Chương 15: Giúp đỡ

"Dư này, tao là con trai đấy!" Minh day trán, than nhẹ.

"Ừ?" Tôi ngạc nhiên. Giới tính của cậu ta là nam. Đó là điều hiển nhiên mà.

Tựa như không hiểu được tư duy của người trước mặt, Minh nghiêm mặt, giọng nói chất chứa vài phần tức giận:

"Dù có là bạn cùng lớp nhưng tao vẫn là con trai. Sao mày có thể vô tư để trai lạ ngủ trong nhà thế hả? Mày có ý thức bảo vệ bản thân không vậy!"

"Vì người đó là mày mà?" Tôi khó hiểu nhìn cậu ta.

Thằng này hôm nay bị chập mạch hay sao không biết! Chỉ vì được bố dượng cưu mang mà dù có bị đánh bao lần cũng không phản kháng. Người như thế thì "có thể" làm gì được tôi cơ chứ? Cậu ta chỉ là một kẻ tốt bụng đến khờ khạo mà thôi. Huống chi, tôi còn có rất nhiều đồ tự vệ được đặt khắp nơi trong nhà, đủ để đối phó cái cơ thể đang bị thương của cậu ta cho đến khi có người tới.

"Mày..." Minh vò tóc, không biết nói gì. Sau, cậu ta nở nụ cười cay đắng, hai tay đan vào nhau, gân xanh nổi lên chằng chịt, nỗi oán hận và hoang mang tràn ngập nơi đáy mắt Minh.

Cảm xúc của cậu ta quá phức tạp so với một kẻ như tôi. Tôi nhìn ra được nhưng lại không thể hiểu được, thôi thì để cậu ta tự tiêu hóa đi. Giờ tôi chỉ muốn ngủ thôi. Hơn 12 giờ đêm rồi còn đâu.

"Mày ngồi đây đi, tao đi lấy chăn gối."

"Hôm nay, bố mẹ tao có nói chuyện về việc học tập của tao." Minh buồn buồn lên tiếng. Cậu ta vò đầu. "Tao biết mày không thích nghe mấy chuyện này. Nhưng mà... tao thấy khó chịu lắm!"

Một mặt, tôi muốn lên tầng ngủ nghỉ, ngày nay đã quá đỗi mệt mỏi với tôi rồi. Hơn nữa tôi cũng chẳng quan tâm chuyện nhà người ta lắm, xen vào không được mà nghe xong chỉ tổ nhức đầu. Mặt khác lại nghĩ, nếu để Minh ở đây một mình, nhỡ cậu ta làm điều gì dại dột thì sao? Cậu ta đã mở lời, vậy vấn đề này đã vượt ngoài khả năng tự tiêu hóa của cậu ta. Bỏ lại một người đang trong trạng thái rối bời hình như không được phải lẽ cho lắm? Hai luồng suy nghĩ còn đang tranh đấu thì cơ thể đã tự động ngồi xuống ghế... Tôi đành nói.

"Không phải... mày cứ nói đi."

Để lấy tinh thần, át cơn buồn ngủ, tôi đành phải lấy bao thuốc dở trên bàn. Chẳng biết từ khi nào mà đau đầu tôi cũng hút thuốc, mất ngủ cũng hút thuốc, căng thẳng cũng hút thuốc, phiền muộn cũng hút thuốc... Dù biết thuốc lá không tốt cho sức khỏe nhưng lại không có cách nào bỏ ngay được, tôi đành phải tự giới hạn số điếu trong một ngày. Hôm nay đã vượt quá mức cho phép nhưng nếu không làm điếu, tôi không thể giữ tỉnh táo nghe Minh nói được.

"Hút ít thôi. Vừa nãy mày cũng hút rồi còn gì."

"..."

"Vừa nãy" mà Minh nhắc tới là lúc tôi đỡ cậu ta về nhà, mùi ám trên người còn chưa bay hết.

Vì cậu ta nên tôi mới phải làm thêm điếu nữa đấy! Tuy thấy hơi bất mãn nhưng tôi không nói gì thêm. Chỉ cầm điếu thuốc trong tay, lúc ngửi mùi, lúc lại đưa đầu lọc lên cắn nhẹ, trong lòng không khỏi nghĩ thầm. Đi ở nhờ mà lớn lối thực sự!

"Mày nghĩ, tao có ích kỷ không khi lựa chọn học đại học trong khi gia đình thì nghèo?"

"Nhà mày nghèo à?" Tôi bật thốt.

(Đọc tại full tại awread.)