Tầm hai mươi phút sau, xe dừng lại trước ngôi nhà gần trăm mét vuông có mặt tiền nhìn ra hồ Tây. Chị Lan một tay xách giỏ quà, một tay dắt thằng Quýt bước vào trước chào hỏi ông bà. Tôi và Hải Quân theo sau. Nghe giọng nói trong trẻo, phát âm rõ ràng của thằng Quýt, bố mẹ tôi vui mừng ra mặt.
"Cháu trai đích tôn của bà đến rồi à?"
Mẹ bước tới, ngồi xổm trước mặt Quýt, hết xoa nắn hai má nó lại chuyển sang mân bàn tay múp thịt của thằng nhỏ. Lúc đứng dậy, khóe mắt bà vô tình lướt qua chỗ tôi, sắc mặt nhanh chóng đanh lại. Ánh mắt lóe lên vẻ khó chịu và không tự nhiên nhưng nhanh chóng được mẹ dằn xuống. Bà quay mặt đi, nắm tay thằng Quýt, dẫn nó vào phòng ông bà.
"Bà mua nhiều kẹo ngon cho Quýt lắm. Quýt có thích không nào?"
"Thích ạ." Quýt cười nhe răng, vô tư để lại bầu không khí ngượng ngùng phía sau.
Bố đứng cạnh tủ giày, ra hiệu cho Hải Quân theo sau ông. Khi mọi người đi hết là lúc chị Lan gỡ chiếc mặt nạ thân thiện xuống, chị ta thản nhiên lờ tôi, bê giỏ quà vào phòng thờ, sau lại xuống bếp phụ cô giúp việc. Chỉ còn mình tôi đứng tại nơi ấy, nghe điệu cười khanh khách của thằng Quýt và tiếng nói chuyện rôm rả từ căn bếp vọng ra.
Đứng tần ngần một lúc, tôi cúi đầu cởi giày. Tìm trong tủ hồi mà không kiếm được đôi dép lê nào, tôi đành phải mang cả tất. Cảm nhận được cái lạnh xuyên qua lớp vải mềm, thấm vào gan bàn chân, tôi mới ý thức được việc mình chẳng thể đi đâu trong căn nhà xa lạ này ngoài cái phòng khách cả. Tôi bật cười. Hoàn cảnh xấu hổ gì đây không biết. Tính ra không nên đồng ý với Hải Quân mới phải.
Mới đi được mấy bước, tôi chợt bị thu hút bởi ảnh gia đình khổ lớn được đóng khung trang trọng, treo ở giữa bức tường bên phía sofa. Là bức đại gia đình được chụp vào hai năm trước tôi từng thấy trên mạng xã hội. Nhìn một nhà ba thế hệ - trong đó không có tôi, đang cười vô cùng hạnh phúc. Tôi ngẩn ngơ, cả người lặng đi.
Bọn họ, không thèm che giấu suy nghĩ của mình.*
Thảo nào, chị Lan lại xem thường tôi đến thế.
Cứ ngỡ trải qua đủ nhiều, dù có gặp chuyện gì tôi cũng có thể thản nhiên đón nhận. Nhưng khi thấy suy đoán hóa thành hiện thực... bản thân lại không hề tĩnh lặng như đã tưởng. Đầu óc trống rỗng, chân tay tê rần, chỉ biết tự hỏi, tại sao cuộc đời tôi lại thảm hại thế này?
Chẳng biết qua bao lâu, đến khi Hải Quân ra ngoài, cuống cuồng giải thích, gọi chị Lan và cô giúp việc cất bức tranh đi, tôi mới có thể cử động được cơ thể.
"Cái này, chụp vui thôi. Không hiểu sao lại được treo ở đây. Bố mẹ khi ấy muốn chụp nên anh chị chiều theo. Tính đợi khi nào bé xuống Hà Nội, cả nhà mình sẽ chụp lại bức khác. À, năm nay. Năm nay chụp lại nhé?"
Tôi ngồi xuống ghế, không muốn tiếp chuyện, chỉ đáp vỏn vẹn hai chữ "Em hiểu".
Hiểu bản thân không hề có chỗ đứng trong ngôi nhà này. Cũng thấy mình như một con hề, không hơn không kém.
(Đọc full chương tại awread nha.)