Chương 11: Mất đi hồn phách và tình cảm

Vương Tiểu Bàn một đường khóc một đường che lại “đinh đinh” nhỏ, tận đến khi Hàn Lẫm nắm y bay vèo một cái vào núi rừng, bốn phía không có người đi đường, Vương Tiểu Bàn mới khóc chít chít thả tay đang che mặt xuống.

Mất mặt chết đi được! Tuy rằng rất rõ ràng người trên trấn nhỏ không nhìn thấy mình, nhưng trên tâm lý y vẫn như cũ không tiếp nhận được cơ thể trần trụi bay ở trên trời.

Linh hồn Vương Tiểu Bàn lần đầu tiên rời khỏi cơ thể, căn bản sẽ không khống chế được linh hồn, cho nên khóe mắt y rưng rưng, hai tay bắt lấy dây thừng được hội tụ linh khí mà thành kia, dọc theo dây thừng từng chút một tới gần thân thể của mình.

“Trả thân thể lại cho ta!” Vương Tiểu Bàn bổ nhào vào “chính mình”, vốn tưởng rằng có thể đi vào thân thể của mình, kết quả bám trên lưng “chính mình”, cảm nhận được một thân thể ấm áp mềm mại.

Hồn thể trước mắt tương đương với không có quần áo, cho nên hồn thể của Vương Tiểu Bàn trực tiếp dán lên thân thể của chính mình, da thịt chặt chẽ dán sát.

Thì ra tự mình ôm mình là loại cảm giác này! Vương Tiểu Bàn không khỏi sờ soạng trên người “chính mình” mấy cái, xúc cảm vô cùng tinh tế, tức khắc cảm thấy mở ra một cánh cửa của thế giới mới.

Thân thể “Vương Tiểu Bàn” mặt không cảm xúc cứng đờ, khuôn mặt âm trầm quay đầu lại: “Đừng động vào bản tôn!”

Hàn Lẫm nói xong bắt lấy một cánh tay của Vương Tiểu Bàn, quay một vòng trên không trung ném bay hắn lên bầu trời, nếu không có dây thừng linh lực quấn lấy eo Vương Tiểu Bàn, cũng không biết Vương Tiểu Bàn sẽ bay đến chỗ nào nữa.

Vương Tiểu Bàn bị ném bay lên bầu trời sốt ruột, cho rằng lệ quỷ này chiếm thân thể của mình không chịu trả lại, dưới sự hoảng hốt chửi ầm lên với Hàn Lẫm: “Tên lệ quỷ nhà ngươi này! Ma quỷ! Trả thân thể lại cho ta!”

Hàn Lẫm lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Tiểu Bàn bay lung tung ở trên trời một cái, cũng không phản ứng với hắn, tiếp tục dùng dây thừng linh lực nắm hắn đi về phía tông môn, chờ hai người trở lại trong tông môn, Vương Tiểu Bàn bay ở trên trời thấy được người, vì thế vừa e thẹn vừa mắc cỡ kẹp hai chân, dùng tay che lại chỗ riêng tư bí mật của mình.

Trở lại cái sân hẻo lánh kia, cửa phòng Điền Tử Hiên đóng chặt, chắc hẳn đang trong phòng tu luyện, Hàn Lẫm nắm hồn thể Vương Tiểu Bàn về phòng, sau đó thu lại dây thừng linh lực, tuỳ ý để Vương Tiểu Bàn bay lung tung ở trong phòng.

“Thân thể này của ngươi bản tôn dùng không thuận!” Hàn Lẫm hơi có chút ghét bỏ nói.

Vương Tiểu Bàn chưa bao giờ gặp người mặt dày vô sỉ như thế, rõ ràng chiếm thân thể của y, lại còn kén cá chọn canh như vậy, vì thế vừa tủi thân lại khổ sở, nói thầm lần nữa: “Vậy ngươi trả thân thể lại cho ta!”

Hàn Lẫm lạnh lùng hừ một tiếng, tức khắc Vương Tiểu Bàn đang bay ở trên trời cảm giác được một lực hút rất lớn, đồng thời cảnh sắc trước mắt biến đổi, thế nhưng y đã trở lại thân thể của chính mình!

Vương Tiểu Bàn nhẹ nhàng thở ra, chưa hết hoảng hồn sờ soạng trên dưới thân thể của mình, đến tận khi xác định thân thể của mình không có bất kỳ chỗ nào không khoẻ, y mới nhìn về phía vạt áo bay bay của Hàn Lẫm, oán trách mà nói: “Hiếm khi nghĩa phụ của ta đến thăm ta, vì sao sư tôn lại đuổi hắn đi?”

“Nghĩa phụ kia của ngươi tới thăm ngươi chỉ là muốn có được chỗ tốt từ trên người của ngươi!” Hàn Lẫm mặt không cảm xúc nói, sau đó đốc thúc Vương Tiểu Bàn: “Bắt đầu tu luyện đi, hôm nay lãng phí không ít thời gian rồi!”

Vương Tiểu Bàn tức giận ở trong lòng, vốn dĩ khi đi ra ngoài gặp Lý đạo nhân, lòng tràn đầy vui mừng, kết quả mất hứng mà về, hơn nữa hắn bị Hàn Lẫm “áp bức” nửa tháng, đã sớm nghẹn một bụng phát hỏa, vì thế tính tình thiếu gia lên dây, nằm cuộc tròn trên giường, rúc ở trong chăn bông làm rùa đen.

“Ta không tu luyện, ta rất mệt!” Vương Tiểu Bàn đánh bạo tức giận với Hàn Lẫm, quyết tâm muốn đối nghịch với lệ quỷ này, nếu không sớm hay muộn y cũng sẽ bị áp bức mà chết!

Quả nhiên Hàn Lẫm tức giận, khuôn mặt lại lộ ra dáng vẻ hung ác, mà biểu cảm này cho dù Vương Tiểu Bàn đã nhìn thấy mấy lần cũng vẫn sợ, cho nên lá gan của y bắt đầu bay hơi, cuộn trong ổ chăn chỉ dám lộ ra nửa khuôn mặt.

“Sư tôn…” Vương Tiểu Bàn nhìn Hàn Lẫm dần dần tới gần y, y không cam lòng nói: “Ngươi là quỷ, nhưng ta là người!”

Hàn Lẫm sửng sốt, sau đó lệ khí trên mặt tan đi, nhưng khuôn mặt anh tuấn kia vẫn như cũ không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.

Hàn Lẫm bay đến phía trước trên giường, không nói một lời nhìn Vương Tiểu Bàn rúc trong ổ chăn, qua một lúc lâu, y mới chậm rãi mở miệng.

“Bản tôn biến mất phần lớn tình cảm!”

Vương Tiểu Bàn nghe không hiểu lắm, Hàn Lẫm tiếp tục nói: “Người có ba hồn bảy phách, ba hồn quản lý thần trí của cơ thể, bảy phách quản lý thất tình, phân biệt là vui mừng, giận dữ, buồn bã, vui vẻ, yêu, ghét và ham muốn, mà hiện tại bản tôn chỉ có ba hồn một phách.”

Vương Tiểu Bàn trầm mặc một lát, truy hỏi: “Cho nên hiện tại sư tôn chỉ có một loại cảm xúc?”

Hàn Lẫm gật đầu.

“Một loại nào?”

“Giận dữ!”

Vương Tiểu Bàn bừng tỉnh, đầu óc nháy mắt rõ ràng hơn, thảo nào lệ quỷ này hoặc là mặt không cảm xúc, hoặc là vẻ mặt hung dữ, thì ra hắn chỉ còn lại “phách giận”, nghĩ vậy lệ quỷ không cảm nhận được yêu cũng không có thích, y không khỏi nảy sinh một chút đồng cảm với Hàn Lẫm, đang nghĩ xem có cần mở miệng an ủi hắn vài câu hay không, bèn nghe được Hàn Lẫm lạnh lẽo nói:

“Cho nên tốt nhất ngươi đừng chọc giận bản tôn!”

Hàn Lẫm nói xong bàn tay xuyên qua chăn bóp lấy cổ Vương Tiểu Bàn, túm hắn từ trong ổ chăn ấm áp ra ngoài.

“Tu luyện!”

Vương Tiểu Bàn bị lệ quỷ bóp cổ, khóc không ra nước mắt.

Để toàn bộ đồng cảm đều đi đời nhà ma thôi, hu.

……

Nếu thế gian này có địa ngục, như vậy Vương Tiểu Bàn cảm thấy mỗi ngày y đều sống ở trong tầng thứ mười chín địa ngục, so với mười tám tầng địa ngục còn cao hơn một tầng tồn tại khủng bố.

Hiện tại y vẫn như cũ một ngày ăn bốn bữa, nhưng mà không mọc thêm thịt, thậm chí theo vóc dáng cao lên mà từ từ gầy đi, tự Vương Tiểu Bàn không phát giác ra, là được ông lão trong nhà ăn nói một cái mới phát hiện.

“Ngươi có ăn cơm đều đặn không?” Ông lão kia bỏ rất nhiều thịt kho vào hộp đồ ăn cho Vương Tiểu Bàn, lo lắng sốt ruột nhìn hắn: “Gầy đi rất nhiều!”

Vương Tiểu Bàn sờ sờ khuôn mặt của mình, thật sự đúng vậy, cổ trở nên nhỏ hơn, cằm cũng nhọn một chút.

Hay là…

Sắc mặt Vương Tiểu Bàn tái mét lén nhìn lệ quỷ kia, chẳng lẽ nguyên nhân là bị lệ quỷ này hấp thụ tinh khí?!

Hàn Lẫm biết được rành mạch ý tưởng của Vương Tiểu Bàn, ngay cả mỗi lần Vương Tiểu Bàn gặp ác mộng đều là do mơ thấy y, cũng hiểu được, y lười giải thích với Vương Tiểu Bàn, vẫn như cũ theo như ý nghĩ của bản thân mình mà sắp xếp cuộc sống của Vương Tiểu Bàn.

Tuy rằng, Vương Tiểu Bàn dưới thủ đoạn thiết huyết của y trải qua ngày tháng giống như hoà thượng khổ hạnh, nhưng Hàn Lẫm vẫn như cũ cảm thấy không thỏa mãn với tốc độ tu luyện của hắn.

Thiên phú Dị Linh Căn của Vương Tiểu Bàn là tốt, nhưng kinh mạch có chút nhỏ, nếu kinh mạch có thể mở rộng hơn một chút thì khi dẫn khí vào cơ thể, linh khí dẫn vào có thể sẽ càng nhiều hơn.

Cho Vương Tiểu Bàn ăn viên Dịch Cân Tẩy Tủy Đan là được. Hàn Lẫm nghĩ như vậy, khi còn là thiếu niên, y cũng từng ăn một viên, tốc độ tu luyện ước chừng nhanh lên gấp đôi.

Có điều Dịch Cân Tẩy Tủy Đan này là loại thuốc viên nghịch thiên cải thiện thể chất, cho dù ra giá cao cũng không có người bán, chưa nói đến nguyên liệu khó có được, còn cần phải do luyện đan sư kỳ Nguyên Anh trở lên dùng Tam Dương Chân Hỏa luyện chế, năm đó y cứng rắn cướp từ một vị huyền tôn lão tổ Nguyên Anh, hiện tại y nên đi đâu tìm một viên khác cho Vương Tiểu Bàn đây?

Hàn Lẫm ở đằng kia nghĩ, Vương Tiểu Bàn lại mắc bệnh, đang lúc hắn sắp đột phá kỳ Luyện Khí tầng ba thì mất sức.

Người tu chân hầu như không mắc bệnh, cho nên trong tông môn có mấy chục luyện đan sư, lại chỉ có hai gã y sư, một người quản lý nội môn, một người quản lý ngoại môn.

Từ sau khi Vương Tiểu Bàn triển lộ ra thiên phú tu tiên kinh người, cao tầng của Tuyết thiên tông rất xem trọng hắn, cho nên sai y sư nội môn tới xem bệnh cho Vương Tiểu Bàn.

Y sư nội môn kia cũng đến từ giới Phàm Nhân, là con trai ngự y cấp cao nhất của hoàng đế tiền nhiệm nước Thải Quang, sau đó Vương Tiểu Bàn mới biết được trong mười tu sĩ giới Phàm Nhân thì có tám người đều có quan hệ với hoàng gia, hình như là mỗi năm hoàng gia sẽ mời tu sĩ hỗ trợ tìm kiếm người có linh căn trong vương tôn quý tộc, nếu tư chất cao thì sẽ tiếp tục âm thầm phù hộ hoàng gia, nếu tư chất thấp thì trở về triều đình làm quan, nghe nói đại tướng quân đương triều tiếng tăm lừng lẫy, kiêu dũng thiện chiến chính là một vị tu sĩ kỳ Luyện Khí có linh căn thấp kém.

Việc này là do Trần Mộc Lâm nói cho Vương Tiểu Bàn, hắn cố ý kết giao với hai người Điền Tử Hiên và Vương Tiểu Bàn, cho nên thường tới chỗ này của bọn họ, hắn còn nói cho Vương Tiểu Bàn biết, Điền Tử Hiên chính là đến từ hoàng gia bên kia, hiện tại trong tông môn có chín tu sĩ giới Phàm Nhân, chỉ có một mình Vương Tiểu Bàn là nhóc con đến từ dân gian, cái gọi là phàm nhân trong phàm nhân.

Vốn dĩ Vương Tiểu Bàn cho rằng bản thân mình là con trai của huyện lệnh đã là vô cùng ghê gớm, vừa nghe Trần Mộc Lâm nói như vậy, ngay lập tức cảm thấy xấu hổ.

Trước kia y còn từng khoe khoang trước mặt Điền Tử Hiên đấy.

Con trai ngự y kia tới đây, là một nho sinh hơn ba mươi tuổi, tướng mạo bình thướng, nhưng khí chất không tệ.

“Hàn Hành Thiện sư thúc, Tiểu Bàn thế nào?” Trần Mộc Lâm hỏi nho sinh kia, Điền Tử Hiên thì yên lặng không nói đứng ở một bên.

“Tâm tình chán nản, áp lực quá lớn dẫn tới cơ thể rối loạn, có hơi giống tẩu hỏa nhập ma, có điều không đáng ngại, cẩn thận nghỉ ngơi một đoạn thời gian là được!” Hàn Hành Thiện nói, không định kê thuốc cho Vương Tiểu Bàn.

Trần Mộc Lâm nghe vậy thì kinh ngạc, cúi đầu nhìn về phía sắc mặt ửng hồng của Vương Tiểu Bàn, chê cười hắn: “Chẳng trách mỗi lần sư huynh đến đây đều nhìn thấy ngươi đang tu luyện, ngươi mới mười tuổi, tư chất lại tốt như vậy, gấp cái gì chứ?”

Điền Tử Hiên đứng ở một bên như suy tư gì đó, mắt đào hoa xinh đẹp lặng lẽ đánh giá gian nhà này, dường như đang tìm kiếm cái gì.

Tay đột nhiên bị nắm lấy, Điền Tử Hiên kinh hãi, quay đầu nhìn lại, thì ra là nho sinh kia thừa dịp Trần Mộc Lâm không chú ý cầm tay Điền Tử Hiên, khoé mắt có vài nếp nhăn nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ kia của Điền Tử Hiên mà đánh giá.

Điền Tử Hiên nhíu mày, lập tức rút tay mình ra, Hàn Hành Thiện cười nhàn nhạt, lại nhìn về phía Vương Tiểu Bàn.

Sau khi biết Vương Tiểu Bàn không hề nhiễm bệnh lạ Trần Mộc Lâm yên tâm, Hàn Hành Thiện kia thì thoải mái tự nhiên làm trò trước mặt Vương Tiểu Bàn và Trần Mộc Lâm nói muốn tâm sự với Điền Tử Hiên, Trần Mộc Lâm không có gì khả nghi, hai người kia đều đến từ hoàng gia, lén tâm sự cũng là rất bình thường.

Điền Tử Hiên không có cách nào cự tuyệt, bèn yên lặng dẫn nho sinh vào trong phòng mình, sau đó bày ra kết giới cách âm đơn giản.

“Ta cùng với sư thúc lần đầu gặp mặt, không biết sư thúc có chuyện gì?” Điền Tử Hiên rũ mắt pha trà cho nho sinh, lúc y đưa chén trà qua, Hàn Hành Thiện lại cầm tay y.

“Tuy chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ta từng nghe nói đến ngươi, Điền Tử Hiên, gã sai vặt bên cạnh tiểu vương gia đương triều.” Hàn Hành Thiện nắm tay Điền Tử Hiên thuận thế kéo một cái, cậy bản thân mình là tu vi Trúc Cơ, kéo Điền Tử Hiên vào trong lòng, nâng cằm hắn lên: “Sớm biết rằng ngươi sinh ra đẹp như vậy, ta nên sớm một chút tới gặp ngươi mới đúng.”

Điền Tử Hiên mím môi, sắc mặt có chút khó coi, nhưng lại không dám thoát khỏi lòng ngực người này, bởi vì bất luận là thế lực hay là tu vi y đều không bằng người này.

“Sư thúc làm gì vậy?!” Điền Tử Hiên giận dữ nhìn Hàn Hành Thiện.

Hàn Hành Thiện duỗi tay sờ lên mông Điền Tử Hiên, cười hạ lưu: “Bớt giả vờ ngây thơ đi, tiểu vương gia đương triều có tiếng là người háo sắc, nam nữ không chừa, bất luận là chọn người hầu hay là chọn tỳ nữ cũng chọn dáng vẻ xuất chúng hơn người, ngươi là gã sai vặt bên cạnh hắn, thân phận gần gũi như vậy không thể nào chưa từng ngủ cùng hắn.”

Điền Tử Hiên bị bóc trần ra chỗ đau, sắc mặt y trắng bẹch, lông mi khẽ run, nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: “Tử Hiên nhớ rõ sư thúc đã cùng quận chúa đời trước kết thành đạo lữ song tu.”

“Ngươi không nói, ta không nói, làm sao quận chúa biết được? Huống hồ kỳ thật nàng là thứ nữ do thϊếp sinh, nếu không phải được phát hiện ra có linh căn sao có thể được làm quận chúa?” Hàn Hành Thiện cúi đầu xuống liếʍ mặt Điền Tử Hiên, khuôn mặt Điền Tử Hiên lộ ra dáng vẻ chán ghét, vì thế giãy giụa, lại bị Hàn Hành Thiện hung hăng tát một cái.

“Sư điệt muốn ta rải chuyện phong lưu của ngươi cùng tiểu vương gia ra ngoài sao?” Hàn Hành Thiện ra sức nhéo mông Điền Tử Hiên, ánh mắt bất thiện cảnh cáo: “Giới Tu Tiên vốn dĩ đã bài xích tu sĩ đến từ giới Phàm Nhân, nếu để người khác biết ngươi cũng không phải là vương tôn quý tộc thực sự mà chỉ là một người hầu lấy sắc thờ người, ngươi cảm thấy sau này tình cảnh của ngươi ở trong tông môn sẽ như thế nào?”

Điền Tử Hiên che lại khuôn mặt bị đánh của mình, y tức giận đến mức toàn thân phát run, nhưng sau một lúc im lặng hai mắt nhắm lại, đồng thời cơ thể mềm xuống.

Thôi vậy, bộ mặt đáng ghê tởm của xã hội thượng lưu, y cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy.

Thật sự muốn trở nên mạnh mẽ mà…

Màn lụa rơi xuống, giường gỗ lắc lư, một sợi u hồn xoay người, xuyên qua vách tường đi mất.

Thì ra là thế. Hàn Lẫm trở lại bên cạnh Vương Tiểu Bàn, Trần Mộc Lâm đã rời đi, Vương Tiểu Bàn đang nằm ở trên giường ngủ.

Nam nhân và nam nhân? Thật đúng là kỳ lại, giới Phàm Nhân quả thực bẩn thỉu.

Hàn Lẫm cúi đầu nhìn Vương Tiểu Bàn đang ngủ say, khuôn mặt của đứa trẻ mười tuổi gầy xuống không ít đỏ lên, làn da trắng nõn như tuyết, trên người lộ ra tính trẻ con hồn nhiên, nếu khóe miệng không hề chảy nước dãi sẽ càng khiến cho người ta thích hơn.

Đứa trẻ bản tôn nuôi, chính là sạch sẽ hơn nhiều so với mấy phàm nhân kia.