Chương 22: Trái dấu của Minh

Sau khi rửa xong chiếc xe máy cuối cùng, Thảo loạng choạng bám lấy tay lái mới có thể đứng vững. Mặt Thảo tái nhợt, mắt có phần đờ đẫn. Thảo mím môi, chần chừ một chút mới hỏi người phụ nữ đang ngồi trong quán:

"Mẹ, cho con bốn nghìn mua gói mì tôm được không ạ?"

"Nhịn tí đi, sắp ăn cơm trưa rồi."

Thảo đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi ở giữa đang uống cà phê nói chuyện với mấy ông bạn mà không hề có động thái nào trước tình huống vừa rồi.

"Đứng đấy làm gì? Giao trà sữa à? Sắp tới giờ cơm trưa rồi mới giao. Đặt từ bao giờ mà bây giờ mới tới!" Người phụ nữ càu nhàu, mở ngăn kéo đựng tiền, nhìn tôi hỏi: "Hết bao nhiêu?"

Tôi đáp: "Của cô hết hai mươi nghìn."

"Khϊếp. Có trà với sữa thôi mà đắt thế!" Người phụ nữ bĩu môi nhưng vẫn lấy tiền từ trong ngăn kéo đưa cho tôi. Sau, lớn giọng gọi thằng con trong nhà. "Hưng, mang trà sữa vào mà uống. Lần sau không cho đặt giờ này nữa đâu, nghe chưa?"

"Dạ." Tiếng của một thằng nhóc vọng ra. Vài giây sau, bóng dáng ục ịch chạy tới, lấy cốc trà sữa trong tay người phụ nữ rồi chạy phắt vào nhà. Thảo đứng đó cúi gằm mặt, không hé răng nửa lời. Trong đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Cô bạn cùng lớp này của tôi hình như cuộc sống ở nhà không được dễ chịu lắm? Nhìn đồng hồ điểm 11 giờ 15 phút, còn bốn mươi lăm phút nữa mới tới giờ cơm trưa, tôi gọi "Thảo" một tiếng. Nhỏ ngẩng đầu, nhìn tôi với ánh mắt đầy kinh ngạc.

oOo

"Cháu cảm ơn." Tôi nói khi cô chủ quán bê hai bát bún ra.

Đẩy một bát về phía Thảo, tôi lấy mẩu chanh vắt vào bát mình. Phần thừa dùng để chà qua đầu đũa và thìa. Xong xuôi, tôi để một đôi lên bát Thảo. Gắp mấy cọng rau sống, bỏ thêm chút gia vị, tôi bắt đầu ăn. Thấy tôi không mấy để tâm đến Thảo, Thảo chần chừ vài giây rồi cầm đũa lên. Mới đầu còn ngại nên ăn có phần giữ kẽ, sau đói quá, nhỏ ăn không ngừng. Mặc cho nước mắt lăn dài trên gò má, rơi từng giọt vào bát bún trước mặt. Tôi ngừng ăn, đẩy hộp giấy về phía nhỏ.

Tôi đã nghĩ, sẽ rất khó để xin bố mẹ Thảo cho Thảo ra ngoài cùng tôi, ấy thế mà bố nó lại đồng ý nhanh ngoài dự đoán. Có lẽ do Thảo đã làm xong phần việc của mình.

Thảo nhìn hộp giấy ăn, vươn tay rút vài tờ lau mặt. Lại hì hục ăn, rồi lại rút giấy lau mũi.

"Người ta thường nói, có mẹ kế thì sẽ có cha dượng mà." Thảo nói trong tiếng nấc. Nhỏ dừng ăn, khóc nức nở vì tủi nhục.

"..."

"Từ khi lấy bà ta, ông ấy không còn coi tao là con gái nữa. Việc gì cũng đến tay tao làm. Chăm em, làm việc nhà. Mỗi sáng dậy còn sớm hơn gà..."

Thảo kể, nhỏ thường hay đi học với chiếc bụng rỗng vì rửa xe xong không còn thời gian ăn sáng nữa. Vừa về nhà thì lại lao đầu vào nấu cơm, tối phụ giúp quán cà phê. Cuối tuần thì dậy từ năm giờ sáng, rửa xe đến hơn mười một giờ trưa mới được nghỉ. Nay đói đến run người, chân tay bủn rủn, chỉ xin đủ tiền để mua gói mì tôm ăn tạm mà bà mẹ kế không cho, bắt nhỏ phải nhịn. Còn bố, Thảo đã tuyệt vọng từ lâu, mở quán cà phê kết hợp với rửa xe nhưng cả ngày chỉ ngồi ăn sáng, uống cà phê với bạn. Mẹ kế đối xử với Thảo thế nào cũng chẳng màng. Đương trong cơn ấm ức, bụng thì đói cồn cào lại gặp thằng em thản nhiên mua trà sữa để uống, nhỏ tức đến phát khóc, đang tính xả hết ra thì cũng là lúc tôi gọi nhỏ.

Thảo thuộc nhóm thờ ơ, không tức giận mà cũng chẳng quan tâm khi thấy tôi bị tẩy chay. Có lẽ do quá tủi thân, nhỏ mới không ngừng thổ lộ những tâm tư giấu trong lòng bấy lâu với người bạn xã giao là tôi.

(Đọc full chương tại awread nha.)