Chương 25: Thay Đổi?

Runa sợ những lời nói xưa kia sợ hắn ta, đã từng một lần tan nát trái tim cô và vô tâm với cô. Bây giờ gặp lại cô thấy sợ hãi và mủi lòng như những lời hôm nay đó giống như một cơn ác mộng vậy. Cô muốn phá tan đập nát nó sự tức giận của anh oán trách lên đôi môi cô cùng lời nói cay đắng.

"Sao rồi ổn chưa?"- Bên cạnh là Max hắn bây giờ ôn nhu chu đáo quan tâm cô hơn trước kia.

"Không sao! Mà chuyện hôm nay là do anh sắp đặt đúng không?" - Runa nhìn hắn và nói.

"Haha, cũng không qua nổi mắt cô nhỉ đúng vậy Rer với tôi là anh em ruột nhưng cùng cha khác mẹ. Mẹ tôi với mẹ của Rer là chị em sinh đôi tên Mộc và Lan. Do lúc lấy nhầm mẹ tôi nên hai người họ đã có con với nhau nhưng…Lúc đó do mẹ tôi thấy tình cảm của mẹ Rer rất lớn với ba tôi nên bà thân là chị nên đã đem tôi bỏ trốn đi.”

“Lúc tôi lên 8 tuổi thì mẹ ruột tôi mất dì Lan - mẹ ruột của Rer đã tìm được tôi và nuôi dưỡng tôi.Lúc đó Rer mới lên 5 tuổi nó cứ nghĩ là tôi đã hại mẹ nó nên…Đã hận tôi suốt chừng ấy năm.Thế nên khi tôi 15 tuổi ba tôi đưa tôi ra nước ngoài du học và sinh sống và tôi đã không dựa vào thế lực nhà họ Ám mà tạo dựng lên thế lực của riêng mình…”

“Lý do mà tôi quyết định về Việt Nam chính là Dì Lan cũng coi như người quan trọng trọng ở nơi đây. Nhưng khi thấy bà nằm liệt giường trong 5 năm đó tôi lại ân hận không thể bảo vệ được bà.Tôi không muốn mất đi người mẹ nữa của tôi thế nên đã tìm mọi đủ các cách để chữa trị nhưng không được." - Nói tới đây Max thở dài nhìn cô, cô vẫn chăm chú nghe. Và cũng hiểu ra lý do tại sao khu vườn trước nhà toàn là hoa Mộc Lan rồi thì ra cô đã nhìn đúng cũng thấu hiểu cho nỗi lòng của Max và Rer…Cả Ám lão gia.

"Và…Tôi cũng biết cô chính là cô gái năm năm trước theo đuổi Rer!"

**

"Cạch…"

Cửa sổ được bật tung ta, một bóng đen nhanh chóng phóng vào bên trong căn phòng. Hơi thở người con gái đó nặng nề vô cùng, gương mặt căng thẳng đến cực độ. Bàn tay trong vô thức run rẩy, cảm giác này trước nay Runa chưa từng có. Tim cô nhói lên từng hồi, cơ thể không ngừng tuôn ra những giọt mồ hôi lạnh. Cả đáy mắt cũng hiện rõ hai dòng nước trong lành đang đua nhau trôi xuống mặt.

Căn phòng không có một chút ánh sáng nào, cô cố gắng dùng bàn chân đang nặng trĩu bước về phía chiếc giường. Thả người xuống tấm nệm dày, đầu óc cô bỗng nhiên trở nên bay bỗng đến kì lạ.

"Mai?"

Hai từ phát ra từ đôi môi đang run rẩy không ngừng của cô, người con gái với gương mặt đầy đau khổ khi nãy có thật sự là Mai người bạn gái bấy lâu nay cô luôn nhớ nhung hay không ?Tại sao suốt gần 2 tháng nay kể từ lần giáp mặt với Sáo Quỷ.

Cô chạy đến hỏi Mai rằng bao lâu nay sống có khỏe không, Mai đã đi đâu?

"Không sao tôi đi nghỉ ngơi đây." - Nói lạnh lùng rồi ra khỏi phòng của Runa. Cô cũng không hiểu là lí do gì nữa, chỉ một lý do...

Tại sao mọi người lại thay đổi?!

**

Lớp 12A1.

Cánh cửa lớp không ngừng bị những cơn gió lớn làm chuyển động đập vào hai bên bức tường phát ra những âm thanh “Đùng đùng.” nhức tai. Bên trong lớp học không khí nhộn nhịp hẳn lên những đôi gái yêu nhau không ngại ngùng mà trao nhau những nụ hôn nồng cháy ở cuối lớp.

Còn có những người không ngừng rượt đuổi nhau chạy nhảy lên cả trên mặt bàn.Để lại vô số vết giày thể thao chi chít, như vậy đó ở cái tuổi 18 – 19 như thế này quả thật là cực kỳ tươi đẹp.

Tuấn ngồi yên lặng tại chỗ ngồi của mình không thèm để ý đến những chuyện đang xảy ra trong lớp. Cứ như anh không hoàn toàn thuộc về nơi này chỉ có thể xác mà thôi. Trên tai đang gắn một chiếc phone nhỏ màu đen. Ánh mắt anh khép mờ thưởng thức những âm thanh ngọt ngào do bản nhạc tình yêu Mexico đem lại.

Anh không ngừng suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong thời gian qua, giữa anh và Mai…Hình như đang có một bức tường nào đó ngăn cách. Ngay cả anh cũng không thể nào đẩy nó ra được. Mai không còn chịu nghe theo những lời khuyên bảo của anh như trước và thay vào đó là nét cố chấp vốn có của cô. Anh cứ nghĩ mình đã thay đổi được nét lạnh lùng đầy tàn nhẫn trong ánh mắt cô. Nhưng anh đến bây giờ mới phát hiện ra mọi thứ chỉ là được cô che đậy một cách quá xuất sắc mà thôi.

Ngay kể từ anh với cô đã có những ngày tháng yên bình và hạnh phúc ở ngọn núi đó thì bây giờ lại quay về như cũ.Trước mặt Tuấn là một người con gái có mái tóc đen dài mượt mà. Đôi mắt to trông cũng rất đáng yêu, cô ta không ngừng nhìn Tuấn với ánh mắt thèm khát. Người con gái xinh đẹp này cứ nghĩ chỉ cần đứng trước mặt anh như thế thôi cũng sẽ làm anh động lòng. Cô ta bước đến bắt chuyện làm quen nhưng không ngờ anh và tảng băng ngoái bắc cực chẳng khác nhau là mấy.

Không chịu được khi thấy mình bị bỏ lơ như thế cô gái đó liền bước đến ngồi xuống ngay chỗ ghế trống bên cạnh Tuấn. Thân hình nhỏ nhắn không ngừng áp sát vào cánh tay của anh. Gương mặt cô ta cách gương mặt Tuấn chưa đến 5cm.

"Giảng viên Tuấn, tối nay anh đi chơi với em nha…"

Giọng nói nũng nịu vang bên tai, mày Tuấn khẽ chau lại. Đối với anh những người con gái này thật sự rất phiền phức. Suốt ngày chỉ biết vây quanh lấy anh làm những động tác vô cùng chướng mắt. Tuấn được sự chú ý của nhiều người con gái như thế là vì vẻ mặt lạnh lùng khó đoán này thu hút.

Giọng nói của cô gái vừa dứt thì Tuấn đột nhiên quay mặt qua nhìn vào mắt cô ta.Ánh mắt anh không phải là vui vẻ là hưng phấn mà là khinh bỉ. Anh thật sự ghét loại đàn bà tối ngày chỉ biết dùng nhan sắc dụ dỗ cái phần dưới của đàn ông.

Rõ ràng nhìn thấy được sự phản ứng ghê sợ của anh cô gái đó lập tức buông Tuấn ra nét mặt cho chút xanh xao. Cô ta chỉ biết người con trai trước mặt này rất đẹp, thân hình cao ráo kèm theo giọng nói đầy nam tính. Nhưng cô ta không thể nào ngờ được anh lại có cái thái độ như thế. Chỉ một ánh mắt cực kỳ bén thôi cũng đủ là bọn con gái sợ hãi vô cùng.