Cảnh trong mơ cứ liên tục thay đổi theo thời gian, tôi như bị mắc kẹt trong đó, bất đắc dĩ trở thành khán giả, chứng kiến chuỗi ngày em bị bà ta hành hạ.
Ngoài cô lập em với mấy đứa trẻ trong xóm, bà ta liên tục sử dụng những chiêu trò hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Ăn cơm vương vãi bị đánh, ngủ hay giật mình cũng bị đánh, cười cũng đánh, khóc cũng đánh, và còn thường nặng lời xỉ vả em nữa.
Lâu dần, em ngày càng trầm mặc, thường xuyên ngồi ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời, những trận đòn roi nhỏ của bà Thương giờ đây không thể làm em khóc được nữa. Người giống như khúc gỗ, thứ duy nhất khiến em có chút sức sống là đống đất trong vườn.
Dưới ánh nắng của buổi chiều tà, em ngồi ở vườn trước chơi đồ hàng, lấy lá su hào làm bát, em dùng cành cây đào một nắm đất nhỏ làm cơm, để lên chiếc lá ấy. Lúc này em đã năm tuổi, vì bị hành hạ mà cơ thể không lớn hơn được bao nhiêu so với lần đầu tôi nhìn thấy em ở trong mơ.
Tôi chần chừ một chút rồi tiến lại gần, đúng lúc này, phía bên kia bức tường rào, cạnh nơi em đang ngồi, bỗng phát ra tiếng nói:
"Bà tính làm thuê cho nhà Lưu Ly đến khi nào? Cả đời à?"
"Sắp rồi." Tiếng bà Thương vang lên.
Tôi đi xuyên qua cổng sắt, thấy bà Thương đang nói chuyện với một người đàn bà xa lạ. Nhìn qua hai người có vẻ không thân thiết lắm, nhưng nội dung cuộc trò chuyện thì...
"Chuyện đã từ mấy chục năm trước mà bà vẫn cắn mãi không buông nhỉ?" Người đàn bà kia cười cợt đáp.
"Bọn nó phản bội tôi mà muốn sống hạnh phúc ư? Đừng hòng!" Mắt bà Thương lóe lên tia phẫn nộ, gương mặt vặn vẹo vì tức giận làm người đàn bà kia phải e dè.
"Bà có chắc không?"
"Thằng chó đó vừa đá tôi đã quay sang hỏi cưới con Ly. Chắc chắn bọn nó đã gian díu với nhau từ trước." Bà Thương trừng mắt, gằn giọng đáp: "Chuyện của tôi, bà không cần quan tâm."
Nói rồi bà Thương bỏ vào nhà, người phụ nữ kia lắc đầu, thở dài rồi rời đi.
Tôi bần thần đứng đó, những thắc mắc bấy lâu nay đã có lời giải đáp. Tại sao bà Thương không lấy chồng sinh con, tại sao lại đến làm giúp việc cho cô bạn thời cấp ba của mình và tại sao bà ta lại dùng mọi cách để hành hạ tôi. Tất cả vì, để trả thù bố mẹ. Ngẫm đến thời điểm hiện tại, chẳng phải kế hoạch của bà ta đã thành công rực rỡ sao? Bà ta hủy hoại tôi, biến tôi trở thành công cụ ngăn cách bố mẹ và anh chị, khiến họ về già con cháu không ai muốn ở bên. Nghĩ tới đây, sống lưng tôi lạnh toát, bỗng cảm thấy người đàn bà ấy thật đáng sợ!
Tiếng hét vang trời của đứa trẻ khiến tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ, lúc này tôi mới nhớ ra, nơi em chơi đồ hàng chỉ cách chỗ bà Thương đứng đúng một bức tường. Nếu bà ta nhìn thấy em...
Tôi không dám suy nghĩ nữa, vội lao vào. Nhìn em bị bà ta nắm tóc, bên má trái sưng đỏ, cả người tôi bỗng chốc trở nên bức bối vô cùng.
(Đọc full chương tại awread nha.)