Chương 26: Đôi Uyên Ương Không Thành(1).

Không thèm để ý đến sự ngạc nhiên qua ánh mắt của cô ta. Tuấn đứng lên bình thản bước ra khỏi lớp học để lại vô số ánh mắt như lưỡi dao phía sau lưng mình.

Đức khẽ cười khi quan sát được toàn bộ sự việc đang xảy ra trước mắt. Đức thật sự chưa nhìn thấy qua người đàn ông nào lại có thể bình thản trước mặt phụ nữ đẹp như Tuấn. Gương mặt không một chút thay đổi, trên người không xuất hiện dù chỉ một chút khát khao.Chỉ có duy nhất ánh mắt làm người khác lạnh đến thấu xương. Cứ thế nhìn Tuấn bước đi mà không hề đuổi theo. Theo thâm tâm anh biết Tuấn chắc hẳn đã phải trải qua những chuyện không tốt đẹp gì mà còn lại khó quên.

"Sao đấy định làm mai mối chỉ đường cho họ à?"

Giọng nói nhí nhảnh dó làm Đức bận lòng cười hạnh phúc quay lại nhìn người con gái đó tóc bím hai bên trông thật đáng yêu và cũng thật đáng ghét. Bước lại gần thật nhanh.

"Thấy bảo vậy hì hì! Hồ Ly Tinh em nghĩ có nên chúng ta làm nguyệt lão tác hợp cho hai bọn họ không nào." - Người con gái đó không ai khác chính là Ngọc Anh.

Ngọc Anh đã hiểu ra mọi điều mà Đức đã làm và chấp nhận anh cho dù…Cô biết thân phận của cô có làm cho anh suy nghĩ lại về cuộc tình này không. Nhưng cô vẫn không chịu buông tay tay anh ra bởi vì khi nào đó là quyết định thực sự của anh đi chăng nữa.

"Tất nhiên rồi, đồ ngốc."

**

Ngoài trước lớp, ánh sáng từ mặt trời chiếu rọi xuống toàn bộ khung viên trường. Từ trên đây có thể nhìn thấy được tất cả những hành động của những học sinh bên dưới sân, có người thì vội vã chạy vào lớp sợ trễ mất giờ học. Có người thì ngồi dưới tán cây bàng to lớn cầm trên tay quyển tập chăm chú học bài. Còn có những cặp ngồi trên ghế đá mỉm cười nhìn lên trời trông thật hạnh phúc.

Tuấn đã từng nghĩ rằng mình không bao giờ có được cái cảm giác hạnh phúc ấy. Bởi vì anh biết người con gái đó đối với anh chỉ đơn giản bằng hai chữ bạn bè. Cho dù biết được thân phận thật của cô là ai thì… Vị trí ngay tim, đau…Đau lắm. Nhưng anh biết làm gì được đây khi chính bản thân mình cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì.Trái tim đó là của cô, cô yêu ai ghét ai là quyền của cô.

Khi đó anh rất muốn nắm chặt hai vai cô hỏi “Vết sẹo trên vai em là ai làm?”…Nhưng anh cứ đứng khựng mãi không thốt nên lời. Nhìn thoáng qua thôi không lẽ anh không nhận ra ngay vết sẹo đó là do răng để lại sao? Cô hôn người đàn ông khác, người đó hoàn toàn không phải là anh. Chỉ mới vài ngày không gặp thôi mà có quá nhiều thứ khiến anh và cô càng thêm xa cách. Cô lẩn trốn anh không chịu đến tìm anh, cô không hề biết mấy ngày nay anh sống đau khổ như thế nào.

[…]”Anh sẽ giúp em…” Giọng nói khàn khàn của anh vang bên tai, bả vai lập tức được nới lỏng ra. Bàn tay đang nắm chặt trên vai cô chuyển xuống thắt lưng. Một cái ôm ấm áp, một vòng tay rắn chắc khiến cô cảm thấy bình yên.

Nhưng bọn họ không hề hay biết cách đó không xa có một người đàn ông không ngừng dùng ánh mắt lạnh lùng đều giễu cợt nhìn về phía này. Bàn tay người đàn ông đó nắm chặt lại, những đường gân xanh trên trán lần lượt hiện rõ hơn cho thấy sự phẫn nộ tuyệt đối của hắn ta. Bóng dáng của hắn nhanh chóng biến mất sau cánh cửa sân thượng của ngôi nhà đối diện trường. Không khí lạnh lẽo âm u bao trùm cả một không gian to lớn.

Mai lắc đầu vẻ chán nản.

"Không cần, đây là nhiệm vụ cuối cùng của em."

Tuấn bất ngờ rồi đẩy cô ra nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, cô vừa nói gì? Đây là nhiệm vụ cuối cùng sao. Anh hoàn toàn không có nghe lầm?

"Em nói sao? Đây là nhiệm vụ cuối cùng. Thật ra mọi chuyện là như thế nào hả Mai?"

Anh thật sự muốn biết rõ mọi chuyện, những lời nói mập mờ của cô làm anh dường như sắp điên lên. Cô không thể tự mình thả lỏng bản thân nói cho anh biết mọi chuyện sao, đến bây giờ thật ra cô đối với anh là như thế nào?

Cô gật đầu ánh mắt nhìn xa xăm trên bầu trời giọng nói thể hiện rõ sự cô đơn: "Mọi thứ rồi sẽ chấm dứt, em mệt mỏi lắm rồi…"

Anh muốn thay cô giải quyết vụ lần này nhưng nói mãi cô vẫn không chịu nói cho anh nghe rất cuộc cô muốn làm nhiệm vụ gì? Anh biết cô sợ anh gặp chuyện. Nhưng cô không hề biết thà người gặp chuyện là anh còn hơn thấy cô gặp bất cứ tổn hại nguy hiểm nào.

Cái thế giới mà hai người bọn họ đang sinh sống không có tự do, không có tình thương và niềm đau xót.

Họ chỉ có thể làm những gì trái với lương tâm mình. Phía trên họ còn có một ánh mắt sắc bén đang dòm ngó chỉ cần họ có một cử chỉ nào đó tổn hại đến ánh mắt phía trên thì…Lập tức kết quả chỉ chỉ có một đó chính là hồn rời khỏi xác.[…]

Tiếng bước chân đằng phía sau thu hút sự chú ý của Tuấn anh rời bỏ dòng suy nghĩ. Tuy nhìn bề ngoài anh có vẻ bất cần không chú ý đến xung quanh nhưng thật ra là một người luôn có sự cảnh giác trên cả tuyệt vời.

Rer tiến lại phía Tuấn, anh ta chống hai tay lên trên lan can xoay người lại. Hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn của Tuấn.

"Cậu mới rời bỏ tôi? Biến mất hơn hai tháng nay là rốt cuộc khi về lại mang bộ mặt này sao hả? Tôi đã nghe Đức kể lại rồi mất tích cùng Mai sao? Cô ấy thì ra là người trong Ác Ma..." - Rer nhìn thẳng vào mặt Tuấn nói.

Và anh cũng thực sự rõ rồi người mà anh nhìn thấy hôm đó là Runa và cũng chính là Ác Ma đó. Anh không bận tâm nhiều hơn bởi vì anh nghĩ yêu cô rồi.

Tuấn khẽ cười, từ lúc nãy đến giờ anh vẫn luôn xem người con trai này là vô hình. Chưa từng có ý định tiếp chuyện với anh ta nhưng bây giờ nghe anh ta nói thế Tuấn cũng không thể im lặng mãi như hiện tại được.

"Cậu là đang châm chọc tôi sao?" Giọng nói Tuấn đầy vẻ lười nhác, thân hình cao lớn dựa hẳn vào lan can.

"Ý tôi là lựa chọn tình yêu của cậu là ai cũng được nếu đó chính là một nửa của cậu thực sự . Cậu hạnh phúc thì tôi cũng vui cho cậu." - Rer nhìn Tuấn rồi cũng quay đi để Tuấn lại một mình trên hành lang nắng lạnh. Rer tin vào Tuấn có khả năng phán đoán siêu phàm quyết định mọi chuyện vô cùng đúng đắn. Điều đó khiến anh cũng yên tâm khâm phục Tuấn.