Chương 2: Sự Thật Làm Mất Lòng Nhau.

Cứ tưởng rằng như hạnh phúc đang mỉm cười với cô nhưng cho tới một ngày:

- Nay tới đón em nha?

- Không! Lạnh lắm anh không đi được đâu em nhờ ai đi.

Sau đó là tiếng tút tút...Cô biết rằng rồi ngày này cũng sẽ đến nhưng không ngờ rằng nó lại đến sớm đến như thế. Là lỗi do anh thay đổi hay do cô quá tự phụ tin tưởng vào một người nữa như thế chứ?

Rốt cục thì từ đầu đến cuối ai là kẻ đóng vai hề? Ai là nhân vật chính trong câu chuyện của cô đây? Hay chính là cô đang tự làm màu trong chính câu chuyện của chính mình vậy? Nhiều câu hỏi được sắp xếp lộn xộn mà chả có câu trả lời hợp lý của nó.

**

Tới lớp từ đầu giờ tới lúc tan anh vẫn không hề đoái hoài đến cô. Nhiều lần cô lên tiếng nói chuyện anh giả vờ như không nghe thấy.

- Xíu đưa em về nhá?

Anh mới quay lại nhìn cô ánh mắt dường như không còn ấm áp như trước nữa rồi.

- Anh bận rồi.

Anh đứng lên ra về khiến lòng cô xót xa đến mấy. Tới lúc ra nhà xe thấy Trang nói:

- Thắng đưa Lan Anh về đi kìa cứ để nó đứng mãi vậy.

Nghe xong câu đấy cô mới ngớ người quay lại đã thấy Lan Anh trèo lên xe anh phóng vụt đi trong làn sương mờ nhạt.

Bỗng hai dòng nước ấm rơi xuống…Là cô đang khóc ư? Nào có chứ? Đúng đấy nước mắt khiến làm mờ kính cô đeo. Cũng may cô đeo khẩu trang nên không ai để ý, tự thở dài rồi lên xe Duy đi về.

Dường như tới đó còn chưa đủ sáng hôm sau trong giờ học anh đã đổi chỗ lên Lan Anh ngồi. Cô nhếch mép cười hờ, Lan Anh thấy vậy liền được đà nói:

- Chiều qua Yến được người yêu lai về kìa sướиɠ thế không biết nữa.

Nghe xong cô không ngần ngại tặng má nó một bạt tay.

- Mày không biết cái gì thì đừng mà có nói.

Lan Anh ôm má trợn mắt:

- Mày bị điên à tao thích nói vậy thì sao?

- Có qua có lại tát lại nó cho bằng nhau.

Thắng nhìn cô vẻ mặt thờ ơ vô cảm nói.

Thế là thế nào anh vô tâm đến vậy sao? Cô ác tới thế sao? Là cô sai sao? Tại sao chứ? Toàn bộ câu hỏi vây quanh cô nhưng không có câu trả lời nào thích đáng cả.

Cô xuống dưới chỗ Trang gục mặt vào vai cô bạn khóc kể rõ mọi chuyện cho Trang. Bảo sao hôm qua cô gọi cho anh, anh lại kêu cô đi nhắn tin với Thọ đi người đang tán cô.

[…] - Sao lại là đi nhắn tin với nó? Nó kêu em làm người yêu nó đi nhưng em nói em yêu anh rồi.

Bức xúc khiến cô dường như thét lên.

- Em yêu nó đi! Anh yêu người khác rồi. Nhưng mình không thể có tình cảm với nhau được…Hình như trước anh nói với em không thích mấy thứ yêu đương thì phải.

Những lời nói đó dường như ăn sâu vào máu cô khiến cô phải nhớ từng câu từng chữ. Cô đã nói cho anh một bí mật đúng là một bí mật nhơ nhớt cô được sinh ra bởi điếm.[…]

Ký ức của một đứa trẻ chưa đầy bốn tuổi về người mẹ kinh tởm…Vì tiền mà vứt bỏ đi chính giọt máu của mình suốt bao nhiêu năm biệt tăm biệt tích. Làm cô trở thành vết nhơ vết ố trong gia đình họ.

Mà giờ quay lại tìm cô thì người đàn bà đó đã phai mờ trong tâm trí cô lâu rồi. Ba điều mà cô sợ nhất trên thế giới này là bỏ rơi, thất hứa và phản bội. Cô sợ tới gục ngã vì bị những người cô yêu đùa cợt nên giờ đây cô mới cảnh giác tới như vậy.

Em cũng không biết cảm giác dành cho anh là gì nữa? Có lúc thấy giống như tình yêu ngọt ngào và mặn chát…Có lúc lại thấy giống như tình cảm bạn bè. Em chưa thể nào xác định rằng em đã yêu anh rồi?....

Anh có biết hôm nay là ngày thứ hai anh đối xử với em nhạt đi. Và dường như anh đã yêu Lan Anh mất rồi? Cả ngày hôm qua đưa đón nó mà không nói với em lời nào. Cái cảm giác người con trai hôm trước đưa đón mình thân mật với mình. Mà giờ lại đối với đứa con gái khác là như thế nào không anh? Khó chịu đến không nói lên lời đó anh!!

Cả lúc sáng nay nữa em tát Lan Anh mà anh lại thờ ơ nhẫn tâm nói với em một câu…

- Có qua có lại tát lại cho nó bằng nhau.

Anh đã bao giờ hiểu cho cảm nhận của em chưa? Hay em toàn phải nhìn sắc mặt anh mà sống!? Chuyện hôm qua với hôm nay thì làm sao có đứa con gái nào chịu được cái cảnh đó chứ!!! Lần anh nói nếu em đánh nó thì anh sẽ bảo vệ nó…Rồi giờ thì anh đã làm được điều đó rồi đấy.

Vâng nếu anh thấy em ích kỉ thì đúng như anh nghĩ rồi ạ! Em tự nhận em giả tạo nhưng không cáo già giả nai tơ như nó. Bỏ rơi, thất hứa, phản bội anh đã làm những gì em nợ anh em sẽ giả hết. Thì hãy xem như chúng ta không còn nợ nhau!

Nói với anh những lời này quả thực rất tàn nhẫn nhưng cô không còn lựa chọn nào khác cả. Để anh được hạnh phúc chi bằng cô đóng vai ác đeo mặt nạ. Thời gian trôi nhiều thay đổi ngày em sắp phải xa anh rồi, nay tiếng cười em sẽ tắt người ơi!

- Để anh đi là điều đúng đắn nhất phải không anh? Hầy...Bên con Lan anh chắc sẽ tốt hơn em.

Cô gượng cười nhìn anh bóng người con trai hôm nào đã kéo cô ngồi cùng ghế và để cô dựa vai.

Những cái ôm bụng của cô…Cả lần anh ôm cô, dấu hôn trên má vết cắn ở cổ và hơn hết nụ hôn chớp nhoáng đó.

- Đi thật à? Em đi hay ở đó là quyền của em chứ anh đâu mà cấm được em.

Anh vẫn như thế trả lời cô.

- Đồ tồi! Anh đã bao giờ hiểu cho cảm nhận của em chưa? Hay em toàn phải nhìn sắc mặt anh mà sống? Vô tâm với em rồi chưa đủ sao mà không thử một lần giữ em ở lại đi!?

Cơn nấc bỗng nhiên nổi lên trong họng cô. Nỗi hờn tủi cô đã cất dấu trong bao ngày qua bộc phát nói những gì ý trí muốn cô nói.

Anh vẫn ngỡ ngàng trước sự hiển nhiên của cô vừa rồi, sân trường bãi cỏ không bóng người. Chỉ còn lại những lời cô nói gió đua nhau thổi đi vang vọng trong bầu không khí. Lặng một hồi lâu cô thở gấp đợi chờ anh nói:

- Như vậy có được không?

Hầy...Cô thở dài hơi sâu.