Chương 35

“ Môn chủ, lập tức ra lệnh cho tạm ngưng vòng thi này lại đi.”

“ Ngừng vòng thi?” Dạ Thành làm lạ, hắn lại hỏi: “ Xảy ra chuyện gì? Không phải hai đệ tử của ngươi vẫn ổn, sao lại muốn cho ngừng vòng thi lại?”

“ Không phải vấn đề ở bọn chúng.” Tịch Hiểu Nhược tỏ vẻ nghiêm trọng: “ Ta vừa phát hiện có dị biến khác lạ từ bên trong rừng U Linh, dường như có kẻ nào bên ngoài đã nhúng tay giở trò.”

Dạ Thành chân mày hơi nhíu lại, hắn trầm giọng: “ Không thể nào, đỉnh Tri Không Minh ta bao phủ tầng tầng lớp kết giới phong tỏa, đừng nói đến lần này là đại hội tiên pháp càng được canh phòng nghiêm chỉnh hơn, chỉ là ngày thường nếu có kẻ sử dụng linh khí ngoại môn đều sẽ bị phát hiện.”

Tịch Hiểu Nhược im lặng không nói, đúng là chỉ tích tắc một khắc y đã cảm nhận được dị biến bên trong rừng U Linh, hơn nữa còn là có tà khí quấy nhiễu, nhưng bao nhiêu đó chưa thể chứng minh điều gì. Y không thể thuyết phục mọi người ở đây, dù sao đại hội Tiên Minh Đài mỗi mười năm là cơ hội hiếm có để các đệ tử thất môn đột phá cảnh giới.

“ Ta vẫn không an tâm.” Tịch Hiểu Nhược lại nhìn Dạ Thành nói: “ Mở một khoản trống kết giới đi, ta vào trong xem một lần, nếu thật sự không có vấn đề liền trở ra.”

“ Không được.” Dạ Thành vội nói: “ Hiểu Nhược người đã quên ở Lĩnh Vũ pháp lực của chúng ta đều sẽ tạm thời bị phong bế, cho dù hiện tại ta có khả năng mở một khoản trống kết giới, ngươi vẫn cần thời gian khôi phục linh pháp. Ngươi bây giờ vào rừng U Linh thật sự có chuyện cũng không có khả năng làm được gì…”

“ Ầm ầm…”

Dạ Thành vẫn chưa nói xong thì đột nhiên lại xảy ra rung chuyển mạnh, vị trí của Lĩnh Vũ tọa ở chỗ cao vách núi liền chịu tác động không nhỏ mà chao đảo. May mắn ở đây chỉ toàn những bậc trưởng bối sống những trăm ngàn tuổi, không có chuyện gì khiến bọn họ có khả năng hoảng hốt rối loạn. Tất cả bình tĩnh giữ yên vị trí của mình, cho dù hiện tại pháp lực bị phong bế cũng không nhăn mặt tỏ ra e sợ.

“ Xảy ra chuyện gì?” Huyền Lâm trưởng lão Tử Quân hơi ngước đầu nhìn lên, hắn nhíu chân mày: “ Thật sự có kẻ giở trò?”

“ Hiểu Nhược, ngươi muốn đi đâu?” Dạ Thành lúc này lại chú ý thấy Tịch Hiểu Nhược rời khỏi Lĩnh Vũ, đoán rằng y lo lắng cho đệ tử của mình mới lại nói: “ Pháp lực của ngươi đang tạm thời bị phong bế, không có khả năng vào được rừng U Linh.”

Tịch Hiểu Nhược bước đi không nhìn lại, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “ Chỉ bao nhiêu không làm khó được ta.”

--------------------------------------------------

“ Á…”

“ Cẩn thận.” Trình Kỳ đưa tay đỡ lấy Ngọc Phương lảo đảo đứng không vững, hắn cũng dùng linh pháp trụ ở chân mình rồi mới lo lắng nhìn đất đá cùng cây cối xung quanh rung chuyển dữ dội: “ Chuyện này là sao?”

Nam Khiếu Minh lúc này lại nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Hàm Duệ hướng về phía mình, hắn nóng giận lớn tiếng: “ Đồ khốn, ngươi nhìn ta làm cái gì? Cho dù ta thật sự tu luyện thổ pháp, nhưng cũng không có khả năng làm được loại việc này.”

Hàm Duệ nghe thì cảm thấy cũng có lý, thế nên cũng muốn bỏ mặc mấy câu mắng vô nghĩa của Nam Khiếu Minh sau đó, con ngươi lại nhẹ liếc nhìn sang Thiệu Nghiêm chẳng một chút hoang mang nào, hắn thầm nghĩ: “ Tên này, có gì đó rất lạ.”

Lúc này Thiệu Nghiêm lại chỉ nghiêm mặt nhìn chuyển động dị thường xung quanh, nhiều chỗ mặt đất đột nhiên bị dân lên cao hay tách ra thành vực thẩm, những biến động này làm xáo trộn hoàn toàn địa hình ban đầu của rừng U Linh. Hắn mặt không biến sắc, trong lòng mới thử gọi Hắc Diệp: “ Ngươi đang bày trò gì?”

“ Ha ha, ngươi nhận ra sao?” Hắc Diệp giọng đầy ý cười: “ Không cần lo lắng, chỉ thay đổi một chút thôi.”

“ Còn không nói rõ đừng trách ta lôi ngươi ra ngoài.”

“ Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần thực thể của ta không ở đây, ngươi có đe dọa cũng thế thôi.”

Thiệu Nghiêm lạnh giọng: “ Trước là ý thức này của ngươi, sau đó đợi ta tìm được chỗ ngươi ẩn nấu liền không nương tay.”

“ Aiiii….” Hắc Diệp kéo dài một âm vừa bất đắc dĩ vừa hết cách, hắn lúc này mới chịu thành thật nói: “ Cũng không có gì, ta chỉ là nhận lệnh của đại nhân gây khó khăn một chút đối với những kẻ có khả năng xông vào trong này, muốn phá rối chuyện tốt của ngài mà thôi.”

“ Chuyện tốt?”

Hắc Diệp không giấu giếm nói: “ Phải, đại nhân sau khi biết ta đã tìm ra ngươi thì đã quyết định sẽ đến đỉnh Tri Không Minh, ngài muốn trực tiếp gặp ngươi.”

Sắc mặt Thiệu Nghiêm hơi tối lại dọa người, đại nhân mà Hắc Diệp nói chắc chắn có liên quan đến ma tộc, còn là ma tộc có khả năng đi qua được Huyết Kỳ ngăn cách ma giới, thậm chí đã đến đỉnh Tri Không Minh cũng không có người phát hiện ra.

Rừng U Linh hiện tại xuất hiện biến động dường như toàn bộ địa hình đều bị thay đổi, chẳng ai biết đây có phải cũng là một phần được sắp xếp trong vòng thi này hay không, mọi người chính vì vậy mà cho dù lo lắng cũng không dám buông lỏng cảnh giác đối với thành viên của đội đối thủ.

“ Á….” Đất đá dưới chân Hoa Niêm lúc này cũng xảy ra biến động, mặt đất bắt đầu bị tách ra tạo thành vực thẩm khiến nàng không kịp phòng bị mà rơi xuống.

“ Trình Kỳ sư huynh, đừng… đừng đi… ta sợ.”

Trình Kỳ vừa định đến cứu người lại bị Ngọc Phương đang sợ hãi, mặt cũng tái xanh bám cứng lấy tay mình không chịu buông, hắn lúc xoay đầu một lần thì Hoa Niêm cũng đã rơi xuống khe nứt, Hàm Duệ vị trí lại khá xa cũng không có khả năng cứu được: “ Không kịp rồi.”

Đúng lúc này thì giữa vách núi mọc ra một bệ đất đỡ được Hoa Niêm rơi xuống, may mắn té đến cũng chỉ chịu một hồi đau nhức cũng không đến nỗi mất mạng. Nam Khiếu Minh sau khi dùng thổ pháp cứu được người mới thở phào, hắn dùng tay lau đi mồ hôi trên trán mình mới nói: “ May mắn ta phản ứng nhanh.”

Lưu Hạo nhìn tình hình một chút không nói gì, xét theo tình thế hiện tại có thể không đề phòng còn không suy nghĩ cứu người của đối phương. Chẳng biết nên nói con người hắn có phải ngu ngốc hay không, còn tự tìm phiền toái.

“ Dạ Tín Phong sư muội, không sao đấy chứ?”

“ Không…” Bị té xuống tuy có chút đau vẫn không bị thương chỗ nào, nghe thấy tiếng vị sư huynh phái Mộc Liêm Tử lúc nào cũng nhắm vào mình mà đánh kia hỏi vọng xuống, Hoa Niêm liền có ngập ngừng. Sau đó nghĩ lại là hắn vừa cứu nàng mới cố nói lớn hết sức có thể trả lời: “ Ta không sao.”

“ Vậy thì tốt.” Nam Khiếu Minh vô tư nói: “ Đứng cho vững vào, ta nâng bệ đất đó lên.”

Hoa Niêm cũng thành thật nghe lời đáp: “ Được, làm phiền huynh.”

Hàm Duệ vừa rồi muốn chạy đến cứu người mà không kịp, bây giờ xem ra tình hình đã ổn mới không quan tâm đến nữa. Hắn lúc này lại phát hiện ra gì đó mà đưa mắt tìm kiếm một hồi, nhìn xung quanh thật kỹ cũng chẳng thấy người đâu.

“ Đang tìm tên đệ tử Dạ Tín Phong sử dụng lôi thuật trong đội của các ngươi sao?” Không cần chờ Hàm Duệ trả lời, Lưu Hạo lại nói: “ Không cần tìm nữa, vừa rồi ta nhìn thấy một tên đệ tử của Bích Hải Lâm môn đánh lén hắn kéo ra ngoài, cả hai liền như vậy tách ra khỏi chúng ta rồi.”

“ Bích Hải Lâm?” Hàm Duệ trầm giọng: “ Tiêu Đình Khương?”

“ Hình như là hắn.” Lưu Hạo điềm đạm nói: “ Xem ra là muốn lợi dụng tình hình hỗn loạn để trả thù riêng, đội ngũ của các ngươi cũng thật phức tạp.”

“ Đúng là không biết tự lượng sức.” Hàm Duệ nói câu này chính là nói Tiêu Đình Khương, xét theo thái độ và lời nói của tên này khi bọn họ mới lập đội cũng đủ biết. Tiêu Đình Khương rõ ràng có thù riêng với Thiệu Nghiêm, hơn nữa còn không thực rõ năng lực của đối phương đã tự kiêu ngạo xem thường, nếu như vậy cố ý kéo người tách ra cũng chỉ là tự hại chính mình.

Qủa nhiên như suy nghĩ của Hàm Duệ, Tiêu Đình Khương còn lén sử dụng ảo thuật che mắt hình ảnh được gửi về Lĩnh Vũ, muốn lợi dụng lúc mọi người không chú ý mà đánh hạ Thiệu Nghiêm.

Hắn chỉ cho rằng Thiệu Nghiêm may mắn vào được đến đây là có người của Dạ Tín Phong giúp đỡ, như vậy hắn cứ đánh bại tên vô dụng này trước rồi mới đối phó với đám người kia, như vậy cho dù là đội của mình thắng thì Thiệu Nghiêm cũng không có cách qua cửa.

Không ngờ nhất định là sau khi đánh lén Thiệu Nghiêm, kéo người tách khỏi đám còn lại vào rừng, Tiêu Đình Khương thế nhưng vẫn còn chưa kịp ra tay thì đối phương đã thoát khỏi sự trói buộc của hắn: “ Không thể nào, ngươi làm sao có thể tự mình thoát?”

“ Hừ.” Thiệu Nghiêm nắm chặt tay xé nát sợi dây linh pháp của Tiêu Đình Khương đang trói buộc mình, hắn đôi mắt sắc lạnh lại nhìn đến đối phương: “ Chỉ một chút năng lực này của ngươi cũng muốn hạ được ta?”

“ Không thể, rõ ràng lần trước ngươi… lần trước ngươi…” Tên này lúc đó cho dù bị hắn sỉ nhục ra sao cũng không có thể phản kháng, rõ ràng hắn không thể… không... là không muốn? Lúc đó là không muốn động tay phản kháng?

Tiêu Đình Khương nghĩ ra tình hình lúc đó trước mặt bao nhiêu người hắn bị xem là kẻ xấu, còn bị Ngọc Quan trưởng lão đánh trọng thương, từ đầu đến cuối ngoài việc bị hắn sỉ nhục ra thì tên khốn này không hề chịu bất cứ thiệt thòi nào.

Tiêu Đình Khương siết chặt nắm tay, hắn lớn tiếng: “ Là ngươi cố ý, ngươi lúc đó vì muốn có được lòng thương hại của Ngọc Quan trưởng lão, ngươi cố ý tỏ ra yếu thế bị ta khinh thường sỉ nhục.”

“ Xem ra ngươi cũng không ngốc như ta tưởng.” Thiệu Nghiêm dường như đã nhận ra việc Tiêu Đình Khương dùng ảo pháp che mắt, hắn như vậy khóe môi kéo lên một chút ẩn hiện một ý cười lạnh: “ Nhưng ngươi nhận ra được thì đã sao?”

“ Ngươi…”

“ Soạt.”

Thiệu Nghiêm tay cầm Quan Vũ đưa lên hướng mũi kiếm vào Tiêu Đình Khương, ý cười trên môi cũng đã không còn: “ Là ngươi tự mình tìm chết, cũng đừng trách ta.”

Tiêu Đình Khương không tự chủ lui lại hai bước chân, hắn thật sự cảm nhận được sát ý của Thiệu Nghiêm, trong lòng vừa run lên cũng tập trung vận linh khí phòng khi đối phương thật sự ra tay có ý đoạt mạng mình. Tiêu Đình Khương đột nhiên nhận ra sắc mặt Thiệu Nghiêm chuyển đen, ánh mắt lại không nhìn hắn mà là nhìn… phía sau hắn?

Tiêu Đình Khương nếu không cảm nhận được sau lưng mình thật sự có một cổ tà khí, mạnh đến một kẻ tu pháp tầng thứ hai như hắn cũng có thể cảm nhận được, thì có lẽ hắn đã cho rằng Thiệu Nghiêm cố ý đánh lạc hướng sự chú ý của mình. Tiêu Đình Khương căng thẳng đến độ đổ mồ hồi ướt cả cổ áo, hắn chậm xoay lưng muốn nhìn thử xem rốt cuộc sau lưng mình là thứ gì.

Tiêu Đình Khương chỉ vừa nhẹ cử động xoay lập đã lập tức ngã xuống trên đất rồi bất tỉnh, Thiệu Nghiêm cũng không có chút quan tâm hắn sống hay chết, thứ mà hắn quan tâm chính là bóng đen đột nhiên xuất hiện mà bản thân không một chút nào hay biết kia.

----------------------------------------

Kết giới ở Lĩnh Vũ tuy rằng không thể hoàn toàn phong bế toàn bộ pháp lực của Tịch Hiểu Nhược, thế nhưng bây giờ nếu y cưỡng chế chém rách kết giới xung quanh rừng U Linh, lo lắng sẽ khiến linh tà dị vật bên trong có cơ hội thoát ra ngoài mà bản thân y không thể kiểm soát được.

Tịch Hiểu Nhược rời khỏi Lĩnh Vũ liền dùng Di thuật đến trước đá Phiến Thiên ở Thừa Vĩnh Cát, y muốn sử dụng lối vào được dùng khi vòng thi mới bắt đầu để đưa các đệ tử đến rừng U Linh.

Tự Hiên từ lúc xảy ra biến động đến bây giờ đã ngừng lại cũng chưa từng rời khỏi, hắn lo lắng không biết vừa rồi liệu có ảnh hưởng gì đến rừng U Linh hay không, kiểm tra một lần mới phát hiện có điều kỳ lạ mới định đến Lĩnh Vũ thông báo một tiếng.

Tự Hiên thế nhưng chưa kịp rời đi đã nhìn thấy có người sử dụng Di thuật đến, vừa nhìn thấy đối phương thì vội vàng cúi người hành lễ: “ Ngọc Quan trưởng lão.”

Tịch Hiểu Nhược chỉ gật đầu một cái, y không nhiều lời chỉ ra lệnh: “ Mở lôi vào ở đá Phiến Thiên, ta cần vào trong rừng U Linh kiểm tra một lát.”

“ Bẩm Ngọc Quan trưởng lão.” Tự Hiên nóng lòng vẫn không quên lễ nghĩa, hắn kính trọng nói: “ Đệ tử vừa rồi định đến Lĩnh Vũ báo lại, đột nhiên xuất hiện biến động dữ dội, lúc đệ tử kiểm tra lại các lỗi vào từ đá Phiến Thiên đều đã bị vật cản chặn lại, hiện giờ không thể mở ra được.”

“ Bị chặn lại?” Tịch Hiểu Nhược hơi nhíu lại chân mày, y không nhầm có người giở trò bên trong kết giới rừng U Linh, hơn nữa còn cố ý gây trở ngài người bên ngoài muốn đi vào.

Tịch Hiểu Nhược không cần biết thế nào nhưng ngoài hơn trăm đệ tử thất môn, còn có cả Thiệu Nghiêm cùng Tần Hạ Ly đều đang ở bên trong, y nhất định phải vào được rừng U Linh: “ Tránh sang một bên.”

“ Vâng thưa trưởng lão.” Tự Hiên cũng không hiểu rõ Tịch Hiểu Nhược muốn làm cái gì, nhưng nếu y đã là ra lệnh thì hắn cũng nhất định sẽ nghe theo mà tránh qua.

Tịch Hiểu Nhược đi lại phía trước, y đặt tay trên mặt đá Phiến Thiên bắt đầu điều động linh khí, phát ra ánh sáng màu vàng nhạt từ từ lan rộng. Nếu đã không thể mở lối đi cũ, như vậy y chỉ còn cách dùng pháp lực của mình tự tạo ra một lối khác dẫn đến rừng U Linh.