Chương 36

“ Hắn chính là đại nhân mà ngươi nói?”

Thiệu Nghiêm không chút lo lắng nào đối diện với bóng đen trước mặt, hắn hỏi một câu mãi vẫn không nghe thấy Hắc Diệp trả lời liền không muốn quan tâm đến nữa.

Dồn sự chú ý vào bóng đen trước mặt, cũng chẳng quản tên Tiêu Đình Khương kia sống chết ra sao. Thiệu Nghiêm đôi mắt u tối có chút khác với thường ngày, hắn rót linh khí vào Quan Vũ kiếm rồi chém một đường kiếm khí trắng đến xé rách thân ảnh trước mặt.

Bóng đen bị chém ngang thân người thành hai nửa, sau đó chẳng khác nào một luồng khói đen lại nguyên vẹn trở về hình dạng ban đầu. Lần thứ hai Thiệu Nghiêm định tấn công thì bóng đen lại phát ra âm thanh u ám quỷ dị đến khó nghe: “ Chờ đợi hết mười năm, cuối cùng cũng đã chờ được.”

Tay vừa vung kiếm chợt ngừng lại, Thiệu Nghiêm chân mày hơi nhíu lại rồi từ từ hạ tay xuống. Hắn có thể cảm nhận được đối phương không có chút nào muốn nguy hại đến mình, hơn hết là dường như Thiệu Nghiêm đã từng gặp qua: “ Ngươi biết ta?”

“ Đương nhiên.” Giọng nói quỷ dị âm khí chậm một hồi mới lại nói: “ Phải rồi, ngài đã không còn nhớ nữa.”

Thiệu Nghiêm lạnh giọng: “ Đừng nói những lời vô nghĩa, lập tức ra mặt cho ta.”

Bóng đen từ từ chuyển động hóa hình thành dáng vẻ của nam nhân có mái tóc trắng búi một lọn tóc nhỏ bằng một cây trâm ngọc, y phục tím với cổ áo thấp hai bên vai thấy lộ ra nước da không huyết sắc.

Nam nhân gương mặt không tính là tuyệt sắc lại thon gọn cùng đôi mắt đỏ yêu mị nhìn Thiệu Nghiêm, cứ như vậy chậm đi đến rồi bất ngờ quỳ xuống dưới chân hắn, ngay cả giọng nói cũng trở về bình thường âm trầm: “ Cuối cùng cũng đã tìm lại được người, chủ nhân của ta.”

“ Chủ nhân?” Thiệu Nghiêm lạnh giọng sau đó lại càng thêm siết chặt chuôi kiếm Quan Vũ, hắn vẫn chưa định thần thì một cảm giác lạnh như băng đá bao phủ trên tay mình.

Mắt nhìn thấy bàn tay trắng bạch nắm lấy tay mình mang theo cảm giác lạnh lẽo, Thiệu Nghiêm chân mày nhíu lại cảm thấy có chút chán ghét. Hắn vừa định vung tay tách ra khỏi yêu ma kia, thế nhưng sau đó lại vì lời nói của đối phương mà ngừng lại.

“ Chủ nhân có thể đã quên Sở Lạc, nhưng ta không màng nguy hiểm đến đây chỉ để xác nhận có thật sự là người, để giúp người.” Sở Lạc từ từ đứng lên, bàn tay chuyển từ cổ tay đến ngực rồi chạm đến gương mặt anh tuấn của Thiệu Nghiêm.

Ngón tay đặt đến vị trí giữa trán đối phương, Sở Lạc mỉm cười lại nói: “ Chủ nhân, đã đến lúc nên trở về rồi.”

Đôi mắt vẫn luôn sắc lạnh nhìn đối phương rồi từ từ nhắm lại, Thiệu Nghiêm một lần nữa lại cảm giác giống như mình rơi vào mộng cảnh của Hắc Diệp. Thế nhưng hiện tại đã không còn chỉ là một giấc mộng không có thực, từ ký ức cuối cùng vào ngày ma cung bị huyết tẩy cũng đã được mở ra.

“ Chủ nhân, thì ra người ở đây.”

Thiệu Nghiêm nghe thấy tiếng phía sau, hắn xoay đầu nhìn lại liền nhận ra kẻ đến là ai. Không một chút cảm xúc nào hiện hữu trên gương mặt của một hài tử vài tuổi, hắn nhìn màu đỏ tươi cùng cảm giác nhớp nháp trên bàn tay nhỏ của mình rồi chỉ lạnh giọng: “ Đến rồi sao, Tiêm Lãm?”

“ Đây là.” Tiêm Lãm ngạc nhiên nhìn một con sói xám nằm chết bên chân Thiệu Nghiêm, đầu của nó chỉ còn là một đống máu thịt ghê rợn. Gương mặt thanh tú của hắn từ ngạc nhiên đến trấn tĩnh, Tiêm Lãm ngồi xuống dùng khăn lau đi máu trên tay Thiệu Nghiêm: “ Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

“ Ta muốn ra ngoài, nhưng con sói này đột nhiên vô cớ muốn tấn công.” Hài tử giọng nói vẫn còn mang vẻ non nớt chưa trưởng thành hiển nhiên lên tiếng: “ Vì vậy ta đã từ từ bóp nát đầu nó.”

“ Vậy… vậy sao ạ?”

Thiệu Nghiêm lại bình tĩnh nói: “ Tiếng kêu gào trước khi chết của nó khiến ta rất khó chịu, vì vậy ta mới giúp nó chết nhanh một chút.”

“ Chủ nhân.” Đôi chân mày của Tiêm Lãm khẽ run, hắn cố lấy bình tĩnh rồi mới mỉm cười với Thiệu Nghiêm: “ Nếu đã không thích nghe tiếng la hét trước khi chết của nó, vậy lần sau người chỉ cần đuổi con sói đi, không cần phải gϊếŧ chết nó.”

“ Nhưng không phải Minh Cát Tiệp và Sở Lạc đã nói, hầu là kẻ muốn chống đối với ta đều phải gϊếŧ chết. Cho dù là con người, động vật hay yêu ma cũng không thể nương tay?”

“ Những gì bọn họ nói chưa hoàn toàn là đúng.” Tiêm Lãm nói: “ Chủ nhân có thể hứa với ta, đứng sát hại những sinh mạng vô tội, nhất là con người được chứ?”

Không thấy Thiệu Nghiêm trả lời mình, Tiêm Lãm lại nói tiếp: “ Mẫu thân của người cả đời không làm chuyện ác, không sát hại sinh mạng vô tội. Chỉ mong chủ nhân có thể tiếp tục sống, vì vậy…”

“ Được rồi.” Thiệu Nghiêm dường như mỗi lần Tiêm Lãm nhắc đến mẫu thân của mình đều không muốn nghe, hắn nói: “ Chỉ cần ta không gϊếŧ chúng là được đúng chứ?”

Tiêm Lãm nhìn thấy vẻ mặt lạnh của hài tử cũng đoán ra Thiệu Nghiêm không vui, thế nhưng Thiệu Nghiêm nếu đã hứa thì sẽ không làm trái lời. Ít nhất hắn sẽ không vô cớ sát hại người vô tội.

Thế nhưng điều Tiêm Lãm không ngờ đến nhất chính là vào năm đầu tiên Thiên Đế rơi vào tình trạng ngủ say, kết giới Huyết Kỳ thế nhưng vì suy yếu mà lại vô tình bị Thiệu Nghiêm chém rách một khe hở liên kết với phàm giới.

Tiểu yêu, ma quái bị nhốt tại ma giới không có khả năng vượt qua được kết giới bắt đầu lộng hành. Thừa cơ kết giới bị xé rách bắt người phàm đến ma giới, cũng từ nguyên do này đã dẫn đến toàn bộ ma cung Huyết Nghiêm Kỳ bị Huyết tẩy.

Thiệu Nghiêm lạnh lùng với đôi mắt huyết sắc đứng từ xa nhìn đến cảnh yêu ma bị chém gϊếŧ, bên tai tràn ngập tiếng kêu la thảm thiết cùng những lời mắng chửi đòi tìm ra được để lấy mạng ma quân.

“ Những yêu ma quấy phá nhân giới vốn không phải người ở ma cung của ta, bọn chúng đều chưa từng làm gì sai trái cả.” Thiệu Nghiêm hơi nghiêng đầu lên tiếng: “ Tiêm Lãm, những kẻ đang sát hại người của ta, đồng loại của ta. Chính là những con người vô tội mà ngươi muốn ta nương tay?”

Tiêm Lãm biết lần này là do ma tộc làm sai trước, nhưng thật sự yêu ma của ma cung chưa từng làm hại bất cứ phàm nhân nào. Không thể giải thích với Thiệu Nghiêm, càng không thể lại thuyết phục hắn lại tin vào con người. Tiêm Lãm nói: “ Cho dù là con người hay yêu ma, tất cả đều có người tốt và kẻ xấu.”

“ Người tốt và kẻ xấu sao?” Thiệu Nghiêm nhếch môi cười: “ Bọn chúng đều đang kêu gào muốn tìm ra và gϊếŧ chết ma quân là ta, đến lúc tìm được chúng còn cần biết hay không ta chưa từng gϊếŧ hay làm hại đến con người?”

“ Hiện giờ toàn bộ ma tộc đều đã theo lệnh của ta, bọn chúng chỉ biết Tiêm Lãm ta mới chính là ma quân.”

Thiệu Nghiêm hơi bị đánh động một chút, hắn ngước mắt nhìn Tiêm Lãm, nhưng ngay khi chạm mắt thì cơ thể cũng tựa như bị điều khiển không còn nghe theo lệnh của mình nữa. Thiệu Nghiêm Lạnh giọng: “ Ngươi muốn làm gì?”

“ Sức mạnh của người hiện giờ vẫn chưa có khả năng chống lại người của hạ thiên giới.” Tiêm Lãm bất ngờ nắm lấy cổ tay của Thiệu Nghiêm rồi ném hắn vào cùng chỗ với hai ba đứa trẻ người phàm khác, bọn chúng đều là do Tiêm Lãm cứu được từ mấy tên tiểu yêu khác rồi mới nói: “ Xin lỗi chủ nhân.”

“ Tiêm Lãm, ngươi…” Thiệu Nghiêm lúc này cả tiếng nói cũng không thể phát ra được nữa, bên ngoài cửa điện ma cung đã nghe thấy đầy tiếng người chém gϊếŧ đuổi tới.

Cả cơ thể đều không thể theo ý mình, chỉ có thể cùng với Tiêm Lãm diễn một màn kịch vô nghĩa. Nhìn thấy hắn bị đuổi gϊếŧ không có đường lui, nhìn thấy những tên luôn tự xưng mình là tiên nhân kia vì tranh công đoạt mạng hắn, thậm chí đến sinh mạng của hai đứa trẻ vô tội cũng không cần quan tâm đến.

Tiêm Lãm: “ Ngươi vì sao vẫn không hối hận đã từng tha mạng cho ta?”

“ Ngươi khi đó chỉ là một tiểu yêu vừa hóa hình, chưa từng hại người cũng không phải là ma quân. Ta quay lại thì sao, biết trước thì thế nào?” Tịch Hiểu Nhược nói: “ Ta cũng sẽ không gϊếŧ một tiểu yêu vô hại là ngươi.”

Sau khi nghe thấy những lời này của kẻ được gọi là Ngọc Quan Bảo Tiên Tôn đang chắn trước mặt hắn, Thiệu Nghiêm có thể nhận ra vẻ mặt an tâm của Tiêm Lãm. Sau đó lại nhìn thấy cơ thể đầy thương tích của hắn lao về hướng này, sau đó lại chính mắt nhìn thấy lưỡi kiếm đâm xuyên ngực hắn.

Gương mặt hài tử dính máu không chút cảm xúc nào nhìn bàn tay ở ngay trước mắt mình, hắn chỉ còn nghe thấy những lời nói cuối cùng của Tiêm Lãm từ sâu trong đầu: “ Chủ nhân, đừng thù hận, đừng trả thù. Người phải tiếp tục sống.”

Sở Lạc chờ Thiệu Nghiêm một lần nữa mở mắt ra, hắn lui về phía sau lại một lần nữa quỳ xuống: “ Chủ nhân, ký ức của người liệu đã…?”

“ Tiêm Lãm.” Thiệu Nghiêm đột nhiên lên tiếng, cả gương mặt và ánh mắt của hắn dường như đều đã thay đổi. Thiệu Nghiêm đặt tay trên trán mình một chút lại trầm giọng: “ Hắn sử dụng toàn bộ sức mạnh cuối cùng của mình chỉ để phong ấn ký ức cùng ma khí trên người ta. Muốn ta có một cuộc sống bình thường sao?"

Vừa nghe liền biết hắn đã lấy lại ký ức của mình, Sở Lạc giọng kính ngưỡng nói: “ Tiêm Lãm lúc nào cũng hy vọng chủ nhân có thể trở thành một vị quân chủ tốt, làm một ma quân mà lại không thể tàn độc, không thể gϊếŧ hại con người. Có lẽ vì vậy hắn mới phong ấn ký ức của chủ nhân, an bài tất cả để người được đưa đến hạ thiên giới."

Không nghe Thiệu Nghiêm nói cái gì, Sở Lạc lại lên tiếng: “ Hắn sinh ra và tu thành hình tại hạ thiên giới, được tiên quan dưỡng nuôi mới dẫn đến mềm yếu nhu nhược. Đến cuối cùng không chỉ làm hại ma tộc ta bị tiên quan sát hại, đến cả bản thân cũng bị Tịch Hiểu…”

“ Câm miệng.” Thiệu Nghiêm lạnh giọng một tiếng, hắn liếc mắt nhìn xuống Sở Lạc: “ Ta khi nào thì cho phép ngươi nói?”

Bị khí thế của Thiệu Nghiêm ép đến phải ngậm miệng, Sở Lạc cúi đầu thế nhưng khóe môi lại càng hiện lên ý cười. Đây chính là chủ nhân của hắn, là ma quân cai trị toàn bộ ma giới. Ma tộc cần chính là một vị ma quân không chỉ mang sức mạnh cường đại nhất, mà còn phải là người tàn ác và nhẫn tâm nhất.

“ Cho dù là yêu ma, chỉ cần vô hại thì sẽ không gϊếŧ sao?” Đưa Quan Vũ trên tay mình ra trước, Thiệu Nghiêm đôi mắt lạnh không cảm xúc lại nhớ đến hình ảnh lưỡi kiếm đâm xuyên ngực Tiêm Lãm. Khóe môi hắn lại ẩn hiện ý cười: “ Sư tôn, người liệu có biết trên tay mình đã dính máu của quá nhiều người vô hại rồi hay không?”

---------------------------------------------------------

Tạo được lối vào rừng U Linh nhưng cũng chỉ có một mình Tịch Hiểu Nhược có thể vào bên trong, phần lớn sức mạnh đều bị phong ấn tạm thời lại phải sử dụng nhiều linh pháp mà bản thân trở nên suy yếu.

Vừa vào đến rừng U Linh đã lập tức cảm nhận được ma khí vô cùng lớn tập trung tại một hướng, Tịch Hiểu Nhược có thể nhận ra nơi tập trung ma khí rất gần với vị trí giao chiến của Thiệu Nghiêm lúc đó.

Y hiện vô cùng suy yếu nên không thể sử dụng đến di thuật, trong lòng nôn nóng liền đạp nhẹ chân trên mặt đất vội vàng muốn tìm ra yêu ma có khả năng đột nhập vào Dạ Tín Phong môn.

Vì lo lắng Thiếu Nghiêm xảy ra chuyện y liền nhắm mắt cảm nhận linh khí từ hắn, ngay lúc này bước chân đang vội tiến về phía trước đột nhiên ngừng lại. Tịch Hiểu Nhược xoay đầu nhìn về hướng đối diện với nơi phát ra ma khí, cũng chính là nơi Tần Hạ Ly được đưa đến lúc bước qua lối vào ở đá Phiến Thiên.

Tịch Hiểu Nhược có thể cảm nhận được linh khí của Thiệu Nghiêm, hắn vẫn an toàn không có chuyện gì. Trái lại sau khi tìm thấy được linh khí Tần Hạ Ly, hơi thở mà y có thể cảm nhận được lại vô cùng mỏng manh.

Pháp lực hiện tại chỉ cho phép y lập tức đến chỗ Tần Hạ Ly mới có thể cứu được hắn, Tịch Hiểu Nhược không thể chậm trễ liền dứt khoát xoay người về hướng đối diện với nơi phát ra ma khí, không hề do dự muốn kịp thời cứu mạng Tần Hạ Ly.