Chương 3: Sự Thật Làm Mất Lòng Nhau(2).

- Em đi anh bên nó sẽ tốt hơn! Bởi vì cái gì? Vì em thấy quá mệt mỏi lắm rồi. Nếu yêu là một sự chờ mong em sẽ khóc ở trong tuyệt vọng ở đây bây giờ em sẽ buông thả. Và em cũng biết sự đối xử của anh dành cho em như xưa không còn nữa rồi…Hết rồi, hết thật rồi.

Cô gắng cười đắng bước đi để lại mình anh giữa sân cỏ rộng lớn.

Là cô sai? Hay cô không bằng ai? Hay là do số phận của cô không được trọn vẹn như bao người khác?

**

Lần gặp lại anh là vào ngày Noel chiều đông. Nay cô lai Lan Anh tới nhà Phong… Đúng vậy gặp lại anh từ đầu cô muốn trốn tránh nhưng sau đó cũng bước vào nhà. Anh vẫn như trước nhưng uống nhiều rượu khiến anh gầy hơn vẫn gọi cô bằng em như trước.

Cầm điếu thuốc của anh hút mà cô bỗng thấy vô vị làm sao? Dường như sau đó…Cô không hề lường trước rằng sau mùa Noel này nhiều thứ phải khiến cô thật tâm thay đổi.

Bạn thân cái từ gắn mác trên con bạn mà cô hết lòng tin tưởng mà nó lại chơi lại mình hết hồng. Thật không ngờ rằng nó chơi lại với cô chỉ là lợi dụng để được đánh cô. Na, người mà trước đây các chị lớp trên mượn cớ vụ cô để đánh nó đúng thật là trơ tráo…Con người sống hai mặt. Lòng nhân từ của cô khoan dung bỏ qua cho Na và vẫn chơi tiếp với nó, nhiều người bảo cô rằng.

Nó là con dao hai lưỡi đấy. Sống hai mặt. Ranh ma, trơ tráo...

Và rất nhiều thứ khác. Nhưng thật không tưởng nổi nó lại phản bội cô lần nữa cũng như câu: Quá tam ba bận.

Tới lần thứ ba mà như vậy nữa thì không chấp nhận được.

Trong trường đồn ầm lên là Na là loại gái không ra gì, cướp người yêu…Cô cũng chả bận tâm nhưng nó vẫn cứ kéo cô vào vòng xoáy đó khiến mọi người tưởng chừng cô cũng giống như cái Na.

Hết chuyện này tới chuyện khác…Cuộc đời lắm oái ăm hành hạ cô hết lần này đến lần khác.

Cuộc đời cô là những cuộc chơi, số phận luôn thắng cô một cách nghiệt ngã. Số mệnh cô vẫn mãi hoàn đơn độc bạn bè, gia đình, tình yêu đã quay lưng với cô khiến cô gục ngã. Cô hận cái cuộc sống này số phận trớ trêu này…Sao cô không được mạnh mẽ đứng lên đấu tranh giành lại cuộc sống cho mình được?

Tại sao? Vì sao vậy? Từng người, từng người một rời xa cô, tránh né.

[…] Đầu tiên là người bạn thân đầu tiên khi cô tới ngôi trường mới…Số phận đưa đẩy khiến cô biến người đó thành người yêu. Yêu nhau trong hai tuần có nhiều giây phút hạnh phúc, vui vẻ, không có nước mắt. Rồi lại đẩy cô đến bên người khác khiến Linh, cậu ấy rời xa cô.

Mỗi lần đi qua nơi mà Yến và Linh hẹn hò đó…Cô tự nhủ với bản thân rằng đã là quá khứ rồi những chuyện đó không thể cứu vãn được đâu. Bởi vì Linh đã ghét cô thậm chí không muốn nhìn thấy cô cơ mà.

Trong những người cô yêu cô thật có lỗi với Linh nhất cậu ấy tốt thật không giống như những tên con trai khác. Con trai chỉ cần ba thứ một là sắc, hai là vật chất và ba là thoả mãn. Còn yêu thật lòng họ không có?

Cái mà cô yêu ở Linh chính ra chỉ vì cái bóng làm cậu ấy ghét cô thậm tệ tới thế này chứ cô không còn cách gì khác. Thành Hít cô đã hạ mình để yêu hắn. Yêu thương hắn bao nhiêu hắn coi cô là thú vui trong cuộc sống hàng ngày bấy nhiêu.

Một tháng yêu nhau mà tới bốn lần quay lại. Là cô cũng đủ hiểu lúc đấy mình ngốc tới thậm tệ hay người ta còn nói là lụy tình. Cô cười hờ nhắm mắt nhìn lại những gì đã qua trong quá khứ tiếp.

(@Hy: Chương này nữ chính tưởng tượng lại quá khứ nhá.)

Vì bỏ được anh ta cô đã bắt đầu bước chân vào màn đêm quán Bar uống rượu bia, hút thuốc. Dần dần ngày qua ngày sau khi qua bỏ Trường người là huynh muội của cô. Cô tưởng rằng sẽ không còn gì tới để được yêu nữa…Nhưng nào ngờ đâu người con trai mà cô trao nụ hôn đầu yêu trong một tuần.

Hưng Chiivat đó chính là cái tên ảo cô đã đặt cho anh mà ngờ đâu anh ta cũng dối cô. Cô là tình đầu cũng như là người đầu tiên Hưng yêu. Anh ta khiến cô có thể bỏ đi mọi tật xấu trước kia. Không hút thuốc, uống bia rượu, đi Bar nữa mà thay vào đó là đứa ngoan ngoãn.

Sau khi chia tay anh cũng thế cũng không quay lại thói hư cũ mà lại hành xác rạch tay, cứa xác. Và cuối cùng tới Thắng anh cũng khiến cô phải đeo mặt nạ để sống, bước chân vào chợ đen…

Rồi tới anh trai và người bạn trai cho cô những lời khuyên nữa. Tại sao chỉ sau một tuần mọi thứ lại thay đổi nhanh đến như vậy? Ai có thể nói cho cô biết không? […]

Thực tại…

Cô giật mình thở dốc khi nghĩ lại những chuyện đã qua đó. Chẳng nhẽ là đang là sự trừng phạt dành cho cô sao? Cô đã mất hết rồi, tất cả mọi thứ cô từng có và giờ chỉ còn con số không. Tại sao vậy chứ cô lại sắp trở về cái vỏ bọc như xưa sao?

- Trầm cảm?…Aha thú vị thật đó, đúng thật là thú vị mà.

Tiếng cười của cô vang lên trông thật đáng sợ. Làm căn phòng màu xám đang yên ắng bỗng chốc mùi máu tanh xộc lên. Bàn tay cô chảy đầy máu bởi mảnh thủy tinh của cốc càfê máu đỏ tươi nhỏ xuống từng giọt.

Chẳng còn điều gì bên ta mãi mãi! Vay mượn rồi cũng phải trả lại thôi.

Yến tốt hơn hết mày nên trở về cái vỏ bọc mày nên đáng có đó đi! Sống khép mình đơn độc và cô độc một còn hơn chịu trận trước cái cuộc đời tồi tệ này của mày.

Kể từ mai hãy tỏ ra mày không cần bọn họ đi. Rồi trong trò chơi tình bạn tình yêu này ai sẽ thắng.

Mày hay số phận?

Cô trong gương, mặt bị máu ở tay làm cho gớm ghiếc, tóc rối xù như ma chơi với giọng cười rợn tóc gáy.

- Dương Hương Mai lên bảng.

Tiếng cô giáo già cất lên, một tay cầm thước nhôm một tay đẩy mũi gọng kính lên nhìn quanh lớp. Dừng đôi mắt về chỗ cô lúc đấy Mai vẫn đang mở sách giải và nhìn cô giáo già nở nụ cười.

Cô gái này rất xinh chỉ tội hơi lùn giống cô, vui vẻ hoạt bát đáng yêu giống bánh bao. Cô lại nhớ đến: Cô nghĩ rằng trước đây đã từng gặp Mai nhưng không rõ ở đâu. Hỏi Mai thì cô ấy kêu không có, nhất là khu vực đó chính là Chợ Đêm. Nơi hội tụ Hắc Đạo, Bạch Đạo, Xã hội đen.