Chương 34: Nỗi Nhớ Đầy Vơi(1).

Ánh nắng xuyên qua từng khe cửa chói rọi thẳng vào phòng để lộ ra đôi nam nữ đang ngủ ôm nhau trên giường kia. Trông họ thật là hạnh phúc, hạnh phúc của hồi ức dang dở khi xưa.

Runa tỉnh dậy nhìn thấy người con trai bên cạnh mình cô không nỡ đánh thức anh. Đã từ rất lâu rồi không được thấy nét mặt hạnh phúc tươi vui này của anh rồi. Cô giơ tay lên sờ khuôn mặt anh, đôi lông mày rậm được kẻ khuyết lên thật thanh tú đôi môi mỏng đỏ.

"Em định cứ như vậy nhìn anh sao? Cô ngốc!" Anh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô bỏ xuống ngực mình như nói trong trái tim này chỉ thuộc về em. Khiến cô cười vui vẻ xấu hổ.

"Kệ em đi…Em muốn ngắm anh."

"Ngắm đi cứ ngắm đi khuôn mặt này của anh chỉ để em ngắm thôi."

"Vậy cơ đồ đáng ghét!!"

Hai người ôm nhau thật chặt rồi tiếng cười nói vui vẻ được vang lên trong sự bồng bềnh mây trôi.

"Thay đồ đi anh dẫn em tới một nơi."

Cô vùng dậy nhưng Rer đã vác cô trên người rồi bỏ đi mặc kệ tiếng phản đối của cô.

Rer dẫn cô đi ngang qua một căn nhà màu xanh rất đẹp, cô đứng lại ngắm rất lâu. Bất giác tiến lại gần cổng lúc nào không hay.

"Em cứ đứng trước cửa nhà người ta như vậy, người ta sẽ nghĩ em có ý đồ muốn ăn trộm đó. Hay người ta sẽ nghĩ em thích anh nên theo anh đến tận đây."

Runa giật mình quay lại, cô bắt gặp khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười tinh nghịch với mình. Cô ngượng ngùng lùi lại.

"Nhà của anh à?"

Rer gật đầu. Anh mở cửa bước vào.

Cô hít thật sâu, lấy hết can đảm hỏi: "Có thể cho em vào xem một lát không?"

Rer gật đầu, anh mở rộng cửa cho cô bước vào. Mọi cảm xúc đến dồn dập bên trong cô. Cô thật sự xúc động khi bước vào căn nhà này. Quá khứ cứ dồn dập kéo về.

"Em hình như có hứng thú với căn nhà này thì phải."

Runa giọng run rẩy đầy xúc động. "Nó từng là nơi em sinh ra và lớn lên."

Mọi vật quen thuộc lần lượt hiện ra trong tầm mắt của Runa. Mọi thứ gần như được giữ nguyên vẹn như cũ, chỉ có một vài thay đổi nhỏ. Cô sờ tay vào từng đồ vật quen thuộc, cảm giác xúc động dâng trào. Đây là nơi có nhiều kỷ niệm nhất trong đời của cô. Nơi mà cô đã từng hạnh phúc bên bà ngoại, nơi đầy ắp tiếng cười vui vẻ.

Đây là lần thứ ba, cô trở lại ngôi nhà này. Không biết đã đổi bao nhiêu đời chủ từ ngày cô ra đi. Năm xưa, nhà cô bị người ta cướp đoạt, cô phải rời bỏ nó mà ra đi. Cô đã từng không dám trở về đây nhưng bây giờ lại có can đảm đó.

"Em có thể lên trên xem thử không?"

Cô nghẹn ngào hỏi Rer. Rer nãy giờ lặng lẽ quan sát từng vẻ mặt đầy xúc cảm của cô. Anh biết ngay từ đầu mua căn nhà này là đúng đắn để đợi một ngày nào đó cô sẽ trở về bên anh. Và bây giờ cô đã bên anh rồi anh nhất định sẽ không buông cô ra. Rer mỉm cười gật đầu.

Cô từng bước từng bước lên cầu thang cẩm thạch, nhớ lại những ngày chập chững…Mà bà ngoại đã dìu cô từng bước đi.

Cô đi đến một căn phòng cuối cùng trên lầu. Căn phòng mà cô từng sống. Một niềm hạnh phúc dâng lên khi mà mọi thứ ở đây không hề thay đổi. Trên bàn vẫn còn quyển truyện cổ tích đọc dở dang, con gấu bông mà cô thích nhất. Món quà sinh nhật năm cô tám tuổi, cô không thể đem theo vì quá to vẫn nằm trên chiếc ghế nơi cô để nó lần cuối cùng.

"Nhà này, lâu nay không có người ở sao? Nó không thay đổi gì so với lúc trước."

"Ba anh mua nó đã mấy năm rồi nên anh đã giữ lại nhưng ít khi có người đến ở. Thỉnh thoảng chỉ có người giúp việc đến dọn dẹp thôi. Anh cũng chỉ mới dọn đến đây hai hôm. Nên cũng không thay đổi gì cả."- Rer trả lời rồi tiến lại gần cái bàn có khung hình của cô hồi nhỏ. “Đây là phòng của em sao?"

Cô chậm rãi gật đầu.

"Sao em lại dọn đi?" – Anh tò mò hỏi.

Nhưng Runa im lặng. Anh cũng không ép cô phải trả lời, anh chuyển qua đề tài khác.

"Em muốn uống gì không?"

"Em muốn mua lại căn nhà này được không?"- Cô trả lời dõng dạc.

“Đây vốn dĩ là nhà của em rồi. Anh chỉ là người chăm sóc nó và đợi em trở về thôi Runa à."

"Em cảm ơn anh TB..." - Runa ôm chầm lấy anh nước mắt của hạnh phúc đang hân hoan trên đôi mắt cô rơi xuống vai áo Rer.

Chiếc khăn tay màu lam dịu dàng lau những giọt nước mắt cô. Cô ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt nồng nàn của Rer. Anh nhìn cô say đắm, cô bị ánh mắt ấy cuốn hút. Mọi lý trí dường như tan biến chỉ còn lại những lôi cuốn mãnh liệt.

Không biết từ lúc nào, Rer đã áp bờ môi nóng bỏng của anh lên trên đôi môi đang run rẩy của cô. Một nụ hôn nhẹ nhàng như gió thoảng, càng lúc càng mãnh liệt như bão tố càn quét xâm chiếm vào lãnh địa. Rer vòng tay ôm chặt Runa, kéo sát cô vào lòng anh cho đến khi hai người không còn khoảng cách.

Khi những tia nắng rọi sáng khắp căn phòng, Runa cũng vừa tỉnh giấc. Lâu lắm rồi, cô mới có một giấc ngủ sâu như thế này. Sự mệt mỏi vẫn còn bao quanh mình nên dù đã tỉnh cô vẫn không tài nào mở mắt ra được. Dường như mọi sức lực đều tan biến mất.

Cô đang nằm trên một cái nệm êm ái, chiếc chăn đắp trên mình cô thật mềm mại. Runa cảm nhận được một hơi thở ấm áp đang gần bên mình. Ai đó đang ngắm nhìn cô ngủ, hình như người đó đã ngồi ở đây rất lâu. Bàn tay ấm áp vuốt ve những lọn tóc rũ trên mặt cô, khiến trái tim cô run nhè nhẹ như những điệu nhạc trầm lắng.

Cả người Runa thấy nóng lên với những cảm giác lạ này, cô bèn mở mắt. Người đầu tiên cô thấy là Rer, anh đang nhìn cô vẫn cái nhìn thường khiến cô bối rối. cô cắn nhẹ bờ môi nhìn ngắm xung quanh.

Căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đây chính là căn phòng hồi nhỏ của cô, nhưng giờ đây nó đã trở thành nhà của Rer.

"Tỉnh rồi à." – Giọng hơi khàn khàn, Rer hỏi.

"Sao em lại ở đây?"

Nhưng Rer không trả lời mà ân cần đưa tô cháo trước mặt cô.

" Em đói không? Ăn chút cháo nha." Anh đặt cô nằm xuống dưới.

"Bác sĩ đã khám cho em rồi. Em chỉ bị cảm nhẹ do vết thương và bị kích động thôi." Rer nhìn cô, anh cảm thấy đau lòng.

Anh với tay lấy tô cháo còn bốc khói trên bàn đưa đến trước mặt cô. Nhưng Runa làm gì còn đủ sức để cầm nó. Cô định nói không cần thì thấy Rer đã múc một muỗng cháo đưa lên miệng thổi rất cẩn thận rồi đút cho cô ăn.