Chương 12: Lệ quỷ rất đáng thương?

Vương Tiểu Bàn vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Hàn Lẫm bay ở phía trên y, đối mặt với y.

Ngay lập tức Vương Tiểu Bàn cảm thấy áp lực rất lớn, y nằm ở trên giường cười gượng: “Sư tôn… đang làm gì đấy?”

“Không có việc gì để làm!” Hàn Lẫm bay xuống bên dưới, lãnh đạm nhìn Vương Tiểu Bàn đang ở phía dưới mình: “Nên nhìn ngươi ngủ!”

Thảo nào mỗi ngày mình đều nằm mơ thấy ác mộng. Vương Tiểu Bàn nói thầm ở trong lòng, ra vẻ suy yếu: “Sư tôn, cái đó… Thân thể ta vẫn còn chưa thoải mái lắm!”

“Ừ!” Hàn Lẫm bình tĩnh lên tiếng.

Đây ý là cho phép y tiếp tục nghỉ ngơi à? Lòng Vương Tiểu Bàn còn chưa yên tâm, có điều nếu Hàn Lẫm không mở miệng bảo y tu luyện, chắc chắn là y sẽ không động đậy, vì thế quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, là sắc trời tối tăm lúc chạng vạng, vì thế hỏi Hàn Lẫm: “Sư tôn, giờ cơm qua rồi sao?”

“Qua rồi!”

Vương Tiểu Bàn lại nhìn về phía cái bàn, thấy bên trên chỉ bày ấm trà, y lập tức kêu khổ lên: “Điền sư huynh không giúp ta mang cơm về à…”

Hàn Lẫm trầm mặc không nói, nửa canh giờ trước đó, y sư kia mới từ trong phòng Điền Tử Hiên ra ngoài, Điền Tử Hiên có đưa hắn ra cửa viện, trên mặt còn lộ ra vết đỏ ửng không bình thường, y sư kia cũng là có gan rất lớn, ở cửa viện ôm Điền Tử Hiên hôn mấy cái, nói với hắn mấy câu, lại cho Điền Tử Hiên một lọ thuốc viên, mới ngự kiếm rời đi.

Chờ y sư kia đi xa, Điền Tử Hiên một quyền nện ở trên tường, sau đó đi đến gần miệng giếng ở góc sân kia, đổ toàn bộ bảy thùng nước giếng lạnh băng thấu xương lên trên người, sau đó về phòng thay quần áo ăn thuốc viên rồi bắt đầu tu luyện.

Dường như thuốc viên mà y sư kia cho Điền Tử Hiên có thể tăng tu vi lên, giá cả của loại thuốc viên này là đắt đỏ nhất, cho dù là để cho tu sĩ kỳ Luyện Khí ăn cũng phải trên mấy chục, mấy trăm linh thạch, nhưng thật ra y sư kia ra tay cũng rất hào phóng.

Nghĩ đến thuốc viên, Hàn Lẫm nói với Vương Tiểu Bàn: “Bản tôn muốn cho ngươi ăn một viên Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan.”

“Đó là cái gì?” Bởi vì Vương Tiểu Bàn muốn ăn gì đó, cho nên chép chép miệng.

Kỳ thật sau khi bắt đầu tu luyện Vương Tiểu Bàn phát hiện bản thân mình không còn dễ đói bụng như trước kia, hơn nữa theo tu vi tăng lên cảm giác đói khát tới cũng càng ngày càng muộn, trước kia một hai canh giờ không ăn cái gì sẽ cảm thấy đói, hiện tại một ngày không ăn cũng không sao cả.

Nhưng muốn ăn gì đó vẻn vẹn là bởi vì thèm ăn, không liên quan đến việc có cảm thấy đói hay không.

“Một loại thuốc linh lực có thể khai khoách kinh mạch, cải thiện thể chất, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn rất nhiều!” Hàn Lẫm giải thích nói.

Lại là tu luyện… Vương Tiểu Bàn không vui vẻ xoay người.

Linh hồn Hàn Lẫm cảm nhận được bài xích cùng phiền chán đến từ Vương Tiểu Bàn, y trầm mặc một trận, tiện tay biến ra một viên băng, Vương Tiểu Bàn bị viên băng này giày vò rất nhiều lần, cho nên đôi mắt trở nên rất sắc bén, trước khi Hàn Lẫm ném viên băng lại đây bèn rúc đầu vào trong ổ chăn trốn tránh trước.

“Không đánh ngươi!” Hàn Lẫm nói.

“Đồ lừa đảo!” Vương Tiểu Bàn không tin.

“Bản tôn không thèm lừa ngươi!”

“…” Vương Tiểu Bàn nghe thấy lời này bèn muốn đánh lệ quỷ này một trận.

“Muốn phạt quỳ à?”

Cơ thể Vương Tiểu Bàn run lên, lúc này mới không tình nguyện dò đầu ra từ trong ổ chăn, sau đó có một viên băng chui vào miệng.

Vương Tiểu Bàn ngậm viên băng sửng sốt, kinh ngạc nhìn Hàn Lẫm.

Hàn Lẫm đối với việc này cũng không tỏ vẻ gì cả, y bình tĩnh nhìn Vương Tiểu Bàn dưới thân, tiếp tục nói về việc Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan: “Thuốc viên kia rất quý giá, bản tôn không có, cho nên ngươi đi xin nghỉ một tháng, bản tôn đưa ngươi đi tìm một người bạn tốt, hắn mở cửa hàng, có lẽ có thể cho bản tôn lấy một viên.”

Người bạn trong miệng của Hàn Lẫm chính là vị vì chuyện y độ kiếp mà đặc biệt rèn ra Băng Phách Hộ Hồn Châu tặng cho y, cũng là một người còn lại duy nhất mà Hàn Lẫm có thể hoàn toàn tin tưởng.

Ban đầu còn có một người kết giao sinh tử, chỉ là… bị hung hăng phản bội.

Vương Tiểu Bàn vô cùng vui vẻ: “Là được đi ra ngoài chơi sao?”

“Không, trên đường cũng phải tu luyện!”

Vương Tiểu Bàn thất vọng, tủi thân ngậm viên băng.

Tuy rằng viên băng này không có mùi vị, nhưng ăn vào lạnh băng ngược lại cũng có chút thú vị, thoải mái hơn nhiều so với trong miệng trống trơn.

Thấy Vương Tiểu Bàn rúc trong ổ chăn lộ ra một dáng vẻ nàng dâu nhỏ bị ức hϊếp, Hàn Lẫm lạnh mặt bổ sung: “Có điều chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn một chút so với ở trong tông môn. Với cả, cân nhắc đến việc hiện tại ngươi còn nhỏ tuổi, sau này bản tôn sẽ cho ngươi thời gian thư giãn thích hợp!”

Vương Tiểu Bàn nghe vậy, lúc này mới lại vui vẻ lên, lại nghe Hàn Lẫm lại nói: “Nếu ngươi lại bị bệnh sẽ kéo dài việc tu luyện!”

Nói đến cùng cho y thời gian nghỉ ngơi vẫn là vì để y tu luyện càng tốt hơn. Vương Tiểu Bàn lại mắng Hàn Lẫm ở trong lòng, biết rõ Hàn Lẫm biết suy nghĩ trong nội tâm của mình, nhưng lại không khống chế được phẫn hận cùng oán trách.

Dù sao…

Lệ quỷ này từ trước đến nay chưa từng vì thế mà nói y.

Ngày hôm sau Vương Tiểu Bàn vô cùng vui vẻ đi tìm Điền Tử Hiên, bảo hắn đưa mình đi xin nghỉ.

“Nếu xin nghỉ thì đi tìm Hàn Phương sư thúc là được!” Điền Tử Hiên đứng ở cửa phòng cười nhạt nhẽo, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Vương Tiểu Bàn.

Nếu không phải Vương Tiểu Bàn đột nhiên bị bệnh, Hàn Hành Thiện cũng sẽ không lại đây xem bệnh cho hắn, y cũng sẽ không phải chịu sỉ nhục như vậy.

Bởi vì có ý nghĩ như vậy, cho nên Điền Tử Hiên có chút trách móc Vương Tiểu Bàn, đứa nhỏ này có cái gì tốt cũng chiếm, lại gây phiền phức cho cuộc sống tu tiên vốn dĩ yên bình của y, thậm chí còn gây ra tai hoạ.

“Ồ!” Vương Tiểu Bàn quen biết Hàn Phương, vì thế hưng phấn chạy chậm đi, một mặt chạy một mặt quay đầu lại phất tay với Điền Tử Hiên: “Chúc mừng sư huynh lên kỳ Luyện Khí tầng sáu nha!”

Điền Tử Hiên sửng sốt, sau đó cười khổ nhìn theo Vương Tiểu Bàn rời đi.

Y có thể thăng lên kỳ Luyện Khí tầng sáu nhanh như vậy vẫn là bởi vì ăn thuốc viên mà Hàn Hành Thiện cho y, đây là lần đầu tiên y ăn thuốc viên có thể tăng lên tu vi, không nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy, thảo nào giá cả của loại đan dược này lại đắt đỏ.

Lần sau Hàn Hành Thiện tới đây bảo hắn lại cho mình thuốc viên đi, với thân phận luyện đan sư của hắn, chắc hẳn là lấy được. Điền Tử Hiên nghĩ như vậy, rũ mắt xoay người về phòng.

Dù sao cũng đã từng xảy ra quan hệ, ít nhất phải chiếm được chút gì đó tốt.

Thật sự căm hận!

Vương Tiểu Bàn chạy đi tìm Hàn Phương, kết quả Hàn Phương không ở đó, một vị tu sĩ nữ trẻ tuổi có lòng tốt nói cho Vương Tiểu Bàn biết, tông môn sắp tuyển nhận một đám đệ tử mới, Hàn Phương đang vội làm chuyện này, Tuyết tôn qua đời khiến cho tông môn thiếu một hậu thuẫn lớn mạnh, cho nên tông môn muốn nhân lúc thanh danh còn chưa mất, nhanh chóng tiến cử máu mới, tăng cường thực lực, vận may tốt không chừng còn có thể bồi dưỡng ra một “Tuyết tôn” mới.

“Nhưng tỷ tỷ cảm thấy Tiểu Trư chính là “Tuyết tôn” thứ hai nha!” Nữ tu sĩ kia nhéo khuôn mặt của Vương Tiểu Bàn, trêu ghẹo nói: “Tiểu Trư cũng là tư chất Dị Linh Căn giống như Tuyết tôn, hơn nữa Tuyết tôn vừa qua đời một cái Tiểu Trư bèn tới, quả thực giống như là thay thế cho Tuyết tôn vậy!”

“Sư tỷ, ta gọi là Vương Tiểu Bàn…” Vương Tiểu Bàn cười mỉa, một bên lặng lẽ quan sát sắc mặt của Hàn Lẫm, sợ tu sĩ nữ này nói chọc giận Hàn Lẫm.

Nếu bản thân mình đã chết, sau khi biến thành quỷ hồn phát hiện mọi người đều đang đàm luận về cái chết của mình, trong lòng nhất định sẽ không dễ chịu nhỉ?

“Nhưng mà mọi người đều gọi ngươi là Vương Tiểu Trư nha, không phải đáng yêu hơn rất nhiều so với Vương Tiểu Bàn sao?” Tu sĩ nữ kia còn đang nói đùa, cảm thấy mặt Vương Tiểu Bàn nhéo quá thoải mái, mềm như bông, giống như bánh bao.

Tu sĩ nữ véo đến mức vui vẻ, Vương Tiểu Bàn lại cảm thấy khuôn mặt đau chết đi được, vì thế tìm cái cớ mang theo khuôn mặt đỏ bừng chạy, định ngày mai lại đến.

Chờ tới một chỗ không người, mắt Vương Tiểu Bàn nhìn Hàn Lẫm bay ở phía sau y, thấy mặt hắn không biểu cảm, vì thế do dự một chút, thấp giọng nói: “Sư tôn, ngươi đừng buồn, tuy rằng ngươi đã chết, nhưng theo ta thấy, ngươi vẫn còn tồn tại!”

Hàn Lẫm không có phản ứng, Vương Tiểu Bàn nghĩ nghĩ, đánh bạo túm tay hắn, khuôn mặt hồng hồng ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi xem này! Ta có thể chạm vào ngươi!”

Sau khi một người một quỷ đối diện thật lâu, sau đó Hàn Lẫm vô cùng bình tĩnh nhắc nhở Vương Tiểu Bàn: “Bản tôn đã nói với ngươi, bản tôn đánh mất đa số loại tình cảm!”

Vương Tiểu Bàn sửng sốt, nhớ tới việc này, bảy phách khống chế thất tình, lại chỉ còn có một loại.

Hàn Lẫm rút tay mình từ trong bàn tay nhỏ nóng hầm hập của Vương Tiểu Bàn ra: “Yêu cũng được, bi thương cũng tốt, bản tôn đều không cảm nhận được, cho nên ngươi không cần để ý!”

Hàn Lẫm nói xong chậm rãi bay về phía trước dọc theo đường nhỏ, Vương Tiểu Bàn đi theo phía sau hắn, y trầm mặc nhìn thân hình nửa trong suốt của Hàn Lẫm, rõ ràng đương sự không có một chút cảm giác, tâm trạng y lại nặng nề thêm, tới nay đã lâu như vậy rồi, lần đầu tiên chủ động có suy nghĩ muốn giúp Hàn Lẫm tìm về những hồn phách đã mất đi đó.

Hàn Lẫm đang bay ở phía trước đột nhiên hỏi: “Không phải là ngươi chán ghét bản tôn sao? Vì sao lại buồn?”

Vương Tiểu Bàn kinh hãi, biết lệ quỷ này cảm nhận được tâm trạng của mình, vì thế vội vàng xua tay, lắp bắp giải thích: “Không, không hề chán ghét!”

“Nói dối!”

Vương Tiểu Bàn bị vạch trần suy nghĩ, y xấu hổ cúi đầu xuống: “Ờ… Đệ tử là có một chút… chán ghét sư tôn như vậy, nhưng cũng…”

Vương Tiểu Bàn không hề nói tiếp.

Hàn Lẫm lạnh lùng hừ một cái, sau đó xoay người, đầu ngón tay nửa trong suốt bắn một viên băng về phía Vương Tiểu Bàn, Vương Tiểu Bàn lập tức tránh sang bên cạnh, nhưng mà tốc độ không đủ nhanh, cái trán vẫn bị trúng chiêu.

Vương Tiểu Bàn ăn đau ui ya một tiếng, đáng thương duỗi tay sờ trán mình.

“Bản tôn không cần ngươi thương xót!” Hàn Lẫm lạnh lẽo nói, tiếp tục bay về phía trước.

Cái bắn này đánh tan hơn một nửa thương xót trong lòng của Vương Tiểu Bàn đối với Hàn Lẫm, y không vui đi theo phía sau Hàn Lẫm, nhưng đi được vài bước bèn vòng trở về, nhặt viên băng đã rơi xuống mặt đất kia lên, tiến đến bên miệng thổi đi cọng cỏ phía trên, sau đó vui rạo rực nhét vào trong miệng ăn.

Bởi vì trong tông môn vội vàng tuyển nhận đệ tử mới, cho nên Vương Tiểu Bàn đợi khoảng nửa tháng mới nhìn thấy Hàn Phương, nhưng Hàn Phương vẫn rất bận như cũ, vội vàng phân phối chỗ ở cho đệ tử mới,... sau khi biết Vương Tiểu Bàn muốn xin nghỉ, hai ba câu đuổi y đi.

“Sau khi mắc bệnh muốn về thăm nhà? Như thế này làm sao được, ngươi tới tông môn còn chưa đến nửa năm, chăm chỉ tĩnh tâm tu luyện, chờ qua Tết Âm Lịch lại nói.” Hàn Phương sẽ không thể nào dễ dàng cho phép Vương Tiểu Bàn về nhà, tu sĩ đến từ giới Phàm Nhân là phiền phức nhất, lần này về nhà đón tết Đoan Ngọ, lần kia lại về nhà đón tết trung thu, một lát thì tỷ tỷ bị bệnh, một lát thì bà nội chết, chung quy một năm có thể tìm ra mười mấy loại lý do để về nhà, coi nơi tu tiên giống như đi chơi vậy.

Nếu đã vào giới Tu Tiên thì phải có giác ngộ buông bỏ việc phàm tục của thế gian, một năm đối với người tu tiên chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, có đôi khi bế quan phải liên tục mấy năm đến mười mấy năm, thậm chí vài chục năm, đây một năm lại về nhà hai ba lần, sao có thể hoàn thành được nghiệp lớn tu tiên?

Cho nên đại đa số tông môn đều không thích nhận tu sĩ giới Phàm Nhân, vẫn là tuyển nhận thế hệ sau của người tu tiên tiện hơn, không có nhiều việc vớ vẩn như vậy lại còn hiểu quy củ.

Sau khi Vương Tiểu Bàn bị Hàn Phương từ chối thì buồn chết đi được, nhưng thật ra Hàn Lẫm lại không sao cả, ngay lập tức lại bắt đầu sắp xếp tu luyện hằng ngày của Vương Tiểu Bàn.

Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, kỳ thật cũng không phải thời gian trôi qua của giới Tu Tiên bất đồng với giới Phàm Nhân, mà là khái niệm về thời gian của người hai giới bất đồng, Hàn Lẫm cảm thấy nửa năm chỉ trong thời gian chớp mắt, nhưng đối với Vương Tiểu Bàn mà nói thì nửa năm lại chia thành 6 tháng, mỗi tháng lại chia thành 30 ngày, chính là tương đương với một đoạn thời gian dài dằng dặc, cho nên trong lòng rất khổ, cũng may mỗi tháng Hàn Lẫm đều sẽ cho Vương Tiểu Bàn nghỉ ngơi một ngày, mỗi lần đến ngày đó, Vương Tiểu Bàn luôn ra khỏi tông môn chơi đùa, ở trong núi bắt thỏ hoang hái dâu, hoặc là giả dạng làm tiểu đạo sĩ đến trấn nhỏ xin đồ ăn của những phàm nhân để ăn, bất tri bất giác cứ như vậy trôi qua nửa năm.

Tháng một, Tuyết thiên tông vốn dĩ nằm ở bắc bộ của nước Thải Quang nên lạnh hơn, vào một ngày tuyết mịn tung bay, Vương Tiểu Bàn hưng phấn đi xuyên qua đình viện bao trùm tuyết đọng, gõ vang cửa phòng Điền Tử Hiên.

Vương Tiểu Bàn là vào tháng tư của năm trước tới tông môn, đến nay đã tu tiên được chín tháng, dưới cách thức áp bách như địa ngục của con quỷ kia, có tu vi Luyện Khí tầng ba, tốc độ cực kỳ nhanh làm khϊếp sợ ngoại môn, khiến cho những đệ tử ngoại môn ngay từ đầu ăn nói khắc nghiệt với y không thể không ngậm miệng lại, nhưng mà cái biệt hiệu Vương Tiểu Trư này lại được giữ nguyên.

Rõ ràng y đã gầy đi rất nhiều. Vương Tiểu Bàn đối với việc này cũng rất bất đắc dĩ, tu sĩ nam gọi biệt hiệu của y, y còn có thể vung vẩy nắm đấm nhỏ với đối phương, tu sĩ nữ gọi y là “Vương Tiểu Trư” thì lại một cách cũng không có.

Cửa phòng Điền Tử Hiên rất nhanh mở ra, nhưng mà xuất hiện ở cửa lại là Hàn Hành Thiện.

“Tiểu Bàn, tới tìm Tử Hiên à?” Hàn Hành Thiện từ sau lần xem bệnh cho Vương Tiểu Bàn, đại khái cách nửa tháng sẽ tới tìm Điền Tử Hiên một lát, có một lần thậm chí ở lại liên tiếp bốn ngày, đều ngủ ở trong phòng Điền Tử Hiên.

Thì ra quan hệ của hai người lại tốt như vậy! Vương Tiểu Bàn rất hâm mộ quan hệ thân mật của hai người, y cảm thấy Điền Tử Hiên vừa tuấn mỹ lại dịu dàng, Hàn Hành Thiện bản lĩnh cao khí chất tốt, hai người đều không hổ danh là người xuất thân từ hoàng gia.

“Đúng vậy!” Vương Tiểu Bàn rất tôn kính cũng rất thích Hàn Hành Thiện, vị sư thúc này chính là mang theo không ít đồ ăn ngon cho y, còn tặng y một quyển sách về phù chú đấy!

Hàn Hành Thiện nhìn khuôn mặt mượt mà, đôi mắt trong trẻo của Vương Tiểu Bàn, vì thế hắn lộ ra tươi cười hơi có chút thâm ý: “Tiểu Bàn càng lớn càng khôi ngô!”

“Hi hi!” Vương Tiểu Bàn được khen nên rất vui vẻ, tay sờ gáy của mình cười có chút ngượng ngùng, xem ra vẫn chưa quen được người khác khen khôi ngô.

Thấy Vương Tiểu Bàn cười hồn nhiên như thế, ánh mắt Hàn Hành Thiện nhìn y càng thêm thâm trầm, vì thế muốn duỗi tay ra sờ mặt y, nhưng mà lòng bàn tay còn chưa chạm vào gương mặt của Vương Tiểu Bàn đã cảm thấy đau xót.

Lúc này trong phòng truyền đến giọng nói hơi có chút lười biếng của Điền Tử Hiên: “Tiểu Bàn à, vào nhà đi!”

“Vâng!” Vương Tiểu Bàn bước qua ngạch cửa vào nhà, bước chân có chút nhảy nhót.

Hàn Hành Thiện giơ tay lên nhìn một cái, chỉ thấy lòng bàn tay hơi có chút thô ráp bị một phiến băng mỏng đến gần như trong suốt cắm vào, gần như cắt ngang bàn tay phải của hắn.

Lúc này, máu mới tràn từ miệng vết thương ra bên ngoài, Hàn Hành Thiện nhíu mày rút phiến băng kia ra, đặt tới trước mắt nhìn kỹ.

Mỏng như cánh ve, cứng như lưỡi dao, nhưng xác thật là băng.

Hàn Hành Thiện kinh nghi bất định đánh giá bốn phía, lại quay đầu lại nhìn vào trong phòng, sau đó lấy ra một thanh kiếm bay trong túi trữ vật bên hông, mang theo bàn tay đầy máu tươi vội vàng rời đi.

*Kinh nghi bất định: Bởi vì sợ hãi, nghi hoặc mà không xác định được chủ ý