Chương 13: Định trả nợ cho bổn quân thế nào

“Còn không mau đi?”

“Nhưng mà…” Hắn ta ấp úng nói: “Là nữ tử nhân tộc.”

Minh Uyên mất kiên nhẫn: “Bổn quân chưa bao giờ là người thương hoa tiếc ngọc.

“Quân thượng, nàng có khí tức của ngài.”

Lời mắng chửi ra đến miệng lại phải nuốt ngược vào, Minh Uyên híp mắt, lập tức ngồi thẳng dậy.

“Đem người tới đây xem nào…” Hình như không yên tâm, hắn còn bổ sung một câu: “Nhớ đối xử tốt.”

Cũng không lâu sau, hai thị vệ kéo một thiếu nữ đang hôn mê vào Ninh Tư điện, đặt trên mặt đất lạnh như băng.

Giây phút nhìn thấy nàng, hai mắt Minh Uyên sáng lên, cảnh tượng kinh diễm đêm đó như hiện ra trước mặt khiến yết hầu hắn run lên.

Thật sự là nàng!

Sau khi rời khỏi Thần Y Cốc, sao nàng lại tới U Hồn Phong, lại còn khiến cho bản thân chật vật như thế?

Dao Châu lăn xuống núi, đυ.ng phải một cái cây, hôn mê bất tỉnh. Nàng không biết sao mình lại ở đây, lại còn bị thị vệ kéo đi, nhưng khi bị buông ra, tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo, Dao Châu lập tức tỉnh táo lại.

Nàng vô thức ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt kia: “Là ngươi?”

Nàng nhìn xung quanh: “Đây là đâu?”

Có lẽ là vừa bị thương ở đầu, nàng chỉ có thể ngẩng lên một chút, vừa dùng sức thì đầu lại vô cùng đau đớn.

Lời còn chưa dứt đã bị thị vệ quát lớn: “Lớn mật! Không được nhìn thẳng vào quân thượng!”

Dao Châu ngây người.

Ngoài những người được phong hầu ở ngoại địa, rất nhiều năm không có phiên vương nào nổi loạn, tông thân trong triều nàng đều biết mặt, quân thượng này ở đâu ra vậy?

Minh Uyên cười khẽ: “Ta chính là ma quân Minh Uyên, ở đây không phải nhân giới.”

Dao Châu đỏ bừng mặt.

Thì ra sư tỷ nói không sai, người này không phải hạng người lương thiện.

Ma quân?

Người này là yêu ma sao?

“Nghe nói ngươi động vào thảo dược của ta?”

Dao Châu vẫn đang kinh ngạc nhìn hắn, thị vệ khẽ quát một tiếng, nàng mới lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu: “Là… là ta.”

Minh Uyên cười: “Dược liệu này không phải hoa dại ven đường, tất cả đều là đồ của bổn quân. Ngươi hái nhiều như vậy, định trả nợ cho bổn quân thế nào?”

Một giỏ đầy thảo dược bị thị vệ chuyển vào Ninh Tư điện, đặt bên cạnh Dao Châu.

Ngay cả con ngựa cũng được dắt tới.

Hình như con ngựa bị khí thế của Minh Uyên dọa sợ, nó quỳ rạp xuống đất, cúi đầu, không dám nhúc nhích.

“Ta đã… từng… cứu ngươi.”

Cuối cùng, Dao Châu mới run rẩy lên tiếng: “Ta không cố ý… chỉ là ta cần những dược liệu này để cứu người…”