Chương 2: Điền Tử Hiên

Dáng người thanh niên tuấn lãng, người mặc một bộ y phục trắng, dáng vẻ đường đường, phong độ nhẹ nhàng, khiến Vương Tiểu Bàn không khỏi nhìn ngây ngốc, nghĩ thầm vị đại ca này sinh ra thật tốt, có thể nói là đẹp hơn y nhiều!

Vương Tiểu Bàn dùng đôi tay nhỏ mũm mĩm vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ mum múp toàn thịt của mình, nghĩ nếu mình gầy đi có thể cũng đẹp giống như vị đại ca này hay không.

Cụ già nói với Điền Tử Hiên: “Đây là Vương Tiểu Bàn, hôm nay vừa mới được người tiến cử nhập tông môn, giống như ngươi cũng tới từ giới Phàm Nhân, ngươi và hắn là đồng hương, quan tâm một chút!”

Giới Phàm Nhân rộng lớn bao nhiêu, cụ già lại nói cùng đến từ giới Phàm Nhân, gọi bọn họ là đồng hương, trong lời nói ẩn chứa ý khinh thường, Điền Tử Hiên nghe vậy ánh mắt hơi trở nên thâm trầm, nhưng trên biểu hiện vẫn là cười ôn hòa khiêm tốn.

“Không dám, sư huynh bận thì đi đi, đứa nhỏ này bèn giao cho ta!”

Cụ già thấy Điền Tử Hiên dứt khoát tiếp nhận Vương Tiểu Bàn, lập tức hài lòng rời đi, Điền Tử Hiên nhìn chăm chú cụ già rời đi, chờ thân ảnh cụ già biến mất ở chỗ rẽ, y mới nhẹ nhàng phát ra một tiếng hừ lạnh, ánh mắt lạnh như hàn băng, nhưng khi y cúi đầu nhìn Vương Tiểu Bàn, lại khôi phục ôn hòa vốn có.

Điền Tử Hiên đánh giá Vương Tiểu Bàn, thấy tuy rằng cơ thể hắn béo, nhiều thịt, nhưng làn da trắng nõn trơn mềm, áo bông dày trên người cũng được may từ vải lụa thượng đẳng của giới Phàm Nhân, bèn suy đoán chắc hẳn là hắn đến từ một gia đình rất giàu có.

Con của nhà giàu sao? Thật tốt!

“Ngươi tên là gì?” Điền Tử Hiên hỏi Vương Tiểu Bàn, bởi vì hai người đều đến từ giới Phàm Nhân, cho nên cảm thấy thân thiết với Vương Tiểu Bàn.

“Vương Tiểu Bàn!” Vương Tiểu Bàn vẫn nhìn chằm chằm Điền Tử Hiên, thích dáng vẻ dịu dàng nhã nhặn này của hắn.

“Bao nhiêu tuổi?”

“Mười tuổi!”

“Nhà ở đâu?”

“Châu Đồng Khai, huyện Xuyên An!” Vương Tiểu Bàn nói xong nhếch miệng cười, rất kiêu ngạo bổ sung: “Cha ta là quan huyện lệnh!”

Vương Tiểu Bàn mười tuổi coi cha y là nhân vật ghê gớm, huyện lệnh cũng là chức quan lớn, ở quê nhà y kia, tất cả mọi người đều phải nghe cha y!

“À!” Thần sắc của Điền Tử Hiên hơi đổi, bởi vì lời này của Vương Tiểu Bàn mà thái độ lãnh đạm với hắn hơn, chỉ vì y không thích người ở chốn quan trường, cũng không thích con cháu quan lại.

“Ta đến từ châu Trạch Tây, tên là Điền Tử Hiên, ngươi gọi ta là Điền sư huynh là được!” Tuy rằng trong lòng Điền Tử Hiên có hơi không thích Vương Tiểu Bàn, nhưng vẫn hiền lành nói với hắn: “Đệ tử ngoại môn không có sư phụ, trước tiên ngươi ở trong viện này tùy ý tìm gian phòng để ở, chờ qua bữa cơm chiều, ta đưa ngươi đến Tàng Thư Các tìm công pháp tu luyện thích hợp với ngươi, sau đó tự ngươi thực hành tu luyện theo công pháp đi.”

Không phải Tuyết Thiên tông không xem trọng đệ tử ngoại môn, cũng không phải Điền Tử Hiên không muốn chỉ dẫn cho Vương Tiểu Bàn, mà là công pháp tu luyện kỳ Luyện Khí đều rất đơn giản dễ hiểu, nếu ngay cả công pháp cơ sở này cũng không thể tự thực hành, lĩnh ngộ ra thì đừng nói đến đại đạo tu tiên sau này nữa, rốt cuộc con đường tu tiên này chủ yếu vẫn là dựa vào tự mình lĩnh hội được, nếu không ngộ ra được, có gặp được sư phụ tốt cũng vô dụng, hơn nữa linh căn của hai người không giống nhau, công pháp tu luyện đương nhiên cũng bất đồng, tự Điền Tử Hiên cũng vẫn chưa hề lĩnh hội đầy đủ toàn bộ công pháp tu luyện của y, càng đừng nói đến đi dạy Vương Tiểu Bàn.

Vương Tiểu Bàn nghe được ăn cơm chiều, đôi mắt bèn sáng lên: “Không thể đi ăn luôn bây giờ sao?”

Y đi theo Lý đạo nhân cả một ngày trên đường núi, lại chỉ ăn năm cái đùi gà và ba cái bánh bao, lúc này lại đói bụng.

“Nơi này cũng không phải là nhà ngươi, ăn cơm đều phải theo giờ, hơn nữa mỗi ngày chỉ có hai bữa cơm sáng và tối, đến giờ ăn thì nhà ăn sẽ gõ chuông.” Điền Tử Hiên kiên nhẫn giải thích cho Vương Tiểu Bàn: “Sau khi bắt đầu tu tiên, chúng ta có thể hấp thu linh khí đất trời thoải mái, sẽ không có nhiều nhu cầu với đồ ăn như vậy nữa, thậm chí lên kỳ Trúc Cơ còn có thể hoàn toàn tích cốc!”

Vương Tiểu Bàn kinh ngạc: “Tích cốc? Chính là không ăn cái gì sao?”

“Ừ!”

Khuôn mặt nhỏ của Vương Tiểu Bàn lập tức nhăn lại, kêu khổ lên: “Trời ạ, ngay cả đồ ăn cũng không thể ăn, vậy tu tiên cũng không tốt chút nào!”

Điền Tử Hiên sửng sốt, sau đó bật cười, trong lòng hiểu rõ nhóc mập mạp này là người tham ăn, thảo nào lớn lên béo tròn như vậy!

Nghĩ nghĩ, Điền Tử Hiên nói: “Ngươi muốn ăn đồ ăn cũng được, dưới chân núi có mấy thôn xóm nhỏ, nếu ngươi có nhiều tiền bạc của nhân gian thì có thể tự mình đến thôn xóm mua chút đồ ăn của nhân gian để ăn, trong tông môn sẽ không quản nhiều.”

Vương Tiểu Bàn nghe được Điền Tử Hiên nói như vậy mới nhẹ nhàng thở ra, bây giờ y một mình độc thân bên ngoài, không cha không mẹ, cũng không nha hoàn, gã sai vặt, chỉ phải nghe Điền Tử Hiên nói, tùy ý tìm một gian phòng sạch sẽ để ở.

Cha mẹ nói tu tiên vất vả, quả nhiên rất vất vả. Vương Tiểu Bàn ngồi ở trên trường kỷ lục lọi tay nải của mình, còn chưa hề bắt đầu chính thức tu luyện đâu, đã bắt đầu kêu khổ, y mở một cái giấy gói dầu, lấy ra một cái bánh nướng hạt mè to, há miệng nhỏ cắn một miếng.

Miệng toàn là mùi hương của hạt mè.

Vương Tiểu Bàn vui vẻ, mừng khấp khởi ăn bánh nướng, trong lòng nghĩ nhất định phải nhịn xuống chút vất vả này, chờ tu được tiên đạo sẽ về nhà.

Về nhà làm gì nhỉ? Vương Tiểu Bàn cũng không biết, dù sao từ lúc y hiểu chuyện tới nay, mọi người đều nói với y có thể tu tiên là điều may mắn, vậy thì y bèn tu thôi, dù sao nếu y không tu tiên cũng phải đến trường tư thục đọc sách, thi đậu công danh, không khác nhau lắm.

Mà đọc sách cũng rất khổ.

Chạng vạng cùng ngày, nhà ăn gõ vang chuông lớn, Điền Tử Hiên bèn dẫn Vương Tiểu Bàn đi nhà ăn ăn cơm, đệ tử ngoại môn đều biết được hôm nay có đệ tử nhân gian dị linh căn tới, cho nên đều tới nhà ăn quan sát, chờ sau khi nhìn thấy Vương Tiểu Bàn thì đều nghị luận, có hâm mộ, có ghen ghét, có khinh thường, cũng có cười nhạo.

“Thật tốt nha, thế mà là dị linh căn, ta cũng là linh căn song thuộc tính, làm sao lại không hề biến dị thành dị linh căn nhỉ?”

“Dị linh căn là ngươi muốn biến dị là có thể biến dị được sao? Xùy, mệnh của nhóc mập mạp phàm nhân này cũng thật tốt!”

“Tuy rằng tư chất bẩm sinh tốt, nhưng lĩnh hội tu luyện về sau cũng rất quan trọng, Hàn Mã Phỉ sư thúc không phải cũng là tư chất Song Linh Căn sao? Cho đến nay vẫn chưa kết được Kim Đan, còn bị Hàn Tranh sư thúc Tứ Linh Căn chèn ép xuống, việc này khó mà nói được!”

“Đúng thế, he he, chẳng qua là nhóc mập mạp đến từ giới Phàm Nhân, đoán chừng cũng không dấy lên được sóng to gió lớn gì.”

Vương Tiểu Bàn nghe thấy mọi người xung quanh nghị luận, mới đầu y còn tưởng rằng mọi người đang khen y đấy, bèn cười ngây ngô một cái, cho đến khi nghe được một người nói dáng người tròn lăn này của y giống con heo, y mới tức giận.

Điền Tử Hiên nhập tông môn ba năm, sớm đã thành thói quen với thái độ khinh miệt cùng bài xích của đám con cháu người tu tiên đối với tu sĩ đến từ giới Phàm Nhân, vì thế y bất đắc dĩ kéo Vương Tiểu Bàn đang nổi giận ngồi vào một chỗ trong góc.

“Đừng để ý đến bọn họ, tạm thời chịu đựng!” Điền Tử Hiên bình tĩnh nói với Vương Tiểu Bàn.

“Tại sao phải chịu đựng?” Mắt Vương Tiểu Bàn lườm người xung quanh, thấy bọn họ vẫn đang cười nhạo y béo, vì thế tuy người nhỏ nhưng lá gan lớn, vung vẩy nắm đấm nhỏ của mình với bọn họ, giả vờ muốn đánh bọn họ, nhưng hành động lần này chẳng qua là khiến những người đó cười càng vui vẻ thôi.

“Bởi vì tu vi của chúng ta thấp, sau lưng cũng không có thế lực.” Điền Tử Hiên nhàn nhạt nói, sau đó dạy dỗ Vương Tiểu Bàn: “Giới Tu Tiên này lấy thực lực vi tôn, nếu ngươi muốn khiến người khác tôn trọng ngươi, phải lớn mạnh lên trước đã.”

“Vậy còn không phải là ỷ mạnh hϊếp yếu sao?” Vương Tiểu Bàn mếu máo: “Đây cũng coi là Tiên giới? Rõ ràng cha mẹ ta nói Tiên giới rất tốt đẹp!”

“Tiên giới? Nơi này đương nhiên không phải Tiên giới!” Điền Tử Hiên cười trào phúng: “Biết thế ngoại đào nguyên không? Thực ra nơi này của chúng ta chẳng qua là một nơi đào nguyên hương trong miệng người phàm thôi, muốn tiến vào Tiên giới thực sự thì trước tiên phải phi thăng đến Linh giới, mà nước Thải Quang này của chúng ta một ngàn năm nay cũng chỉ xuất hiện một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ Tuyết tôn này, còn ở thiên kiếp nửa tháng trước rơi xuống kết cục hồn phi phách tán, đạo tu tiên có thể khó hơn nhiều so với ngươi nghĩ.”

Vương Tiểu Bàn nghe đến nỗi ngơ ngác: “Nếu khó như vậy, thì vì sao chúng ta phải tu tiên?”

“Vì sao? Đương nhiên là để sống trên trăm ngàn năm còn có bản lĩnh dời non lấp biển kia.” Điền Tử Hiên nói đương nhiên, sau đó vỗ vỗ vai Vương Tiểu Bàn: “Sư huynh đi múc cơm cho ngươi, ngày mai ngươi cần phải tự mình tới nhà ăn này để ăn cơm.”

Vương Tiểu Bàn nhìn Điền Tử Hiên rời đi, chỉ cảm thấy nội tâm vô cùng mất mát, giới Tu Tiên này một chút cũng không giống y tưởng tượng, vốn dĩ y cho rằng tu tiên là ngồi thiền, ở trên Linh Sơn thiêng mây mù lúc ẩn lúc hiện, nghe tiên nhân giảng đạo lý Thiên Đạo.

Ước chừng sau ba đến năm phút, Điền Tử Hiên bưng hai cái khay lại đây, Vương Tiểu Bàn thấy có đồ ăn mới vui vẻ một chút, nhưng vừa lại gần nhìn một cái, cơm chiều chẳng qua là một chén cơm, hai đĩa dưa cải cùng một bát nước luộc thịt, ngay lập tức muốn khóc, quyết tâm tu tiên ngay lập tức vơi đi một nửa, ngược lại tình nguyện về nhà đọc sách thi đậu công danh, ít nhất ở nhà còn có thịt cá để ăn.

Chỉ là y đã bị đưa đến nơi rồi, Lý đạo nhân cũng đi rồi, vì thế Vương Tiểu Bàn mạnh mẽ nhịn tâm trạng thất vọng xuống, bắt đầu ăn cơm, kết quả phát hiện hương vị của đống dưa cải này ăn rất ngon, thậm chí ăn vào trong miệng còn khiến người ta có cảm giác thần thanh khí sảng, vì thế một mặt ăn uống thỏa thích một mặt nói với Điền Tử Hiên tay nghề của đầu bếp trong nhà ăn này thật tốt, thế mà có thể nấu rau xanh bình thường này thành mùi vị tuyệt vời như vậy.

Thật ra không phải đầu bếp giỏi, mà là nguyên liệu nấu ăn tốt, ngọn núi tuyết mà Tuyết Thiên tông chiếm giữ này là vùng đất linh mạch lớn, mà những nguyên liệu nấu ăn này đều do đệ tử ngoại môn trồng ở xung quanh Linh Sơn, bởi vậy cũng dính linh khí đất trời, không chỉ có hương vị ngon, ăn trong thời gian dài cũng có lợi rất lớn cho cơ thể.

Chờ hai người ăn xong cơm chiều, Điền Tử Hiên bèn dẫn Vương Tiểu Bàn đi Tàng Thư Các chọn công pháp tu luyện.

Bởi vì dị linh căn rất ít ỏi, cho nên Điền Tử Hiên hỏi tu sĩ quản lý Tàng Thư Các mới biết được công pháp tu luyện thích hợp với Vương Tiểu Bàn chỉ có hai loại, một loại là “vô ảnh lôi pháp”, một loại là “thiên hỏa lôi quyết”, bởi vì chỉ có hai quyển, cho nên y có lòng tốt xem một ít giúp Vương Tiểu Bàn cái gì cũng đều không hiểu, đại khái hiểu được “vô ảnh lôi pháp” này chú trọng tốc độ cao, mà “thiên hỏa lôi quyết” chú trọng lực công kích, phải biết rằng Lôi Linh Căn và Hỏa Linh Căn là hai loại linh căn có lực công kích mạnh nhất, mà tính đến tốc độ, Lôi Linh Căn còn có thể nổi tiếng ngang hàng với Phong Linh Căn, lấy một trong những điểm mạnh của mỗi loại trong hai loại công phu này để tu luyện.

Điền Tử Hiên liếc mắt nhìn dáng vẻ tròn vo kia của Vương Tiểu Bàn, thật sự không thể nào liên hệ hai chữ tốc độ với hắn, vì thế không chút do dự nhét quyển công pháp “thiên hỏa lôi quyết” kia vào trong lòng Vương Tiểu Bàn, bảo hắn trở về cẩn thận tu luyện theo quyển công pháp này, mà y cũng chỉ có thể giúp hắn đến như vậy.

Sau khi Vương Tiểu Bàn trở về nhìn thấy gian phòng đen ngòm, nhất thời không dám đi vào, phần lớn trẻ con sợ tối, sợ quỷ quái, Vương Tiểu Bàn cũng không ngoại lệ, cho nên chạy tới gõ cửa phòng Điền Tử Hiên, bảo hắn đi vào phòng giúp y thắp lửa đèn dầu, Điền Tử Hiên bất đắc dĩ đi, chờ trong phòng có ánh nến, Vương Tiểu Bàn mới dám đi vào, nhưng bởi vì bên cạnh không có nha hoàn chăm sóc cho nên vẫn không vững tâm, bèn lại chạy đi tìm Điền Tử Hiên, hỏi có thể ngủ cùng hắn hay không.

Điền Tử Hiên do dự một lát, nghĩ Vương Tiểu Bàn mới đến, tuy rằng y không thích con cháu quan lại, nhưng dù sao cũng là sư đệ của y trong giới Tu Tiên này, vì thế miễn cưỡng đồng ý.

Ngay lập tức, Vương Tiểu Bàn ôm gối đầu vô cùng vui vẻ vào phòng Điền Tử Hiên, Điền Tử Hiên ngồi xếp bằng tu luyện ở trên trường kỷ, Vương Tiểu Bàn dựa vào bàn xem quyển “thiên hỏa lôi quyết” kia, chờ đến khi Điền Tử Hiên tu luyện mệt mỏi mở mắt ra, bèn thấy Vương Tiểu Bàn nằm trên mặt bàn ngủ rồi, khóe miệng đang chảy nước miếng.

Điền Tử Hiên cười nhàn nhạt, đi qua ôm Vương Tiểu Bàn lên trên giường, cứ ngủ cùng giường với nhóc mập mạp này một đêm như vậy.

Đã lâu không có người ngủ bên cạnh, Điền Tử Hiên không khỏi nhớ tới thời điểm còn ở giới Phàm Nhân, ngẫu nhiên chủ tử nhà mình hứng thú, cũng mặc kệ hắn là nam nhi, sẽ để hắn thị tẩm một đêm.

Khi còn nhỏ, luôn cho rằng làm quan rất tốt, sau khi tiến vào xã hội thượng lưu mới biết được thế giới kia thật dơ bẩn.

Giới Tu Tiên cũng giống như thế.