Chương 38

Chương 38

Không nghĩ tới Mục Hoài cư nhiên cũng có một mặt thú vui ác liệt như vậy, Phó Âm Sênh bị anh sờ một cái như vậy, đáy lòng khẩn trương cũng đều tiêu tán, tức giận trừng anh: "Đừng chạm vào lỗ tai em!"

Mục Hoài nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô, đáy mắt hơi lóe lên, không chút để ý thu hồi tay lại, một lần nữa nắm lấy bàn tay của cô: "Hết khẩn trương rồi ha."

Khi nói chuyện, cùng rảo bước đi vào cửa lớn.

Phó Âm Sênh bị những lời nói này của Mục Hoài làm cho ngốc lăng vài giây, trầm mặc trong chốc lát, mới nhỏ giọng nói: "Không khẩn trương."

Tiếng nói của cô rất nhỏ, khi đến bên tai nam nhân, không nghe rõ lời nói của cô.

Phó Âm Sênh rũ mắt, thậm chí không có tâm tư đi đánh giá hoàn cảnh xung quanh, trong đầu tràn đây câu nói kia của Mục Hoài.

Thì ra Mục Hoài làm vậy là muốn cô thả lỏng hơn.

Nam nhân này, có đôi khi, thật đúng là tri kỷ làm người cảm động.

Nhưng mà.. Phó Âm Sênh không cẩn thận nhìn thấy mấy hộp áo mưa Mục Hoài để trong mấy túi thực phẩm dinh dưỡng, trong nháy mắt đó cảm động lập tức tiêu tan không còn một mảnh: "Anh.. Làm sao lại mang theo cái này đến đây!"

May mắn bọn họ mới vừa bước vào cửa, Phó Âm Sênh không thể tưởng tượng được, nếu như mấy thứ này bị các trưởng bối ở nhà cũ thấy được, sẽ phát sinh sự tình gì.

Phía sau lưng bỗng dưng phủ kín một tầng mồ hôi lạnh.

Nói xong, Phó Âm Sênh trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, đẩy Mục Hoài qua một bên, để cho anh ngăn cản tầm mắt của mấy bảo vệ đang đứng trước cổng, còn mình thì nhanh chóng lấy mấy hộp áo mưa bỏ vào trong túi xách.

Lấy mấy cây son ra bên ngoài, nhìn túi xách chứa đầy đồ dùng căng phồng lên không còn chỗ trống, không thấy sự khác thường nào nữa, Phó Âm Sênh mới yên tâm lau mồ hôi lạnh.

Lúc ngước mắt lên lần nữa, trong đối mắt đẹp không giấu được sự tức giận: "Hỗn đản!"

Đem hai cây son môi nhét vào trong túi quần của Mục Hoài, môi đỏ giương lên, căm giận nói: "Cất kĩ cho em."

Rũ mắt nhìn túi quần đột nhiên nhiều thêm tới hai cây son môi, ánh mắt Mục Hoài trầm xuống, làm trò trước mặt cô, lấy hai thỏi son ra, cất vào trong túi áo tây trang, tiếp đó mới cầm tay cô: "Để ở đó, dễ dàng bị người hiểu lầm."

Ban đầu Phó Âm Sênh còn chưa hiểu vấn đề lắm.

Theo bản năng rũ mắt.

Nhìn đến cái vị trí kia kỳ quái kia, thời điểm há miệng nói chuyện, trực tiếp bị anh làm cho cả kinh cắn đầu lưỡi: "Anh anh anh.."

Mục Hoài lần lượt đánh vỡ hiểu biết của cô đối với đại ca học đường.

Hôm nay ở siêu thị cô ngẫu nhiên gặp một thiếu niên học cao trung cư nhiên còn cảm thấy thiếu niên kia rất giống Mục Hoài lúc trước, hiện tại nghĩ lại, thật là một chút cũng không muốn nghĩ, Mục Hoài năm đó tuyệt đối không có lòng tốt như thiếu niên này đâu.

Mục Hoài không chút để ý mà nắm lấy tay cô: "Bà nội cho người ra đón chúng ta."

"Bà nội?"

Trên khuôn mặt Phó Âm Sênh hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh, đã vộ thu lại biểu hiện thất thố của mình, bởi vì cô cũng thấy được, từ hành lang phía trước có một nữ nhân trẻ tuổi mặc sườn xám che dù giấy bước chân ưu nhã nhẹ nhàng đang đi đến đây.

Giữa trưa ánh nắng có chút chói mắt, mặc dù trong viện này, cây xanh thành bóng râm, ngẫu nhiên cũng có ánh nắng xuyên qua từng tầng lá cây tinh mịn trút xuống đất.

Trên cổ tay tinh tế của cô gái trẻ đang cầm dù giấy, từng tia nắng dừng lại trên tán ô, mặc dù ở trong viện, nhưng thật ra không cảm thấy đột ngột chút nào.

Ngược lại mang theo chút nét đẹp cổ xưa.

Phó Âm Sênh kéo kéo ống tay áo Mục Hoài.

Mục Hoài cầm ngược lại tay cô mười ngón tay đan vào nhau, không nhanh không chậm đi tới chỗ người nọ: "Mọi người đều tới hết rồi?"

Nữ nhân trẻ tuổi kia nhấp nhẹ cánh môi, rõ ràng ăn mặc ưu nhã ôn nhu, cố tình lúc cười rộ lên, lại mang theo khí chất cao quý của một tiểu thư khuê các được dưỡng thành từ gia tộc lâu năm: "Trừ bỏ anh cả cùng chị dâu cả có việc tới không được, chỉ thiếu anh hai cùng chị dâu thôi."

Vừa thấy chính là chỉ có gia tộc lớn mới dưỡng thành một nữ tử như vậy mà thôi.

Phó Âm Sênh đứng ở bên cạnh Mục Hoài, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nhìn Mục Hoài cùng cô gái trẻ kia nói qua nói lại.

Trong lòng có thể đoán ra được, cô gái xinh đẹp này, có lẽ là em gái của Mục Hoài.

Bất quá không biết là em gái ruột hay là em họ hoặc là em gái họ hàng xa.

(Câu gốc: Thân muội muội vẫn là biểu muội hoặc là đường muội)

Ở thời điểm trong đôi mắt xinh đẹp của Phó Âm Sênh lộ ra mê mang, ngữ điệu Mục Hoài hơi trầm xuống: "Cô ở nước ngoài có khỏe không?"

Cô gái trẻ cầm ô đứng ở bên cạnh người Phó Âm Sênh, ô như có như không mà nghiêng sang hướng Phó Âm Sênh một chút, vì cô mà che lại một chút ánh nắng chói chang, một bên trả lời Mục Hoài nói: "Thân thể mẹ em rất khỏe, gần đây lại có người yêu mới, thoải mái không tả hết."

Dường như cô gái không muốn cùng Mục Hoài tiếp tục hàn huyên, đột nhiên hơi nhếch đôi môi xinh, nhìn về phía Phó Âm Sênh: "Chị dâu hôm nay sao lại yên tĩnh như vậy?"

"Có phải anh hai lại chọc cho chị tức giận hay không?"

Phó Âm Sanh đột nhiên bị quan tâm, đầu tiên là ngốc một chút, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, lập tức bày ra vẻ mặt: "Mỗi ngày chọc chị sinh khí, này không phải là chuyện rất bình thường sao."

Cô nhớ rõ Từ Phi Nguyên nói qua, những lúc cô cùng Mục Hoài ở chung, chính là loại diễn xuất làm ra vẻ này, nếu Từ Phi Nguyên biết, như vậy những người khác hẳn là cũng là biết đến.

Bằng không em gái Mục Hoài, như thế nào sẽ có ngữ khí đương nhiên mà hỏi Mục Hoài có phải chọc cô tức giận hay không.

"Nam nhân ấy mà, dạy dỗ nhiều hơn thì tốt rồi, chị dâu không cần tức giân." Cô gái trẻ ý cười dạt dào nói.

"Minh Yên!" Mục Hoài lên tiếng nhắc nhở, tiếng nói mang theo trầm thấp uy hϊếp, "Đừng dạy hư chị dâu của em."

Minh Yên câu lên khóe môi đỏ, tùy ý cười có chút kiều diễm: "Anh hai thật đúng là trước sau như một không thú vị gì hết."

Mục Hoài đối với lời nói của cô không có bất cứ phản ứng nào, nắm lấy tay Phó Âm Sênh, liền lướt qua Minh Yên, nâng bước đi vào chính sảnh.

Minh Yên?

Phó Âm Sênh ngẩn ra nửa ngày, như thế nào cảm thấy tên này có chút quen tai.

Thẳng đến một khắc trước khi bước vào phòng khách, Mục Hoài cúi người ở bên tai cô nhẹ giọng nhắc nhở: "Những chuyện liên quan đến Ôn Hành, không cần nhắc ở trước mặt Minh Yên nhắc."

"..."

Phó Âm Sênh cuối cùng cũng nhớ lại, vợ của Ôn Hành, chính là Minh Yên.

Minh Yên là em họ Mục Hoài.

Ôn Hành lại là bạn Mục Hoài.

Nhưng giúp đỡ bằng hữu, giấu giếm em gái, trong nháy mắt ánh mắt Phó Âm Sênh lướt qua một mạt chán ghét, không nghĩ tới Mục Hoài là cái dạng người này.

Anh có phải cũng cảm thấy bên ngoài có tình nhân là chuyện bình thường hay không?

Mới giúp Ôn Hành gạt Minh Yên.

Ánh mắt Phó Âm Sênh nhìn về phía Minh Yên, đột nhiên hiện lên thương tiếc, bị chồng cùng anh trai cùng nhau giấu giếm, thật sự quá đáng thương.

Mục Hoài vừa thấy khuôn mặt xinh đẹp của Phó Âm Sênh xuất hiện một tia thương cảm, liền đoán được cô đang nghĩ cái gì, khẽ thở dài: "Chuyện của Ôn Hành cùng Minh Yên, không phải đơn giản như những gì em nghĩ, chuyện của bọn họ, hãy để bọn họ chính mình giải quyết."

"Hừ, tra nam." Phó Âm Sanh âm thầm dẫm chân Mục Hoài một cái.

Cố tình nhéo cánh tay anh, trên mặt mang theo mỉm cười lễ phép.

"Sênh Sênh các con tới rồi."

Mục Hoài còn chưa kịp tiếp thu cái nhéo giáo huấn của vợ nhà mình, liền nghe được tiếng nói từ xa của mẹ mình truyền đến.

Làm anh phải ngừng lại lời muốn nói.

Trơ mắt nhìn mẹ mình đem Phó Âm Sênh rời đi, sau đó mang theo cô cùng đi nhìn thân thích và các bằng hữu.

Vốn dĩ Phó Âm Sênh không muốn đứng chung một chỗ với một tra nam như Mục Hoài, thật sự quá mất thể diện, may mắn mẹ có mẹ chồng tới.

Trước giờ Phó Âm Sênh rất là sùng bái người mẹ chồng này, vừa thấy đến Mục phu nhân, đôi mắt cong cong: "Mẹ."

"Ai, thật ngoan, đi, mẹ dẫn con đi gặp bà nội." Mục phu nhân cùng Phó Âm Sênh tay khoác tay, thoạt nhìn hai người mẹ chồng nàng dâu, rất là thân thiết.

Nhưng thật ra Mục Hoài đi theo phía sau hai người, đã bị vứt sang một bên.

Minh Yên đứng ở cửa, dịu dàng ưu nhã đem dù giấy gập lại, vừa lúc cũng chậm hai bước, cùng anh sóng vai mà đi, nhàn nhã trêu chọc: "Anh hai, địa vị ở nhà của anh, thật là càng ngày càng thấp."

Mục Hoài nhẹ nhàng đưa mắt liếc cô một cái, còn không phải bởi vì đầu sỏ gây tội là cô hay sao.

Bằng không làm sao mà vợ lại đem anh đánh đồng với Ôn Hành thông đồng làm bậy như vậy.

Vốn dĩ Mục Hoài cũng không muốn quản chuyện hai người bọn họ, nghĩ đến Phó Âm Sênh dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, khó có được mà nói hai câu: "Nếu em là không muốn cùng Ôn Hành tiếp tục, thì không cần phải để ý nữa."

"Như thế nào, đau lòng anh em tốt của anh?" Lúc Minh Yên nghe Mục Hoài nhắc tới Ôn Hành, đôi môi câu lên ý cười châm chọc, "Đây đều là anh ta xứng đáng."

Minh Yên nói xong, cũng không muốn cùng anh hai nói chuyện của mình nữa, đuổi theo mấy người Phó Âm Sênh: "Chị dâu hai, đừng sợ bà nội, bà chính là mạnh miệng mềm lòng."

Phó Âm Sênh nghe ra ý tứ của Minh Yêncùng mẹ chồng, tựa hồ là bà nội không thích cô?

Này cũng bình thường, cô cũng không phải là nhân dân tệ, không có khả năng tất cả mọi người đều thích cô.

Nhưng, Phó Âm Sênh không nghĩ tới, bà nội Mục Hoài không thích, chính là trực tiếp không hề che giấu.

Kiến trúc bên ngoài và phòng khách nhà cũ giống nhau, cổ xưa lại thanh u, bàn ghế đều là gỗ đỏ, chỉnh chỉnh tề tề sắp hàng, ngồi ở ghế phía trên cùng là một bà lão một đầu tóc bạc như cước.

Trên người mặc một bộ sườn xám màu xanh đậm thêu hình hoa mẫu đơn, chỉ bạc thêu nổi, hoa văn tinh xảo uốn lượn, tựa như một lão phu nhân ưu nhã của thế kỉ trước.

Nhìn đến vị lão phu nhân này, Phó Âm Sênh bừng tỉnh đại ngộ, người đẹp cốt không phải ở bề ngoài, sự ưu nhã của vị lão phu nhân này, chính là từ trong xương cốt chảy ra.

Khó trách có thể dưỡng ra một cháu gái như Minh Yên như vậy.

Chỉ là.. Phó Âm Sênh đột nhiên phát hiện, này tất cả nữ nhân ở nhà cũ, đều mặc sườn xám.

Ngay cả mẹ chồng cô, cũng mặc một bộ sườn xám xanh xẻ tà thêu hoa văn lá trúc.

Chỉ ngoại trừ cô là không.

Vốn dĩ Phó Âm Sênh đang khẩn trương, bởi vì trên người mình chỉ tùy ý mặc một chiếc vày màu trắng, đột nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác không hợp nhau.

Dường như chính mình chưa từng dung nhập vào gia đình này.

Nhưng cô cùng Mục Hoài, kết hôn đã ba năm, làm sao lại có tình trạng như vậy?

Ngón tay được bảo dưỡng kĩ lưỡng của Mục lão phu nhân chống ở thái dương, dựa vào trên ghế, tư thái mang theo lắng đọng lịch sự tao nhã của gió mây, đôi mắt quét trên dưới cả người Phó Âm Sênh một lần, mới đạm thanh: "Ngồi đi."

Nhìn thấy phong tư không giận tự uy của lão phu nhân, không biết vì cái gì, Phó Âm Sênh luôn có cảm giác Mục Hoài đang nhìn mình.

Trên người Mục Hoài cũng có loại cảm giác đạm mạc băng lãnh này, từ trong xương cốt không che giấu khí chất trầm ổn lãnh tĩnh, thì ra là di truyền từ lão phu nhân.

Phó Âm Sênh không hiểu trong lòng lão phu nhân đang nghĩ gì, rõ ràng trong ánh mắt kia nhìn cô còn rất ghét bỏ, nhưng đơn giản chỉ nói cô ngồi xuống.

Đây là đi hướng gì nha.

Phó Âm Sênh theo bản năng nhìn về phía mẹ chồng.

So với Mục Hoài, hiện tại Phó Âm Sênh càng ỷ lại mẹ chồng hơn.

Mục phu nhân cầm ngược lại cánh tay tinh tế của Phó Âm Sênh, khi nói chuyện đều mang theo ba phần ý cười: "Lão phu nhân như thế nào chỉ để Sênh Sênh ngồi xuống, chẳng lẽ con dâu với Yên Yên đây là muốn thất sủng rồi sao?"

"Để nó ngồi xuống, là sợ đợi lát nữa nó nhìn thấy mấy thứ này nọ, lại giả bộ bất tỉnh trước mặt ta."

Ánh mắt Mục lão phu nhân lành lạnh liếc hai người mẹ chồng nàng dâu các cô đang mắt qua mày lại một cái, sau đó ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ: "Đem đồ vật lấy lại đây."

Giả bộ bất tỉnh?

Phó Âm Sênh nghi hoặc nhìn về phía lão phu nhân, hình tượng của cô ở trước mặt lão phu nhân, kém như vậy sao.

Còn giả bộ bất tỉnh?

Phó Âm Sênh nhìn một chồng báo chí được cắt nhỏ sửa sang thành một quyển sổ ném tới trước mặt mình, miệng mở lớn kinh ngạc đến nỗi thiếu chút nữa cảm thán ra tiếng.

Mẹ nó.. Lão phu nhân có sở thích quái dị gì đây.

Cư nhiên đem nàng này một năm sở hữu tai tiếng đều an bài rõ ràng.

Thật không giống với chuyện mà một lão phu nhân ưu nhã sẽ làm ra.

Mục lão phu nhân nhìn cô rồi hạ đôi mắt, một chút lại một chút lấy mấy tờ báo ra, thong thả ung dung nâng chung trà lên, nhẹ nhấp một ngụm nước trà ấm áp, tiếng nói nhu hòa, lại lộ ra một tia quyết tuyệt không được xía vào: "Đây là chuyện mà cô sau khi tiến vào giới giải trí đã làm ra."

Không khí đột nhiên an tĩnh.

Mọi người ở đây không ai dám nói tiếng nào.