Chương 1: Vương Tiểu Bàn nhập tiên tông

Nước Thải Quang nằm ở đại lục bắc bộ, là quốc gia rất là hưng thịnh, tổng cộng thống trị mười ba châu và quận, trong đó, tại phía dưới châu Đồng Khai ở đầu phía nam có huyện Xuyên An, là huyện nhỏ bị dãy núi bao quanh, bởi vì nguyên do ra vào không được thuận tiện, cho nên không được người ngoài biết nhiều, có điều nơi đó có sông có núi, các bá tánh dựa vào trồng trọt bắt cá là có thể tự cung tự cấp, bởi vậy trong huyện không có gia đình nào quá nghèo khó, nhưng cũng không quá giàu có, tóm lại, là địa phương nhỏ bình thản hoà bình.

Huyện lệnh đương nhiệm của huyện Xuyên An, Vương Đại Vi, là tiến sĩ bản địa, là người đọc sách phúc hậu thành thật, làm chính vụ cẩn trọng, được bá tánh vô cùng kính yêu, nhưng mà Vương huyện lệnh có một khuyết điểm, đó chính là sợ vợ, vợ nói một hắn không dám nói hai, vốn dĩ hắn thân là huyện lệnh gia, cưới mấy tiểu thϊếp là rất bình thường, nhưng dưới sự quản giáo của phu nhân nhà hắn, chính là một người cũng không dám cưới, cố tình Vương phu nhân vẫn luôn không mang thai được, khi trẻ tuổi còn dễ nói, nhưng mắt thấy hai người đều hơn ba mươi tuổi rồi, Vương phu nhân không thể không bắt đầu sốt ruột, bụng mình vô dụng, chung quy không thể khiến lão gia bị cắt đứt hương khói truyền thừa đúng không? Vì thế cân nhắc xem có nên tìm một cô nương nhỏ thành thật làm thϊếp thất của Vương huyện lệnh hay không, nhưng trong lòng lại không quá vui, bởi vậy mỗi ngày đều vắt óc suy nghĩ, vẫn luôn không quyết định xong việc này.

Nha hoàn thân cận của Vương phu nhân bèn ra cho Vương phu nhân cái chủ ý, nói ngôi chùa miếu ở huyện bên cạnh có Tống Tử Quan Âm đặc biệt linh nghiệm, chỉ cần thăm viếng Tống Tử Quan Âm ở chùa miếu kia liên tục ba tháng, trở về bảo đảm có thể mang thai.

Vương phu nhân nghe nha hoàn của nàng nói thần kỳ như thế, lập tức ngồi kiệu đi thăm viếng Quan Âm nương nương, đừng nói, việc này thật sự đúng là linh nghiệm, tại nửa năm sau khi thăm viếng trở về, Vương phu nhân bèn có thai, khiến Vương huyện lệnh vui vẻ cười không ngậm được miệng, hô to Vương gia của hắn có hậu.

Vương phu nhân rất cẩn thận hoài thai mười tháng, vào một buổi tối dông tố lẫn lộn, sinh một đứa con trai như ý nguyện cho Vương huyện lệnh, nhưng có lẽ là do sinh đẻ khi tuổi đã cao, cho nên đứa bé sinh ra không còn thở nữa, bà đỡ túm chân đứa bé xoay ngược lại, vỗ mạnh vào mông nó, nhưng vỗ năm sáu cái, đứa bé cũng không có phản ứng, bà đỡ bèn biết sự việc hỏng rồi, thấp thỏm bất an đặt đứa trẻ không còn thở vào trong lòng Vương phu nhân, Vương phu nhân ôm thai chết khóc bi thương, khiến nha hoàn và bà đỡ trong phòng cũng phải rơi lệ theo.

Nhưng mạng thằng nhóc Vương này vẫn chưa tận, đúng lúc cùng ngày, Lý đạo nhân của Thanh Ngọc Quan ở nhờ trong phủ huyện lệnh, Lý đạo nhân này ở trong huyện Xuyên An chính là nhân vật nổi tiếng ngất trời, tuổi gần một trăm lại chỉ có dáng vẻ năm mươi đến sáu mươi tuổi, tiên phong đạo cốt râu tóc bạc phơ, các bá tánh đều đồn đại hắn biết pháp thuật tu tiên, bởi vậy coi hắn như Thần Tiên Sống mà cúng bái, không có người dám bất kính với hắn chút nào.

Vương huyện lệnh biết được đứa con mới sinh ra không còn thở, lập tức chắp tay thi lễ cầu xin Lý đạo nhân cứu con của hắn một mạng, Lý đạo nhân vuốt râu, cân nhắc đơn giản một chút, quyết định vào nhà nhìn xem, vừa nhìn một cái này lại khiến y kinh sợ, hô to thằng nhóc này có tiên căn, có thể theo y tu hành đạo tiên nhân, vì thế không chút do dự lấy ra một lọ nước tiên đổ vào trong miệng, ra sức phun một cái vào khuôn mặt xanh tím của đứa trẻ sơ sinh đã chết, phun tất cả nước tiên lên người đứa trẻ sơ sinh đã chết, không mất bao lâu, thế mà đứa trẻ sơ sinh đã chết không còn hơi thở kia lại oe oe khóc lớn lên, khiến mọi người phòng trong nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm, nhao nhao quỳ xuống hô to tên của Lý tiên sư, bội phục sát đất.

Thằng nhóc của nhà họ Vương cứ được Lý đạo nhân cứu sống như vậy, dưới sự cảm kích, Vương huyện lệnh và Vương phu nhân để Lý đạo nhân đặt tên cho con bọn họ, Lý đạo nhân không hề cự tuyệt, y bấm tay tính toán, lại thử nhìn tướng mạo của đứa trẻ mới sinh, nói mệnh của người này khá bất phàm, tương lai chắc chắn được xếp vào hàng tiên ban có được một tiên danh, y không tiện đặt tên cho đứa trẻ, nhưng đặt cho nó một nhũ danh tạm thời dùng trước.

Người ở vùng nông thôn đều thích đặt tên xấu cho trẻ con, cho rằng như vậy dễ nuôi sống, Lý đạo nhân thấy đứa trẻ sơ sinh kia nhỏ nhỏ gầy gầy, bèn quyết định ban nhũ danh là Vương Tiểu Bàn, hy vọng ngày sau nó thể khỏe mạnh, sau đó, tay cầm phất trần ra ngoài vân du, chỉ nói chờ đứa trẻ đủ mười tuổi, thì sẽ đưa nó đi, chỉ dẫn nó đi lên con đường tu đạo tiên nhân.

Cứ thế mà trôi qua mười năm, quả thực Vương Tiểu Bàn lớn lên thành một thằng nhóc trắng trẻo mập mạp, Lý đạo nhân vân du trở về vừa nhìn thấy Vương Tiểu Bàn kia, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nói: “Tốt… tốt!” Bèn dẫn Vương Tiểu Bàn đi.

Vương huyện lệnh và Vương phu nhân một đường khóc một đường đưa, trong lòng tất cả đều là không nỡ, chẳng qua vì tốt cho con, vẫn nhịn đau nhìn chăm chú Lý đạo nhân và Vương Tiểu Bàn càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất không thấy.

……

Tại phía bắc của nước Thải Quang có một thị trấn nhỏ hẻo lánh, một đạo sĩ đưa theo một tên nhóc mập mạp chậm rì rì leo lên đường núi, đạo sĩ đó là Lý đạo nhân, thế mà y đưa Vương Tiểu Bàn đi qua toàn bộ nước Thải Quang, từ đầu phía nam chạy tới đầu phía bắc này.

Vương Tiểu Bàn đi theo phía sau y mặc áo bông rất dày, vốn dĩ người đã rất béo, lại mặc quần áo chống lạnh mùa đông này, hắn bèn có vẻ càng thêm tròn trịa, nhìn từ xa chính là quả cầu đang đi lại.

Vương Tiểu Bàn một mặt đi chậm rì rì, một mặt dùng tay nhỏ đông lạnh đến đỏ bừng cầm một cái đùi gà để gặm, tuy rằng lạnh đến mức toàn thân phát run nhưng vẫn kiên trì ăn đồ ăn mỹ vị của hắn trong trời đông tuyết phủ này, nguyên nhân chính là vì có đùi gà để ăn, nên hắn mới bằng lòng leo lên sườn núi này với Lý đạo nhân.

Hai người tới một chỗ trên sườn núi, Lý đạo nhân nhìn thoáng qua rừng cây tùng phủ tuyết trắng xóa cách đó không xa, bèn biết đã tới đích đến rồi.

Phiến rừng cây tùng đó vô cùng nổi danh tại khu vực này, mặc kệ mọi người đi như thế nào ở trong rừng cuối cùng cũng sẽ vòng ra ngoài, mà tất cả vật phẩm như la bàn cũng mất tác dụng, thật là hiếm lạ.

Ba trăm năm trước từng có thợ săn đi vào săn thú, nói rằng hắn đã gặp tiên nhân ngự kiếm phi hành ở bên trong, bởi vậy khơi ra một đợt phong trào thám hiểm sôi nổi, không ít người có ý đồ thăm viếng tiên nhân cũng đi vào thám hiểm, dù sao lòng vòng ở bên trong cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, đại khái là chuyến đi này đã chọc giận thần tiên trong núi, sau đó, những người đi vào thám hiểm không thể nào ra ngoài ngay lập tức, mà sẽ bị nhốt ở bên trong hai ba ngày mới có thể được thả ra, dần dà mọi người cảm thấy sợ hãi núi Thần này, không dám tuỳ tiện tiến vào trong khu rừng nữa.

Lý đạo nhân thở phào một hơi trong không khí lạnh lẽo, y đã đưa Vương Tiểu Bàn hành tẩu hai tháng, rốt cuộc cũng đi đến cửa vào của Tuyết Thiên tông đứng đầu bốn tiên tông lớn trong truyền thuyết này, nghĩ đến không lâu sau đó sẽ có thể lĩnh được ba trăm khối linh thạch hạ giai, Lý đạo nhân xoa hai tay, trên khuôn mặt già nua lộ ra một chút ý cười.

Quay đầu lại, nhìn thoáng qua thằng nhóc mập mạp kia, thấy hắn đã ăn xong đùi gà, nhưng vẫn còn chưa đã thèm cầm xương đùi gà mà liếʍ mυ"ŧ, Lý đạo nhân tức giận đi qua giật xương đùi gà trên tay hắn lại, ném xuống mặt đất, sau đó móc ra một cái khăn tay có hơi bẩn lau dầu mỡ trên tay nhỏ cho hắn.

“Nhanh nhẹn một chút, ngay lập tức ngươi sẽ phải lên làm đệ tử của tông môn lớn, biểu hiện cẩn thận cho ta!” Lý đạo nhân giáo huấn Vương Tiểu Bàn, lại giơ tay vỗ lên đầu hắn một cái, sau đó mới móc ra một lá bùa màu vàng từ vạt áo trước ngực, lẩm bẩm với lá bùa: “Tán tu Lý Phi Văn, ở giới Phàm Nhân tìm được một đứa bé Lôi Linh Căn, cho nên đến tiến cử trước.”

Câu nói của Lý đạo nhân vừa dứt, lá bùa màu vàng kia bèn cấp tốc bay ra ngoài, khoảnh khắc bay vào trong rừng cây tùng kia thì biến mất không thấy đâu nữa.

Vương Tiểu Bàn hít hít nước mũi, bị chiêu thức đó của Lý đạo nhân chấn động rồi, kêu to lên: “Nghĩa phụ, ngươi thật sự lợi hại nha! Đây là loại pháp thuật gì vậy?”

Cái mạng này của Vương Tiểu Bàn là do Lý đạo nhân cứu sống, nhũ danh cũng do y đặt, Vương huyện lệnh bèn để hắn bái Lý đạo nhân là nghĩa phụ, nghĩ có một tiên sư là nghĩa phụ, cuộc sống sau này của Vương Tiểu Bàn nhất định trôi chảy, không nghĩ tới Lý đạo nhân ở trong mắt phàm nhân ghê gớm như vậy, nhưng ở giới Tu Tiên chẳng qua chỉ là giới tán tu tầng thấp nhất mà thôi, thậm chí ngay cả ngưỡng cửa tu tiên cơ bản nhất cũng không qua được.

Tay Lý đạo nhân vuốt chòm râu, cười đắc ý: “Lá bùa ban nãy kia là bùa truyền âm, một lá mất ba linh thạch hạ giai, nghĩa phụ cũng xem như tốn hết tâm tư vì tiền đồ của ngươi!”

Lý đạo nhân nói xong, con ngươi xoay chuyển, đáy mắt lộ ra giảo hoạt: “Ngày sau, nếu mà thằng nhóc như ngươi thăng quan tiến chức vùn vụt, cũng đừng quên cố gắng hiếu kính nghĩa phụ của ngươi!”

“Vâng! Nghĩa phụ!” Vương Tiểu Bàn vô cùng vui vẻ nói, tràn ngập tò mò và lạc quan đối với hành trình sắp bắt đầu tu tiên, bèn nghĩ cho dù pháp thuật chưa học xong, ngày sau y trở về phải khoe khoang với nhóc con cạnh nhà.

Không bao lâu sau, một người trung niên mặc áo bào trắng phiêu dật đi ra từ trong rừng cây tùng, Lý đạo nhân thấy giữa đai lưng của người trung niên dùng sợi chỉ màu lam bạc sáng bóng thêu hoa văn một bông tuyết, bèn biết người này là đệ tử của Tuyết Thiên tông, lại dùng mắt thông linh nhìn một cái, phát hiện không nhìn thấu tu vi của đối phương, vì thế ngay lập tức bày ra cung kính thái độ, ôm quyền chắp tay thi lễ với người trung niên.

Mắt thông linh không nhìn ra tu vi của đối phương, chứng minh người trung niên này cao hơn y một cái cảnh giới, là tu sĩ kỳ Trúc Cơ chính thức bước vào giới Tu Tiên.

Tu tiên phân thành tổng cộng năm tầng cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, mà kỳ Luyện Khí lại phân thành chín tầng, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh phân thành Sơ Kỳ, Trung Kỳ, Hậu Kỳ, kỳ Hóa Thần không hề phân tầng, một khi bước vào kỳ Hóa Thần, bất cứ lúc nào cũng có thể phải trải qua thiên kiếp, nếu thuận lợi vượt qua thiên kiếp bèn có thể phi thăng lên thượng giới, nếu độ kiếp không thành, dừng lại ở Nhân giới đó là tiên nhân, có thể hưởng thụ tuổi thọ đáng sợ là hai ngàn năm.

Đương nhiên, cũng có tu sĩ Hóa Thần chết dưới thiên kiếp, tất cả đều phải xem tạo hóa nhân duyên của cá nhân đó.

“Vãn bối Lý Phi Văn, bái kiến tiền bối!” Lý đạo nhân cung kính nói với người trung niên.

Người trung niên tùy ý liếc mắt nhìn Lý đạo nhân một cái, thấy hắn chẳng qua chỉ là tu sĩ kỳ Luyện Khí tầng bảy, vì thế hờ hững gật gật đầu, chuyển tầm mắt xuống trên người Vương Tiểu Bàn, dùng mắt thông linh phát hiện chỗ đan điền của hắn tràn đầy một đoàn mây tía mờ nhạt, thật sự là màu sắc linh khí của Lôi Linh Căn, nội tâm vui vẻ ngay lập tức, khuôn mặt lộ ra tươi cười.

“Không tệ, người này thật sự là Lôi Linh Căn, không uổng công ta tự mình đi ra một chuyến!” Người trung niên cười nói, tiếp đó duỗi tay đập một cái vào túi trữ vật hắn treo ở thắt lưng, chỉ thấy một thanh bảo kiếm sắc bén “soạt” một tiếng bay ra từ trong túi, đầu tiên là vòng vài vòng trong không khí, sau đó treo lơ lửng cách mặt đất hai mươi centimet.

Tu sĩ kỳ Trúc Cơ mới có bản lĩnh ngự kiếm phi hành, Lý đạo nhân lăn lộn mấy chục năm ở tầng dưới cùng của giới Tu Tiên đã từng chứng kiến, cho nên biểu hiện còn coi là bình tĩnh, nhưng thật ra Vương Tiểu Bàn được mở rộng tầm mắt, vẻ mặt khϊếp sợ và hưng phấn, nếu không phải trước lúc lên núi, Lý đạo nhân dặn dò y đừng khiến hắn mất mặt mấy lần, y chắc chắn đã ngồi xổm trên mặt đất để quan sát thanh bảo kiếm trôi nổi đó rồi.

Mũi chân người trung niên đạp nhẹ lên mặt đất, nhẹ nhàng bước lên bảo kiếm phía trước, sau đó nói với Lý đạo nhân và Vương Tiểu Bàn: “Các ngươi cũng bước lên đi!”

Lý đạo nhân vốn định bế Vương Tiểu Bàn lên, kết quả phát hiện thế mà y không ôm nổi nhóc mập mạp này, vì thế xấu hổ thu tay lại, ý bảo Vương Tiểu Bàn tự mình bước lên, Vương Tiểu Bàn vô cùng vui vẻ dẫm lên trên bảo kiếm, chỉ thấy bảo kiếm đang trôi nổi ở trên không trung trùng xuống, dường như không tải được.

Khuôn mặt người trung niên hơi hơi run rẩy, yên lặng khiến bảo kiếm bị trùng xuống một lần nữa trôi nổi lên.

Tiếp đó, Lý đạo nhân cũng dẫm trên bảo kiếm, y cũng là lần đầu tiên được ngự kiếm bay, cho nên khuôn mặt già hơi đỏ ửng, thế mà cũng hưng phấn giống như Tiểu Bàn.

Có điều Bảo kiếm chỉ dài sáu bảy chục centimet, cho nên ba người đứng có hơi chen chúc, người trung niên niệm một khẩu quyết, bảo kiếm bèn nổi lên trời cao, chở ba người tiến vào trong rừng cây tùng.

Người trung niên ngựa quen đường cũ ngự kiếm phi hành, sau đó bay đến bên cạnh một cây tùng bình thường, bay vòng quanh cây tùng này ba vòng theo chiều kim đồng hồ, lại vòng ngược chiều kim đồng hồ ba vòng, Vương Tiểu Bàn nhìn như lọt vào trong sương mù, nhưng chờ bọn họ di chuyển xong, thế mà cây tùng xung quanh bắt đầu chuyển động, chỉ nghe một trận tiếng vang ầm ầm, tất cả cây cối di chuyển về cùng một hướng, lộ ra một ngọn núi tuyết cao lớn trắng xóa, mà trên núi dựng nên từng tòa đình đài lầu các khí thế bất phàm, y hệt vùng đất của tiên gia.

Vương Tiểu Bàn và Lý đạo nhân đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tòa núi tuyết kia, bọn họ ở dưới chân núi căn bản không hề nhìn thấy ngọn núi cao ngất trong mây này, chỉ có ngọn núi thấp bé liên miên không dứt, còn tưởng rằng Tuyết Thiên tông này ở sâu trong ngọn núi, đâu biết được, thế mà tông môn này dùng trận pháp ẩn núp ngọn núi tuyết cao lớn như vậy.

Tuyết Thiên tông này không hổ là đứng đầu bốn tiên tông lớn của nước Thải Quang! Ngay lập tức Lý đạo nhân cảm thấy mình đưa Vương Tiểu Bàn đi vòng quanh nước Thải Quang là làm đúng rồi, tuy rằng trên đường đi mệt mỏi một chút, nhưng đáng giá, huống hồ trong tông môn này còn tồn tại tu sĩ lớn mạnh nhất nghìn năm qua của nước Thải Quang, với tư chất Lôi Linh Căn của Vương Tiểu Bàn, nói không chừng chuyến đi này có thể nhìn thấy vị Tôn thượng kia đấy!

Người trung niên đưa Vương Tiểu Bàn và Lý đạo ngự kiếm bay xuống dưới chân núi tuyết, vốn dĩ một chặng đường rất dài, ba người lại chỉ tốn năm sáu phút bèn tới được chân núi, chỉ thấy chân núi cũng xây dựng toà nhà, nhưng kém xa những kiến trúc khí phái trên núi.

“Đệ tử ngoại môn ở dưới chân núi, nếu có thể Trúc Cơ thành công sẽ là đệ tử nội môn của Tuyết Thiên tông, mới có thể dọn lên trên núi ở.” Người trung niên nói.

Vương Tiểu Bàn mở to đôi mắt tò mò nhìn kiến trúc xung quanh, sau đó nhìn ra một ít manh mối.

“Có người qua đời sao?” Vương Tiểu Bàn hỏi, Lý đạo nhân vừa nghe hắn nói như vậy cũng đánh giá xung quanh, quả nhiên phát hiện trên toàn bộ mái hiên đều treo lụa trắng, đây rõ ràng là đang làm lễ truy điệu người nào đó ly thế.Người trung niên nghe được Vương Tiểu Bàn hỏi như vậy, ánh mắt y buồn bã, thở dài một tiếng: “Nửa tháng trước, Tôn thượng độ lôi kiếp thất bại, hồn phi phách tán, các trưởng lão hạ lệnh tưởng niệm Tôn thượng một năm, qua nửa tháng nữa còn sẽ tổ chức một buổi lễ truy điệu lớn cho Tôn thượng.”

“Cái gì? Tuyết tôn độ kiếp thất bại?” Lý đạo nhân nghe vậy cực kỳ hoảng sợ, sở dĩ Tuyết Thiên tông có thể đứng đầu bốn tiên tông lớn tại nước Thải Quang chính là bởi vì có Tuyết tôn này tồn tại, hắn chính là nhân vật truyền kỳ duy nhất đạt tới cảnh giới Hóa Thần trong một ngàn năm nay của nước Thải Quang.

Ngay lập tức, Lý đạo nhân cảm thấy y đặc biệt đưa Vương Tiểu Bàn lại đây có chút lỗ vốn, bàn về lịch sử sâu xa, Tuyết Thiên tông thực sự là cất bước muộn nhất trong bốn tiên tông lớn, tiền thân là Hàn gia - gia tộc tu chân lớn của nước Thải Quang, bởi vì năm ngàn năm trước xuất hiện một tôn thượng phi thăng Linh giới mà chấn động cả đại lục giới Tu Tiên, lúc này mới từ gia tộc tu chân mở rộng ra thành tông môn tu chân, nhưng vẫn luôn có thực lực kém cỏi nhất trong bốn tiên tông lớn của nước Thải Quang, cho đến tận hôm nay, lại xuất hiện một Tuyết tôn mới phát triển thêm một bước, hôm nay Tuyết tôn này vừa chết, chỉ sợ Tuyết Thiên tông lại muốn rớt xuống vị trí cuối cùng, sớm biết như thế, chi bằng y đã lựa chọn vùng lân cận Duy Chân Tông, chiếm giữ phía nam của nước Thải Quang rồi.

“Ừ.” Dường như người trung niên vô tình đàm luận nhiều hơn về sự kiện này, hắn ngự kiếm đưa theo hai người tới phía trước một gác mái khí phái, sau đó từ trên thân kiếm nhảy xuống.

Ngay lập tức Lý đạo nhân cũng nhảy xuống theo, nhưng Vương Tiểu Bàn còn chưa hề đã ghiền, vẫn ăn vạ trên thân kiếm, Lý đạo nhân thấy hắn không hiểu quy củ như vậy vì thế tức giận kéo hắn từ trên thân kiếm xuống, khiến Vương Tiểu Bàn lảo đảo một cái.

Nói đến cũng kỳ lạ, thanh bảo kiếm này bị ba người dẫm lên, nhưng trên thân kiếm lại không có một chút bụi bặm, vẫn sạch sẽ lại sắc bén như cũ, nghĩ đến đồ vật của tiên gia đều không bình thường.

Người trung niên thu thanh bảo kiếm vào túi trữ vật bên hông, sau đó dẫn hai người đi về phía gác mái, gác mái có cụ già đang ngồi, trên tay nâng một quyển sách đang xem, nhìn thấy người trung niên tới, lập tức đứng lên, cung kính chắp tay thi lễ với hắn.

“Hàn Phương sư thúc!”

“Ừ.”

Vương Tiểu Bàn đứng một bên nhìn, rõ ràng cụ già này có dáng vẻ bảy tám chục tuổi, lại gọi người trung niên này là sư thúc, điều này khiến cho y cảm thấy ngạc nhiên, cũng cảm thấy rất thú vị.

Hàn Phương xách Vương Tiểu Bàn lại đây, nói với cụ già: “Đây là đệ tử được tiến cử nhập môn, ngươi đăng ký một chút!”

Đệ tử được tiến cử nhập môn đều là người có tư chất tu tiên cực cao, vì thế cụ già dùng mắt thông linh lướt nhìn Vương Tiểu Bàn, bèn nhìn thấy mây tía mờ nhạt tụ tập ở gần đan điền hắn, lập tức giật mình lên: “Thế mà lại là linh căn biến dị!”

“Còn không phải sao? Nếu mà là hai thuộc tính linh căn bình thường, ta cũng sẽ không có được tin tức bèn tự mình đi ra ngoài nhìn.” Hàn Phương cười nói.

Người phải có linh căn mới có thể hấp thụ linh khí trong trời đất, gộp lại luyện hóa để tự dùng, linh căn này rất hiếm xuất hiện ở người phàm, đại khái trong mười ngàn người mới có thể xuất hiện một người, nếu không được người tu tiên phát hiện, mà tiếp tục sinh hoạt cùng người phàm, sẽ không hấp thụ linh khí để tẩm bổ, nhưng mà người phàm chỉ sống được một trăm tuổi, chỉ có một số ít người bởi vì nhân duyên mà bước vào giới Tu Tiên, trở thành tán tu giống như Lý đạo nhân vậy, nhưng bởi vì sau lưng không có sự giúp đỡ của gia tộc tu tiên và tông môn cho nên tu vi thường hay thấp.

Thời điểm Lý đạo nhân còn trẻ cũng từng muốn bái nhập tông môn tu tiên hoặc là gia tộc nào đó, nhưng liên tục vấp phải trắc trở, sau đó mới biết được giới Tu Tiên đều mang theo một loại thái độ khinh miệt đối với người tu tiên đến từ giới phàm nhân, hơn nữa y là Tứ Linh Căn ngũ hành thiếu thủy*, bởi vì linh căn quá hỗn tạp cho nên tốc độ tu luyện cực kỳ chậm, mọi người đều khinh thường thu nhận y.

*Ngũ hành: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ (ý là Lý đạo nhân có kim, mộc, hỏa, thổ nhưng không có thủy)

Nhưng Vương Tiểu Bàn không giống vậy, hắn là linh căn biến dị thuộc tính Lôi, tư chất tu tiên chỉ xếp sau Thiên Linh Căn, cái gọi là Thiên Linh Căn, đó là một loại thuộc tính chỉ có một Linh Căn, phân thành năm loại kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, tốc độ tu luyện cực kỳ nhanh, cho dù tại giới Tu Tiên này cũng rất khó xuất hiện, đại đa số người đều là linh căn ba thuộc tính, tốt thì là Song Linh Căn, kém thì là Tứ Linh Căn thậm chí Ngũ Linh Căn, mà hai loại thuộc tính của Song Linh Căn ngẫu nhiên sẽ xuất hiện tình huống biến dị, ví dụ như Vương Tiểu Bàn là linh căn kim - thủy biến dị thành Lôi Linh Căn, Tuyết tôn trong lời đồn cũng là linh căn biến dị, là linh căn thủy - mộc biến dị thành Băng Linh Căn, ngoại trừ hai loại biến dị linh căn là lôi, băng này ra, còn có ba loại thuộc tính linh căn biến dị là phong, ám, quang, đều là khả ngộ bất khả cầu (chỉ có thể gặp mà không thể cầu), cũng bởi vậy bốn tiên tông lớn vì tranh đoạt đệ tử Thiên Linh Căn và Dị Linh Căn, sôi nổi đưa ra các loại chính sách hấp dẫn, nếu có người tiến cử đệ tử Thiên Linh Căn và Dị Linh Căn nhập môn bèn có thể thu hoạch ba trăm khối linh thạch hạ giai, tiến cử đệ tử Song Linh Căn cũng có thể đạt được một trăm khối linh thạch hạ giai, đây chính là cây bút lớn, Lý đạo nhân lăn lộn nhiều năm ở tầng dưới cùng của giới Tu chân, bản thân và gia đình cũng mới có tổng cộng hơn một trăm khối linh thạch hạ giai, mà đây vẫn được coi là giàu có trong tán tu rồi.

Cụ già làm đăng ký cho Vương Tiểu Bàn, sau đó đi kim khố (kho bạc) lấy ba trăm khối linh thạch hạ giai ra, đựng trong một cái túi trữ vật rồi giao cho Lý đạo nhân, thần thức Lý đạo nhân tiến vào túi trữ vật, sau khi xác định số lượng linh thạch, khuôn mặt lập tức nở ra nụ cười tươi, một dáng vẻ của người nghèo kiết hủ lậu thu hoạch được tiền tài, đâu còn có dáng vẻ tiên phong đạo cốt như ở trước mặt người phàm kia.

Hàn Phương thấy Lý đạo nhân cầm phí tiến cử, lập tức gọi tới một người đệ tử ngoại môn bảo hắn đưa Lý đạo nhân xuống núi, Lý đạo nhân thấy đệ tử ngoại môn ở đây đều là tu vi kỳ Luyện Khí giống như y, bèn mặt dày hỏi Hàn Phương có thể cũng thu nhận y nhập tông môn không, Hàn Phương cười mà không nói, Lý đạo nhân đợi một lát cũng không có được câu trả lời, bèn bẽ mặt tự giác rời đi theo đệ tử ngoại môn kia.

Chờ Lý đạo nhân đi một cái, Hàn Phương bèn nói với cụ già kia: “Kẻ hèn mọn trong giới tán tu, thật đúng là cho rằng tu luyện sơ sơ một chút bèn tính là người trong giới Tu Tiên này, tuy rằng tu vi những đệ tử ngoại môn của chúng ta thấp một chút nhưng đều là con cháu của người tu tiên đích thực, vậy mà một người phàm tu tiên giữa chừng như hắn có thể so được sao?”

“Đúng vậy, người phàm đều không biết xấu hổ như thế này!” Cụ già đáp lại cùng Hàn Phương, khóe mắt trông thấy Vương Tiểu Bàn mặc áo bông dày đứng ở một bên đang nhìn bọn họ, dưới mũi chảy nước sáng long lanh, bỗng nhiên cảm thấy đứa trẻ người phàm này thật sự rất bẩn, trong lòng không thích lắm, cố tình ngại với tư chất Dị Linh Căn của hắn, không dám bắt nạt, vì thế đi qua, duỗi tay véo khuôn mặt trắng trẻo non nớt của hắn, cười nói: “Nhóc con ngoan, lớn lên cũng thật béo, ngươi tên là gì?”

Vương Tiểu Bàn bị cụ già véo mặt đến phát đau, vốn dĩ thời tiết lạnh này đã khiến khuôn mặt nhỏ của y đông lạnh thành mảng đỏ, còn bị cụ già cứ dùng sức véo như vậy, y bèn không vui vẻ lắm, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Vương Tiểu Bàn.”

Quả nhiên là đứa trẻ đến từ giới phàm nhân, cái tên này cũng thật tầm thường. Cụ già nghĩ ở trong lòng, sau đó đưa một cái túi trữ vật cỡ bằng bàn tay trẻ con cho Vương Tiểu Bàn: “Cái này là túi trữ vật cấp thấp của ngươi, dung lượng bên trong không lớn, không gian chỉ một mét khối, có điều đủ dùng cho đệ tử ngoại môn, hai bộ quần áo tông môn của ngươi đã đặt bên trong, có thể sẽ hơi rộng, có điều ngươi còn lớn lên, tạm có thể mặc hai ba năm đấy.”

Vương Tiểu Bàn không biết túi trữ vật này dùng làm gì, bèn mở ra nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong đen tuyền, cái gì cũng không nhìn rõ lắm.

“Đồ trong túi trữ vật không phải mắt thường có thể nhìn được, phải dùng thần thức.” Cụ già nói, sau đó tạm biệt Hàn Phương, bèn dẫn Vương Tiểu Bàn đến chỗ ở của đệ tử ngoại môn, tuy rằng Vương Tiểu Bàn là Dị Linh Căn, về sau rất có thể trở thành tu sĩ Kết Đan, có điều quy củ vẫn phải tuân thủ, chỉ cần một ngày hắn vẫn chưa Trúc Cơ thì vẫn là đệ tử ngoại môn.

Tuyết Thiên tông này là môn phá lớn, giàu có, cho dù là đệ tử ngoại môn cũng có thể một mình ở một phòng, nếu đệ tử ngoại môn lập gia đình còn có thể xin một cái sân riêng, về sau con cái sinh ra, trực tiếp chính là đệ tử ngoại môn của Tuyết Thiên tông.

Cụ già dẫn Vương Tiểu Bàn tới một cái viện rất là hẻo lánh, bên trong viện này chỉ có một đệ tử ở, gọi là Điền Tử Hiên, cũng là đệ tử người phàm được tiến cử nhập tông môn, Song Linh Căn thổ - mộc, tuy rằng tư chất coi như thượng thừa, nhưng bởi vì nguyên do phát hiện muộn, nên nhập tông môn khi đã hai mươi mốt tuổi, đến nay đã tu luyện được ba năm rồi, đã có tu vi Luyện Khí tầng năm, tu luyện vô cùng nhanh chóng, được người bên trên rất xem trọng.

Chỉ cần có thể Trúc Cơ thành công, tuổi thọ bèn có thể từ một trăm tuổi tăng gấp đôi thành hai trăm tuổi, nên nhập môn muộn một chút cũng chả sao.

Cụ già dẫn Vương Tiểu Bàn đi gõ cửa phòng Điền Tử Hiên, không bao lâu sau, một người thanh niên nhã nhặn mặc xiêm y trắng như tuyết bèn xuất hiện ở trước mặt hai người.

Lời dịch giả: Khi nhân vật nào đó tự độc thoại về mình thì mình sẽ để là y, còn khi nhân vật nói về người khác thì mình sẽ để là hắn nha! Giải thích cho mọi người dễ hiểu hơn! :))