Sênh lộ ra vẻ mê mang: "Nhìn cái gì là nhìn cái gì?"

Đã sớm đem chuyện vừa rồi mình đang đánh giá người thiếu niên kia quên đến không còn một mảnh.

Mục Hoài hơi hơi cúi người, hai cánh tay đem cô khóa lại giữa kệ để hang với bản thân, hơi thở nam tính tràn ngập tính xâm lược, làm cho tim Phó Âm Sênh đập không ngừng, đôi mắt đep, vẻ mặt vô tội ngửa đầu nhìn nam nhân.

Hai tay vô lực chống ở trước ngực kiên cố của nam nhân, khóe môi cong lên: "Trước công chúng, anh muốn làm cái gì đây."

Thanh âm dễ nghe, mang theo sự mềm mại thuộc về riêng phái nữ.

Thời điểm Mục Hoài vây cô lại, vừa lúc là góc chết, chỗ kệ để hàng thực phẩm dinh dưỡng cũng không có bao nhiêu người đi ngang qua.

Cho nên anh mới không có chút sợ hãi mà làm như vậy.

Không sợ bị người phát hiện.

Ngón tay thon dài mang theo lực áp bách đặt trên đầu vai mảnh khảnh của cô: "Vì sao lại nhìn người ta mặc đồng phục học sinh tiểu học nhìn đến nghiêm túc như vậy?"

Lời này vừa ra, Phó Âm Sênh lập tức phản ứng lại, Mục Hoài chỉ chính là người thiếu niên kia.

Bất quá..

Học sinh tiểu học?

Mắt của Mục Hoài đúng là không tốt thật, ai nhìn vào cũng thấy nhất định là học sinh cao trung.

Ánh mắt của cô mang theo chút cổ quái nhìn Mục Hoài, tầm nhìn chuyển sang cái cằm cương nghị đang căng chặt của anh, đột nhiên cô đem mặt chôn ở trong ngực

Mục Hoài, cười ra tiếng: "Mục Hoài, anh có cảm thấy được, trước kia khí chất của anh, cùng cậu kia thiếu niên kia có chút giống nhau không."

Ngón tay của Mục Hoài đang đặt trên vai cô đột nhiên ngừng lại một chút, đôi mắt nặng nề nhìn Phó Âm Sênh.

Anh làm sao so với một đứa học sinh tiểu học giống nhau được chứ.

Đột nhiên, đôi mắt Mục Hoài hơi hơi nheo lại, đôi môi đang mím chặt cũng gợi lên một độ cong sung sướиɠ: "Em vừa rồi nhìn cậu ta, là cảm thấy cậu ta giống anh."

Anh không dùng câu hỏi, lại dùng ngữ khí chắc chắn nói ra.

Nháy mắt, làm cho thân mình Phó Âm Sênh cứng đờ.

Nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân không ngừng, Phó Âm Sênh vội vàng che giấu đem mũ kéo xuống thật thấp, cầm ngược lại tay Mục Hoài, "Đừng nhiều lời, nhanh lên đi, nếu để người ta phát hiện được là xong luôn đó."

Thật vất vả tránh thoát đôi người yêu học sinh kia, cũng không thể để thua trong tay của khách hàng qua lại được.

Ánh mắt Mục Hoài dừng lại ở chỗ cổ tay nơi được bàn tay mềm mại của Phó Âm Sênh đang nắm lấy kia, đôi mắt hơi hạ xuống, tùy ý cô nắm tay mình đi đến bên quầy thu ngân.

Chờ đến khi đẩy được người nào đó đang ôm cô từ khu thực phẩm dinh dưỡng tới quầy thu, Phó Âm Sênh đột nhiên nhớ tới cái gì, kéo kéo Mục Hoài cánh tay, để anh cúi đầu.

Mục Hoài bị cô lôi kéo, đành phải nghe lời phải cúi đầu.

Phó Âm Sênh nhón chân ở bên tai anh đè thấp thanh âm nói: "Mục Hoài, không phải anh cũng muốn mua đồ sao."

Như thế nào mà lại cùng cô đến quầy thu ngân rồi.

Ý của Phó Âm Sênh là, trước tiên để Mục Hoài mua đồ vật, sau đó cô tự mình trả tiền chạy lấy người, trốn vào trong xe.

Nhưng mà, Mục Hoài ở dưới tầm mắt nghi hoặc của cô, thong thả ung dung đứng thẳng dậy, tiếng nói trầm thấp lạnh nhạt: "Em không nói, anh cũng đã quên."

Phó Âm Sênh chờ mong nhìn anh: "Vậy anh mau đi mua đi, em tự mình trả tiền là được."

"Không có việc gì, nơi này có." Ánh mắt Mục Hoài tuần tra một vòng ở kệ hàng nhỏ phía sau lưng cô, rồi sau đó chuẩn xác mà cầm lấy một cái hộp nhỏ màu làm xanh nhạt với tiêu đề 'siêu mỏng siêu lớn' ở giữa kệ hàng.

Đưa tới trong tay Phó Âm Sênh: "Tính tiền."

Tay nhỏ Phó Âm Sênh run lên, thiếu chút nữa đem mấy hộp này ném trên mặt đất.

"Anh.. Này.. Từ từ?"

Cô giống như đang cầm củ khoai lang nóng phỏng tay, hận không thể đem mấy hộp đồ này ném vào mặt Mục Hoài, con mẹ nó, ban ngày ban mặt mà Mục Hoài dám tới siêu thị mua loại đồ vật này, bộ anh điên rồi sao!

Mục Hoài từ trong túi áo tây trang của mình lấy ra một cái thẻ, rồi lấy thêm mấy hộp để trên cùng: "Anh trả tiền."

Phó Âm Sênh: "..."

Này mẹ nó là vấn đề ai trả tiền sao?

Mỗi khi cúi đầu liền nhìn thấy mấy hộp đồ cay mắt kia, Phó Âm Sênh bỗng cảm thấy ở mọi nơi đều có người trộm nhìn chằm chằm vào cô.

Nếu như bị chụp lại..

Phó Âm Sênh lập tức não bổ ra, chính mình bị chụp lại, trên Weibo sẽ xuất hiện hot search với tiêu đề.

# Phó Âm Sênh nhu cầu quá mạnh, ban ngày ban mặt không màng hình tượng đi siêu thị mua bao #

Nghĩ đến đây, Phó Âm Sênh nhìn mấy hộp áo mưa này, càng lúc càng kinh hồn táng đảm.

Mục Hoài tay cắm ở túi quần, thần sắc bình tĩnh đứng phía sau cô, chờ đến lúc cô chuẩn bị tính tiền, hơi hơi cúi người, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Nhớ rõ kích cỡ này, lần sau đừng mua sai nhé."

Phó Âm Sênh: "..."

Cô yêu cầu bình tĩnh một chút.

"Chào Ngài, tổng cộng của Ngài hết xxxx tệ, quẹt thẻ hay là quét mã?" Nhân viên thu ngân mặt mang mỉm cười nhìn vị khách hàng che đến kín mít này.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới, nữ minh tinh nổi tiếng ban ngày ban mặt sẽ tới đây mua bao.

Phó Âm Sênh đưa tay lên đè thấp vành mũ xuống, nở nụ cười mỉm với nhân viên thu ngân, cánh tay cứng đờ đem Mục Hoài đẩy sang bên cạnh, đi ra ngoài: "Em ra bên ngoài chờ anh."

Cô không thể nào chịu được cảm giác này, cái loại bị ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào người.

Vốn dĩ muốn điệu thấp một chút, nhanh chóng mua xong thực phẩm dinh dưỡng cho ba mẹ chồng, sau đó liền chạy lấy người, ai ngờ, Mục Hoài lại đưa cô vào tình cảnh này.

Cô thậm chí có thể cảm giác được ánh mắt mang theo ý vị thâm trường của những bác trai bác gái xung quanh đang nhìn vào bọn họ.

May mắn không phải cuối tuần, người đi siêu thị không nhiều lắm.

Người trẻ tuổi cũng không nhiều lắm.

Bằng không, cô khẳng định mình sẽ bị nhận ra.

May mắn từ đầu tới đuôi, hai người chỉ gặp đôi người yêu trẻ tuổi, chính là hai người mặc đồng phục học sinh cao trung kia.

Phó Âm Sênh nhanh chóng chui vàotrong chiếc siêu xe bắt mắt đang đậu ở ven đường kia, sau khi an vị, tiếp đó tháo hết đi đồ ngụy trang trên mặt, thở ra một hơi thật dài, bên ngoài nóng chết mất.

Mục Hoài ôm mấy thứ đồ vật, đi theo phía sau cô, chậm rãi đi tới.

Thả đồ đang cầm trên tay vào trong cốp xe.

Sau đó mới bước đến bên cửa xe, nhẹ nhàng tự nhiên lên xe, xoay người nhìn cô ôn thanh nói: "Thắt chặt dây an toàn."

Trước khi Phó Âm Sênh xuống xe sắc mặt dành cho Mục Hoài như thế nào, hiện tại vẫn giữ bản mặt đó, hai tay khoanh lại, hừ lạnh một tiếng: "..."

Xoay đầu đi, không thèm nhìn anh.

Nam nhân này quả thật rất đáng ghét.

Bàn tay thon dài của Mục Hoài đưa sang vì cô mà thắt dây an toàn, ngữ điệu bình thản tự nhiên: "Em đối với ân nhân cứu mạng mình như vậy sao?"

Phó Âm Sênh bị lời nói của anh làm cho nghẹn một chút, bất quá vẫn còn tức giận, siết chặt nắm tay, ảo não dựa vào ghế: "Vừa rồi nếu như bị phát hiện thì làm sao bây giờ!"

"Sẽ không." Mục Hoài thong dong tự nhiên.

"Sao anh biết sẽ không chứ, vạn nhất thì sao!" Phó Âm Sênh nghe ra giọng nói khí định thần nhàn của anh, giống như mọi thứ đều nằm trong tầm khống chế, liền giận sôi máu.

"Nếu như bị người qua đường chụp lại, truyền tới trên mạng, làm sao chúng ta có thể khống chế chứ."

Mục Hoài từ kính chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp hơi tức giận của cô, anh cười nhạt: "Sau khi chúng ta đi vào siêu thị, liền có bảo tiêu giấu ở trong đám người, nếu như có người chụp ảnh, bọn họ sẽ phát hiện ra trước tiên."

Phó Âm Sênh á khẩu không trả lời được: "..."

Người có quyền có thế ghê gớm nha.

Thật đúng là rất vĩ đại.

Phó Âm Sanh chửi thầm.

Nửa tiếng sau, Phó Âm Sênh đứng trước của nhà cũ Mục gia, ngửa đầu nhìn đại viện cổ xưa đầy khiêm tốn, miệng nhỏ nhếch lên giật giật.

Mục Hoài từ cốp xe lấy ra những thực phẩm dinh dưỡng cô mua, chậm rãi đi đến bên cạnh người cô, vươn khuỷu tay, ngữ điệu không cho phản đối: "Nắm lấy."

Phó Âm Sênh nghiêng đầu nhìn về phía sườn mặt lạnh lùng góc cạnh rõ rang của Mục Hoài, dường như sau khi tới nơi này, thần sắc Mục Hoài đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn.

Hai hàng mi thật dài của cô hơi run rẩy một chút, theo bản năng nắm chặt cánh tay anh: "Chúng ta, phải đi vào sao?"

"Đừng sợ, mẹ cũng ở đây." Mục Hoài rũ mắt nhìn cô vì khẩn trương mà lông mi cũng run lên, khuôn mặt dĩ vãng lạnh lũng bỗng ôn hòa đôi chút, thấp giọng trấn an nói.

Vì một câu trấn an không quan trọng này, vốn dĩ Phó Âm Sênh cũng không có khẩn trương như vậy, vừa nghe lời này xong, lập tức khẩn trương lên.

Ý của Mục Hoài chính là, người ở nơi này, chỉ có mẹ chồng đối xử tốt với cô?

Hít hà..

Phó Âm Sênh ngửa đầu nhìn kiến trúc nguy nga trước mặt, yên lặng mà nắm chặt bàn tay, mẹ nó, tuy rằng cô cũng sinh ra trong phú quý, nhưng gia đình cô cũng chỉ là gia đình phú quý bình thường mà thôi.

Mục gia ở Lộc thành, mới thật sự là hào môn quý tộc, gia tộc lớn sừng sững mấy trăm năm.

Phó Âm Sênh liếc mắt nhìn mấy túi thực phẩm dinh dưỡng giản dị trong tay Mục Hoài, đột nhiên cảm thấy, bản thân mình mang quà đi tặng người khác có phải có chút keo kiệt không?

Cô vốn dĩ cho rằng, chỉ là bình thường về nhà xem cha mẹ chồng.

Thẳng đến khi tới nơi này rồi, Phó Âm Sênh mới cảm thấy không thích hợp.

Này tuyệt đối không có khả năng là bình thường gặp cha mẹ chồng, đặc biệt là nhìn khuôn mặt nghiêm túc này của Mục Hoài sẽ biết.

Vừa mới bước chân qua khỏi cánh cổng, Phó Âm Sênh đột nhiên kéo kéo ống tay áo Mục Hoài, khuôn mặt nhỏ banh ra: "Mục Hoài, có phải chúng mang theo quà cho mọi người hơi ít hay không?"

Mục Hoài theo ánh mắt của cô, nhìn thấy tay trái của mình cầm mấy túi đồ này nọ, thần sắc trấn định tự nhiên: "Không ít, anh kiếm tiền không dễ dàng, có lòng là được."

Phó Âm Sênh mấp máy môi, trầm mặc nhìn Mục Hoài liếc mắt một cái: Nam nhân này trợn mắt nói dối không đỏ mặt một chút nào.

Mục Hoài xoa xoa mái tóc đen nhánh đang buông xõa của cô, tiếng nói trầm thấp nhiễm ý cười: "Đừng sợ, anh cũng ở đây."

"Ai sợ, cũng không phải chưa tới lần nào." Phó Âm Sênh nâng nhẹ cằm, vẻ mặt ngạo kiều đẩy móng vuốt của Mục Hoài chạm vào tóc mình, "Đầu tóc của con gái không được chạm loạn vào, chạm vào rồi anh có phụ trách không?"

Ánh mắt Mục Hoài nao nao, rồi sau đó đưa tay lại gần bên tai cô, chậm rì rì kéo kéo nàng vành tai hơi mỏng đó: "Anh gội giúp em."

"Ai nha!" Lỗ tai Phó Âm Sênh là nơi mẫn cảm nhất, bị anh sờ một cái như vậy, trong nháy mắt nét đỏ ửng lan ra từ vành tai xuống đến cái cổ trắng nõn xinh đẹp.