Chương 14: Bổn quân có một điều kiện

Nàng có ơn cứu mạng với ma quân, hẳn là ma quân sẽ không để ý chuyện này đâu nhỉ?

Dao Châu ôm một tia hy vọng.

“Cứu ai?”

Trong giọng nói của Minh Uyên có sự khó chịu mà chính hắn cũng không phát hiện ra.

Danh tiếng của U Hồn Phong ở nhân giới rất khó nghe, người có thể khiến cho nàng xông vào U Hồn Phong hái thuốc rốt cuộc là ai?

Hắn nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Dao Châu, giống như chỉ cần Dao Châu nói ra một cái tên, một giây sau hắn có thể xé người kia thành tám khúc.

“Là đệ đệ ta.” Dao Châu cắn răng, không quan tâm người trước mặt là ma quân hay hoàng đế nhân tộc nữa, nàng ngay ngắn dập đầu xuống: “Cầu xin ngài, nếu không có những dược liệu này, đệ ấy sẽ mất mạng! Xin ngài đó!”

Thì ra không phải nam nhân khác.

Sự âm trầm của Minh Uyên lập tức tiêu tán, hắn khôi phục lại dáng vẻ vân đạm phong khinh thường ngày, lười biếng dựa vào thành ghế.

“Muốn dược liệu? Có thể.”

Thuộc hạ và thị vệ đứng bên cạnh nghe thấy, kinh ngạc rớt cả cằm.

Trước đây, các trưởng lão ở ma giới xin hắn chút dược liệu, hắn cũng không dễ nói chuyện như vậy.

Dao Châu vui mừng, chưa kịp nói lời cảm tạ đã nghe thấy hắn nói: “Có điều, bổn quân có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Dao Châu quên mất sự sợ hãi: “Nhưng ta đã cứu ngài…”

Thuộc hạ và thị vệ bên cạnh đưa mắt đánh giá Dao Châu.

Là thiếu nữ nhân tộc này đã cứu được quân thượng của bọn họ ư? Rốt cuộc nàng đang nói thật hay nói dối? Ngày ấy quân thượng bị thương không hề nhẹ cơ mà?

“Muốn dùng ơn cứu mạng đến đổi? Có thể.” Minh Uyên lạnh nhạt, ánh mắt nhìn vào giỏ dược liệu: “Theo lẽ thường, người tự ý xông vào U Hồn Phong sẽ phải chết. Ngươi cứu bổn quân một mạng, bổn quân tha cho ngươi một mạng, tặng ngươi một giỏ thảo dược, lại cứu em trai ngươi một mạng, như vậy coi như thanh toán xong, ngươi cũng không thua thiệt. Nhưng nếu lần sau ngươi lại mò vào U Hồn Phong thì không có vận tốt như vậy đâu.”

Dao Châu nghe rõ ràng, hắn chỉ tặng nàng thảo dược lần này, nếu sử dụng hết chỗ thảo dược này thì tự cầu nhiều phúc đi.

Nàng nhìn thảo dược trong giỏ, những thứ này cộng với đồ còn dư trong phủ thì chỉ đủ thuốc dùng trong bốn tháng.

Ánh mắt nàng mang theo sự khẩn cầu: “Quân thượng, cầu xin ngài, chỉ là một ít thảo dược mà thôi, ta sẽ không động vào thứ khác đâu, ta thề…”

“Bé cưng, đừng có vội thề, trò này không chơi được ở ma giới.” Minh Uyên giễu cợt: “Nếu ngươi cần dược liệu gấp, bổn quân có một điều kiện, chỉ cần ngươi đồng ý, tất cả dược liệu ở U Hồn Phong ngươi muốn dùng bao nhiêu, dùng bao lâu đều được.”