Chương 20: Đi về quá khứ (1)

Vừa chìm vào giấc ngủ thì tôi mơ.

Mơ thấy mình đứng trong sân nhà. Vẫn mảnh sân gạch đỏ ấy nhưng khung cảnh trước mắt khác hoàn toàn với thực tại. Ngôi nhà hai tầng kiểu cách hiện đại mà tôi đang ở bỗng bị thay thế thành nhà ngói ba gian đã bạc màu, căn bếp thì nằm vuông góc với nhà chính ở phía bên phải. Sân vườn trước nhà có giàn hoa giấy ngoài trời, phía dưới kê thêm ghế xích đu và bàn trà mà tôi yêu thích cũng bị thay thế bằng vườn rau nhỏ.

Khung cảnh này, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Theo trí nhớ của tôi, khi bố về đây sống có đập đi xây lại thành căn nhà hiện tại. Nên đây, là từ năm sáu tuổi trở về trước?

Nhìn căn nhà cũ như nhìn thấy bà Thương, tôi chỉ muốn rời quách khỏi cái giấc mơ này. Khổ nỗi ước muốn là một chuyện, thoát khỏi đây lại là một chuyện khác. Đang bực bội vì không hiểu sao bản thân lại mơ giấc mơ quái đản này thì tiếng cười lanh lảnh từ sau nhà vang lên, tôi sửng sốt. Khoảng thời gian này chỉ có tôi và bà Thương, vậy điệu cười ấy là của ai? Cháu bà ta tới chơi ư? Sau nhà hình như còn có một mảnh vườn trồng hai cây xoài và vài loại rau củ khác thì phải.

Mang theo tò mò bước xuống, từ xa, tôi đã nhìn thấy bóng hình nhỏ bé đang ngồi lúi húi dưới gốc cây xoài. Tôi vươn tay ướm thử, bóng dáng ấy chắc chỉ tầm hơn một gang tay xíu, khoảng ba tuổi chăng? Những ký ức thuở còn nhỏ tôi gần như đã quên bằng sạch nên chẳng rõ người trước mặt tôi lúc này là tôi, hay con cháu trong nhà bà Thương nữa.

Thấy nắng đứng bóng, nhà trên lại im lìm vô cùng, tôi chắc mẩm trong lòng bây giờ khoảng một, hai giờ chiều và người trước mặt không phải là cháu bà Thương. Bởi nếu là cháu, sao bà ta có thể để đứa trẻ chơi giữa trưa thế này được. Tôi bước tới, ngồi xổm, chăm chú quan sát con nhóc trước mặt.

Tuy không có bức ảnh nào trước năm sáu tuổi nhưng khi nhìn đôi mắt ấy, dáng mũi ấy, khuôn mặt ấy, tôi lờ mờ nhận ra, đứa trẻ trước mặt này là mình.

(Đọc full chương tại awread nha.)