Chương 17: Mâu thuẫn gia đình

"Thế còn chị, năm sau thi đại học, tính gì chưa?"

"Tính thế nào là thế nào ạ?"

"Thi trường gì, ngành nào. Tôi thấy thi Đại học Y Hà Nội cũng được đấy. Học xong ra thực tập ở bệnh viện Bạch Mai."

Bố với lấy nắm hạt dưa, nghe vậy bất mãn nói: "Sao lại theo ngành bà? Thằng Quân nó đã ra mở công ty riêng. Cái Dương nó theo ngành Y rồi giờ thì con Dư nó phải học trường Kinh Tế Quốc Dân, sau còn vào công ty tôi làm chứ! Bà không tính để cho cái thân già này nghỉ ngơi à?"

"Nó có đủ giỏi để cáng đáng cả cái công ty lớn đến thế không? Đã bao năm nay tôi khuyên ông thuê giám đốc bên ngoài về quản lý còn mình thì lui về sau ông không nghe, giờ trách ai!"

"Công ty này là tâm huyết cả đời của tôi, sao có thể giao vào tay người ngoài? Như bây giờ, bốn năm đại học, thêm vài năm cầm tay chỉ việc thì lúc đó tôi bảy mươi lăm, vẫn có thể trụ được. Sau thằng Quân giúp sức nó nữa. Một mình con Dương theo ngành Y của bà là đủ rồi."

Nghe hai người lời qua tiếng lại, tôi khẽ cười. Từ khi nào bố mẹ lại coi tôi là người trong nhà vậy nhỉ? Còn thêm cả tôi vào kế hoạch an nghỉ tuổi già của họ nữa chứ. Kẻ duy nhất không có cổ phần trong công ty của bố là tôi, lại là người được kế thừa nó ư? Nghe nực cười thật đấy! Tôi cứ nghĩ, bố sẽ ép Hải Quân về cho bằng được ấy.

Tôi chợt khựng lại. Những chi tiết lướt nhanh trong đầu. Có khi, bọn họ đã thử nhưng không thành công. Và có khi, đây là ý của Hải Quân. Anh định dùng cách này để giữ chân tôi, còn bố mẹ dùng nó để khiến tôi nghe lời họ răm rắp. Hai người đã ở phía bên kia cuộc đời, muốn xoa dịu mọi thứ để cuối đời an yên, gia đình sum vầy, đầm ấm. Tuy vậy, họ lại không muốn tôi tưởng bở, được nước lấn tới nên dùng cách thức vừa đấm vừa xoa này để tôi tự biết vị trí của mình. Nhưng tôi, đã qua cái tuổi cần tình yêu thương của họ rồi. Tôi chỉ mới "bắt đầu" cuộc sống của mình mà thôi. Rất tiếc, không thể làm theo ý họ được.

Suy nghĩ là thế nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để thẳng thắn. Tôi mệt mỏi, đáp: "Chuyện này để sau hãy nói."

Tính mẹ vốn háo thắng, sao chịu được thái độ lúc này của tôi, bà lên giọng, đòi làm cho ra nhẽ: "Sao? Có gì mà không nói được bây giờ? Chị tính làm chuyện gì xấu mặt cái gia đình này à?"

Hải Quân: "Kìa mẹ... có thể bé vẫn chưa có dự định gì mà."

"Chưa có dự định gì thì nói là chưa có dự định gì. Nó thái độ thế là thế nào?" Bà xẵng giọng hỏi: "Để tôi và bố anh nói khô cả cổ rồi đáp một câu vô thưởng vô phạt. Muốn gì thì nói thẳng đây xem nào!"

Đáy mắt tôi lóe lên tia phiền muộn nhưng nhanh chóng dằn xuống. Mẹ vẫn luôn như vậy, luôn thấy tôi chướng mắt. Trước đây tôi không dám tìm hiểu quá sâu nguyên nhân mẹ ghét mình, và giờ, tôi thấy điều đó không còn cần thiết nữa. Từ giây phút nhìn thấy bức ảnh kia, tôi đã có quyết định trong lòng. Tôi sẽ sống, vì bản thân mình.

"Nói! Chị tính làm gì?"

"Con không định thi đại học."

Tôi không muốn sống tạm bợ nữa. Nếu đã không biết mình thích gì, vậy cũng chẳng cần thiết phải chôn chân ở một trường Đại học nào đó.

Lời tôi nói như sét đánh ngang tai, bố nhăn mày, hỏi lại:

"Vừa nãy, mày nói gì?"

Hải Quân khuyên can: "Kìa bố, Dư nó còn nhỏ..."

"Im!" Bố chỉ tay thẳng mặt anh, quát. Sau, nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị, thêm vài phần chán ghét. Đúng, phải vậy chứ! Người đàn ông gần bảy mươi cười hiền hậu, rộng lượng lại thoải mái kia là bố, là ông của họ, chứ đâu phải người bố mà tôi biết.

"Mày nói lại lần nữa tao nghe. Mày, không tính thi đại học?"

"Đúng, con không thi đại học." Tôi cụp mắt, đáp.

Có vật gì đó xé gió lao tới, sượt qua mặt tôi, đập vào bức tường phía sau rồi vỡ tan tành thành nhiều mảnh. Hải Quân hoảng loạn ôm tôi vào lòng, bàn tay anh run run, hết vỗ đầu lại xoa má tôi an ủi, tay kia nhặt những mảnh thủy tinh đang cắm ở tay áo len tôi. Anh gằn giọng, thất vọng nhìn đấng sinh thành:

"Bố! Bố làm gì vậy?"

(Đọc full chương tại awread)