Chương 33: Hồi Ức Được Yêu.

Runa bật người dùng chân đạp đầu Vicky thẳng vào trong cánh quạt, máu tanh, thịt sống…Mọi thứ đều được cánh quạt trộn thành một tạp chất thừa thải không hơn không kém.

"Huỵch."

Nhưng đến khi đầu ông ta bị chém ông ta đã nhém một chiếc phi tiêu vào bả vai cô. Khiến cô khụy xuống cảm giác tê liệt mắt nặng trĩu nằm xuống đất.

Runa vẫn thấy có bóng người chạy lại phía mình đỡ cô dậy gọi tên cô là anh? Là anh sao? Hay là mơ đây? Cô cười rồi cũng ngất lịm đi.

"Runa…"

**

Giới thiệu nhân vật: Nhân vật chính:

Runa – Hà Như Song: 20 tuổi (Ác Ma - Yến)

Rer - Ám Dạ Thần – Thái Lương Thăng: 21 tuổi (Sáo Quỷ - Thắng)

Nhân vật phụ: Bạch Dương Hương Mai 20 tuổi: Trong nhóm Ác Ma Nữ vương nụ cười giấu đao là cánh tay phải của Runa.

Trần Anh Tuấn - Thiên Văn Tuấn: 21 tuổi - Bạn thân của Rer và Đức một trong hai người trong nhóm Sáo Quỷ.

Hồ Lê Ngọc Anh 19 tuổi: Em gái hồi còn thơ ấu của Runa là người trong nhóm Ác Ma. Cánh tay trái của Runa.

Nguyễn Anh Đức - Lưu Công Đức 21 tuổi: Bạn thân Rer và Tuấn có trong nhóm Sáo Quỷ.

Max – Ám Dạ Sơn 23 tuổi: Ông trùm MaCao có thế lực riêng của anh. Anh em cùng cha khác mẹ của Rer. Là người đào tạo ra nhóm Ác Ma.

Cry - Châu (Châm) 15 tuổi: Em ruột của Runa, sát thủ học việc của Sáo Quỷ.

Ám Dạ Hoắc 50 tuổi: Ba của Rer và Max. Một trong ba gia tộc Hắc đạo lớn nhất Việt Nam. Cũng là người yêu cũ của mẹ Runa.

Tú Lan Mộc (mẹ của Max đã chết) chị em sinh đôi - Tú Mộc Lan 55 tuổi (mẹ của Rer).

**

Đặt cô lên chiếc giường màu trắng, bàn tay hắn vẫn còn đang nắm chặt tay cô chưa từng có ý định buông ra. Gương mặt cô đã không còn vẻ lạnh lùng như mọi thường. Thay vào đó là sự đau đớn do vết thương đem lại làm cô không ngừng rêи ɾỉ. Hắn cởi chiếc áo khoác bên ngoài Runa ra, sau đó là chiếc áo thun bên trong. Làn da trắng mịn nhanh chóng hiện lên trước tầm mắt, hiện tại hắn không còn tâm trí quan tâm đến việc này nữa. Hắn chỉ biết điều hắn cần làm bây giờ đó chính là cứu Runa thoát khỏi sự nguy hiểm trước mắt.

“Xoẹt.”

Chiếc áo mỏng được hắn dùng dao cắt tan tành, vết thương nhanh chóng được lộ ra. Đầu mũi phi tiêu được nằm khá sâu nên việc lấy ra rất khó khăn, lòng bàn tay hắn hiện tại đang ước đẫm mồ hôi. Hắn biết nguyên nhân khiến mình lo lắng là gì. Nhưng nếu cứ tiếp tục duy trì không lấy mũi tên ra, thì e rằng cô hội không đến lần thứ hai.

Rer xoay người lấy con dao sắc bén nằm trên bộ dụng cụ, đầu dao rất nhọn, có thể cắt vào trong da thịt một cách dễ dàng. Hắn hướng đầu mũi dao vào ngọn lửa đèn cồn đang cháy. Đợi đến khi hơi khói bốc lên từ đầu dao hắn mới di chuyển đến nơi vết thương. Từng đường đi trên da thịt cô một cách nhẹ nhàng, lực tay bỗng nhiên tăng lên.

“Xoẹt.”

“Á aa…Aa.”

Cơ thể Runa không ngừng co giật, giờ phút này mọi ý thức của cô đã không còn nữa. Đầu óc trở nên mông lung phiêu dạt về nơi nào. Vết thương bị Rer vắt sâu đến tận xương, máu và da thịt không ngừng hòa nhịp lại thành một. Cảnh tượng này làm người khác không khỏi ớn lạnh, mũi tên đã được thấy đầu. Hắn dùng dụng cụ gấp cái vật bằng sắt ghê tởm đó ra khỏi cơ thể cô.

Nhẹ nhàng băng bó vết thương lại, khi làm xong tất cả mọi thứ, hắn ngã người ra sau chiếc ghế dài. Từ trước đến nay hắn chưa lần nào căng thẳng như thế. Cái cảm giác sắp mất đi người con gái quan trọng nhất quả thật rất đau, đau vô cùng. Hắn từng nói sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ cô nhưng hắn chưa lần nào thực hiện nó.

Bây giờ tại thời khắc này, hắn quyết không cho bất cứ người nào đυ.ng vào Runa, dù chỉ một cọng tóc. Tại anh, anh đã đến chậm một bước mà để cô ra nông nỗi này. Anh đã để cô chịu không ít tủi nhục. Từ ngày lần đầu tiên gặp mặt hắn…Đã lựa chọn cô là người cùng đi với mình đến suốt hết cuộc đời, có thể nói đó là tiếng sét ái tình. Hắn mà một loài động vật máu lạnh, hắn thừa nhận bản thân mình không có tính người. Có thể gϊếŧ chết bất cứ ai, chỉ cần người đó làm cản trở kế hoạch của hắn.

Máu, nước mắt đã đẩy người con gái hắn yêu đến mức đường này. Rer ngồi dậy ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say của cô, phải chăng anh là người kéo cô ra khỏi đống bùn lầy kia thì có lẽ…Bây giờ cô sẽ không như thế này rồi. Nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên đôi môi thô ráp từng là mịn màng của cô. Muốn cô là người của anh, anh rất muốn như vậy....

[…]Cạnh bên một người vô tâm. Là nước mắt tuôn âm thầm.

Là yêu quá lâu một người đã chẳng còn chút động lòng? Đợi anh mới biết đêm dài?

Tin anh chẳng chút nghi ngại.

Vì yêu nên em trao hết tương lai. Tại sao không giống như xưa?

Đến lúc nước mắt thay mưa.

Những hối hận đã không kịp nữa.

Nhìn lại người con gái anh từng rất nâng niu.

Dù ngày đêm vẫn không ngại gió mưa.

Quấn quýt thuở ban đầu anh giờ đâu nhớ. Đánh đổi tất cả bình yên em đã có. Để rồi đau thấu đến nghẹn lời. Nhớ một thời ai hứa không xa rời. Tưởng rằng mình may mắn khi được ở bên anh. Chuyện tình ta ngỡ tồn tại suốt đời. Ngỡ sẽ yêu lâu dài ai ngờ không phải.

Em từng cố dỗ dành con tim yếu đuối.

Để rồi đau đớn thấu Trời. Phút xa rời ai cũng cạn lời.[…]

**

Năm ngày sau.

"Ưʍ."

Rer ngồi trên sofa xem xét tình hình chung của tổ chức thì chợt nghe thấy tiếng động phát ra từ giường Runa. Anh bỏ Ipad xuống chạy ngay lại phía cô. Lúc này mắt Runa đã hơi hé mở, gương mặt nhợt nhạt trắng bệch khiến người khác thương xót.

"Runa…" – Rer khẽ gọi, anh sợ mình quá lớn tiếng sẽ khiến những chuyện đang xảy ra trước mắt sẽ tan theo làn khói.

"Nước." - Runa cố gắng gượng nói.

Nước mắt Rer nhanh chống tràn ra khóe mi. Anh mỉm cười liên tục gật đầu chạy lại chiếc bàn thủy tinh, bàn tay run rẩy rót nước.

"Nước đây, em uống đi…Từ từ thôi."

"TB…" - Cô cố nhớ lại gương mặt của người con trai này, cảm giác thân quen này làm tim cô như nghẹn lại. Vừa hạnh phúc, vừa bi thương.

Ký ức Runa dừng lại sau đôi mắt ngọc lục của anh, anh vẫn thế đôi mắt buồn u sầu cô làm sao có thể quên được chứ?

"Là anh sao ? TB…Anh…"

"Runa, em sao vậy?"" Rer ôm người cô lại lo lắng những lời nói của cô khiến anh có chút kỳ lạ.

"TB có phải là anh không?"

TB cô luôn mồm gọi cái tên đó khiến Rer cũng giật mình ngay cả mấy hôm nay hôn mê bất tỉnh cô cũng chỉ gọi cái tên đó mà thôi. Cái tên này anh biết anh vẫn nhớ không ai khác chính là người con gái đó đã từng gọi anh như vậy…Rer buông cô ra.

"Sao em biết được cái tên này? Nói đi?"

Runa sửng sốt định hình mình lại ngừng khóc nhìn Rer mặt quay trở về thế lạnh lùng nhìn anh ta. Cô…Cô không thể thừa nhận được nếu như vậy thì cô cũng không đáng sống nữa.

"Không có gì, gọi đại…"

"Em có phải em không?..." - Rer vẫn nghi ngờ cô từ lâu lắm rồi, bắt đầu từ cái lần Max đưa cô về nhà.

Rer đã tìm hiểu điều tra thân thế của cô nhưng bị cấm không thể tìm ra được manh mối gì cả. Cả cái đêm đấy cô gọi Cry là Châu đó anh cũng ngờ ngợ tột cùng rồi. Cry chính là Châu em gái ruột của cô gái năm xưa đó.

"Anh nhầm người rồi." - Runa lảng tránh đứng dậy định ra cửa.

"Yến..."

Cơ thể Runa bỗng cứng đờ, nước mắt nhanh chóng lăn dài trên mặt. Cô gục xuống may sao Rer đã nhanh chân đỡ cô và ôm cô vào lòng để cô khóc mà không làm gì khác cả.