Chương 13: Xin nghỉ trở về nhà

Vương Tiểu Bàn vào phòng, bèn nhìn thấy Điền Tử Hiên ngồi ở mép giường, quần áo có chút tùy ý, tóc dài đen nhánh cũng lỏng lẻo, dáng vẻ có chút lười nhác.

“Điền sư huynh!” Vương Tiểu Bàn bước qua, đôi mắt đen nhánh nhìn Điền Tử Hiên: “Hôm nay ta muốn đi tìm Hàn Phương sư thúc xin nghỉ về nhà ăn Tết Âm Lịch, ngươi muốn đi cùng ta không?”

Tuy rằng Vương Tiểu Bàn cảm thấy khả năng Điền Tử Hiên đi cùng mình không lớn, nhưng vẫn đến đây nói một tiếng với hắn.

“Không được, ta ở lại trong tông môn.” Điền Tử Hiên cúi đầu, thưởng thức đầu ngón tay của mình, cũng không có ý nghĩ về nhà ăn Tết Âm Lịch.

Từ sau khi tiến vào Tuyết thiên tông, y cũng chưa từng đi ra ngoài, y bị cha mẹ bán cho tiểu vương gia làm tôi tớ, đã sớm cắt đứt quan hệ với bọn họ, chỗ tiểu vương gia y càng không thể trở về.

“Ồ” Tuy rằng Vương Tiểu Bàn đã sớm đoán được trước rồi, nhưng vẫn có chút thất vọng: “Vậy Tiểu Bàn tự mình đi xin nghỉ vậy!”

“Ừ!” Điền Tử Hiên cười nhàn nhạt, nụ cười mang theo một chút xa cách, chỉ là tuổi Vương Tiểu Bàn còn nhỏ không hiểu xem mặt đoán ý, cho nên tới nay cũng không hề phát hiện ra.

Vương Tiểu Bàn tùy tiện đáp lại Điền Tử Hiên một nụ cười, bèn cáo từ rồi đi, Điền Tử Hiên ngồi ở trên giường đếm tóc trên tay, do dự một lát, gọi lại Vương Tiểu Bàn sắp đi ra cửa.

“Tiểu Bàn!”

Vương Tiểu Bàn quay đầu lại, Điền Tử Hiên cúi đầu, mái tóc dài che mặt hắn, làm Vương Tiểu Bàn không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn: “Về sau cách xa Hàn Hành Thiện sư thúc một chút!”

Vương Tiểu Bàn không rõ nguyên do: “Tại sao? Hàn Hành Thiện sư thúc rất tốt nha!”

“… Hắn không phải người tốt!” Tay thưởng thức tóc của Điền Tử Hiên nắm chặt: “Tóm lại, nếu ngươi tin sư huynh, thì đừng tiếp cận hắn!”

Vương Tiểu Bàn nổi lên nghi ngờ, còn muốn tiếp tục truy hỏi, lúc này Hàn Lẫm bay ở bên cạnh y nhàn nhạt nói: “Nghe theo hắn!”

Vương Tiểu Bàn lặng lẽ liếc mắt nhìn Hàn Lẫm bên cạnh, lại nhìn về phía Điền Tử Hiên đang cúi thấp đầu, lúc này mới đáp: “Vâng!”

Rời khỏi phòng Điền Tử Hiên, lúc này Vương Tiểu Bàn mới quay đầu nhìn lệ quỷ bên cạnh: “Tại sao phải cách xa Hàn Hành Thiện sư thúc?”

Hàn Lẫm cúi đầu nhìn Vương Tiểu Bàn, thấy vẻ mặt hắn mơ hồ, khuôn mặt bèn lạnh lùng nhìn về phía trước.

“Trẻ con không hiểu được!”

Vương Tiểu Bàn giận dữ: “Ta hết năm nay là mười một tuổi rồi! Không phải trẻ con!”

“Chờ ngươi mọc lông rồi nói!”

“Ồ…” Bị nắm vào chỗ đau, Vương Tiểu Bàn ngậm miệng lại.

Từ viện nhỏ xa xôi hẻo lánh ra ngoài, Vương Tiểu Bàn và lệ quỷ đi thẳng đến chỗ ở của Hàn Phương, tuy rằng Hàn Phương là đệ tử nội môn, có điều bởi vì nguyên do hắn thường xuyên xử lý chuyện của ngoại môn, cho nên cũng có chỗ ở dưới chân núi.

Trên đường có vài người nhìn thấy Vương Tiểu Bàn bèn ở đàng kia chỉ chỉ trỏ trỏ, phần lớn là đệ tử mới nhập môn nửa năm trước.

“Người kia chính là Vương Tiểu Bàn, Lôi Linh Căn!”

“Chính là hắn sao? Đẹp hơn so với trong tưởng tượng, ta còn tưởng là tên mập mạp to xác!”

“Vốn dĩ rất béo, tuy rằng hiện tại đã gầy đi một chút nhưng vẫn có thể ăn nhiều như cũ, mỗi ngày đều sẽ chạy đến nhà ăn, nghe nói một ngày phải ăn bốn bữa!”

“Một ngày bốn bữa?!”

“Rất kỳ lạ đúng không? Rõ ràng tới kỳ Luyện Khí tầng ba rồi, một ngày không ăn cũng không sao cả!”

“Thảo nào biệt hiệu là Vương Tiểu Trư, có thời gian ăn cơm đó chi bằng giành để tu luyện!”

“Người ta chính là Dị Linh Căn, cho dù một ngày ăn bốn bữa cũng tu luyện nhanh hơn cả ngươi và ta!” Khi người nọ nói những lời này giọng điệu có hơi chút chanh chua.

“Chậc chậc!”

Vương Tiểu Bàn đã sớm nghe quen nghị luận như vậy rồi, cho nên không để ý chút nào, y ở trong tông môn này chín tháng, dần dần thích ứng với giới tu luyện lấy thực lực vi tôn này, tuy rằng tư chất của y tốt, nhưng hiện tại chỉ có tu vi kỳ Luyện Khí tầng ba, nếu dám kiêu ngạo chính là sẽ bị dạy dỗ tàn nhẫn.

Những đệ tử khác dù ít dù nhiều đều có ít linh thạch, phù triện, pháp khí, y một nghèo hai trắng, cho dù tu vi cao hơn so với mấy đệ tử kia, cũng rất dễ dàng bị người khác dựa vào vũ khí lợi hại xử lý vượt cấp.

Đi đến cửa ra vào trong viện của Hàn Phương, Vương Tiểu Bàn lắc vang cái chuông đồng màu vàng treo ở cửa viện, sau đó duỗi tay tìm tòi trong viện, chỉ thấy một thứ giống như lớp màng bong bóng màu thủy lam trong suốt đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Vương Tiểu Bàn, chắn tay y ở bên ngoài.

Đây là một loại trận pháp ngăn trở nhỏ hệ thủy, có thể ngăn cản người ngoài tự mình tiến vào cái viện này, trong tông môn chỉ có tu sĩ kỳ Trúc Cơ mới có quyền lợi bố trí trận pháp cho viện của mình.

Vương Tiểu Bàn rất hiếm lạ cái trận pháp ngăn trở hệ thủy này, cho nên mỗi lần tới tìm Hàn Phương luôn là muốn nghịch màng bọt nước này một chút.

“Hì!” Vương Tiểu Bàn đấm về phía màng bọt nước, nắm tay chạm vào trong màng bọt nước bèn bị văng ra ngay lập tức, cảm xúc co dãn linh hoạt kia làm Vương Tiểu Bàn chơi vui vẻ vô cùng.

Vương Tiểu Bàn lại đấm ra một quyền, màng bọt nước kia lại đột nhiên xuất hiện một cái lỗ trống, Vương Tiểu Bàn sửng sốt, sau đó một người rất cao từ cái lỗ trống kia đi vào trong viện.

Hàn Phương đã ngồi ở ghế đá trong viện rồi.

“Là tới xin nghỉ sao?” Hàn Phương đoán trúng ý đồ đến đây của Vương Tiểu Bàn, rất nhanh sẽ đến Tết Âm Lịch của giới Phàm Nhân, ở giới Phàm Nhân, tu sĩ còn có vướng bận thỉnh thoảng sẽ xin nghỉ về nhà thăm người thân vào đoạn thời gian này.

Vương Tiểu Bàn gật đầu, vì thế Hàn Phương lấy giấy bút từ túi trữ vật bên hông ra, đặt trên bàn: “Lại đây viết giấy xin phép nghỉ, nói ra lý do xin nghỉ, thời gian và mục đích của chuyến đi này, ta cầm đến nội môn phê duyệt!”

Vương Tiểu Bàn sửng sốt: “Còn phải đợi nội môn phê duyệt sao?”

“Những người khác chỉ cần bên ta đồng ý là được, nhưng ngươi nằm trong danh sách đáng chú ý của tông môn.” Hàn Phương giải thích nói: “Tư chất của ngươi tốt như vậy, nếu khi ra ngoài xảy ra chuyện ngoài ý muốn chính là một loại tổn thất với tông môn!”

“Ồ…” Vương Tiểu Bàn ngoan ngoãn đi qua viết giấy xin phép nghỉ, trong lòng có chút để ý đến danh sách quan trọng phải chú ý mà Hàn Phương nói.

Hàn Lẫm bay ở bên cạnh Vương Tiểu Bàn nhàn nhạt nói: “Tuyết thiên tông không giống như các tông môn khác, so với tư chất thì càng để ý đến tâm tính của một người, cho nên thiết lập ra ngoại môn, mà đệ tử ngoại môn không có sư phụ, tu hành hoàn toàn dựa vào cá nhân, nhưng ngầm có người chuyên môn quan sát, tìm ra đệ tử có tư chất không tệ lại có tâm chí kiên định, liệt vào đối tượng quan trọng phải chú ý, những đệ tử đó một lòng tu luyện kín đáo là được, không cần làm nhiệm vụ, mỗi tháng cũng có thể lĩnh được linh thạch từ tông môn.”

“Ồ!” Vương Tiểu Bàn vùi đầu viết giấy xin nghỉ phát ra âm thanh từ cổ họng, dẫn tới Hàn Phương ngồi ở đối diện y kỳ lạ nhìn y một cái.

Hàn Lẫm dừng một chút, còn nói thêm: “Điền Tử Hiên kia cũng ở trong danh sách quan trọng cần chú ý.”

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Điền Tử Hiên lại có thể ở phòng trong tu luyện mỗi ngày, vốn dĩ dựa theo quy củ của tông môn, tu sĩ kỳ Luyện Khí tầng năm trở lên phải đi lĩnh nhiệm vụ, hoặc là gieo trồng linh quả, hoặc là nuôi dưỡng linh thú, hoặc là khai thác linh quặng, làm xong nhiệm vụ sẽ có thể tự mình phân phối thời gian, muốn tu luyện hay chơi đều tùy ý.

Vương Tiểu Bàn giao giấy xin nghỉ đã viết xong cho Hàn Phương, đồng thời hỏi Hàn Lẫm ở trong lòng: [ Nói như vậy nếu ta tới kỳ Luyện Khí tầng năm là có thể cầm tiền từ trong tông môn sao? ]

“Ừ!”

Vương Tiểu Bàn có chút thất vọng: [ Nhưng mà ta còn vô cùng muốn làm nhiệm vụ! ]

Đôi mắt thâm thúy màu hổ phách của Hàn Lẫm lạnh lùng liếc qua, sau lưng Vương Tiểu Bàn phát lạnh, vội vàng cười mỉa sửa miệng: [ Ta, ta nói đùa thôi, ta sẽ nghiêm túc tu luyện…]

Hàn Phương quét mắt nhìn giấy xin nghỉ Vương Tiểu Bàn viết, sau đó nói: “Chữ của ngươi… Không biết nên nói là tinh tế hay là vặn vẹo, còn không bằng cháu trai 7 tuổi của ta viết, có rảnh thì luyện chữ đi, về sau viết phù triện hoặc là khắc tên cho vũ khí, nếu chữ quá xấu chính là sẽ khiến cho những tu sĩ khác chê cười.”

“À, vâng!” Vương Tiểu Bàn lúng ta lúng túng lên tiếng.

Hàn Phương thu lại tờ giấy xin phép nghỉ kia: “Ngươi quay về chờ đi, nếu nội môn phê chuẩn, ta sẽ dùng bùa thông báo cho ngươi!”

“Được!” Vương Tiểu Bàn đứng dậy chắp tay thi lễ với Hàn Phương, sau đó rời đi, vốn tưởng rằng phải đợi hơn hai ba ngày, kết quả chạng vạng cùng ngày, một lá bùa từ cửa sổ bay vào phòng Vương Tiểu Bàn, hóa thành một hàng chữ màu đen thể quyên tú hiện ra chỉnh tề giữa không trung:

Đệ tử ngoại môn Vương Tiểu Bàn, cho phép trở về nhà nửa tháng.

“Chỉ nửa tháng?! Rõ ràng ta xin nghỉ một tháng!” Vương Tiểu Bàn rất là bất mãn, một tát đánh tan hàng chữ màu trên đen không trung kia: “Lúc trước ta đi theo nghĩa phụ từ nhà đến đây, chính là mất hai tháng!”

“Nghĩa phụ kia của ngươi chỉ sợ là dẫn ngươi đi bộ nhỉ?” Hàn Lẫm nhàn nhạt nói.

“Ngồi xe ngựa!”

“Chúng ta ngồi linh cầm (chim được nuôi bằng linh lực).” Mặt Hàn Lẫm không cảm xúc chỉ thị Vương Tiểu Bàn: “Đi mượn linh thạch Điền sư huynh kia của ngươi, 30 khối linh thạch hạ phẩm.”

Vương Tiểu Bàn vừa nghe thấy sắp được ngồi linh cầm, đôi mắt lập tức sáng lên, ngay lập tức vui sướиɠ lao ra ngoài tìm Điền Tử Hiên mượn linh thạch, bởi vì tu vi của Điền Tử Hiên thấp cho nên mỗi tháng chỉ có thể lĩnh được sáu khối linh thạch hạ phẩm, 30 khối linh thạch hạ phẩm chính là lương năm tháng của hắn, nhưng Vương Tiểu Bàn không rõ ràng lắm cái này, cho nên mặt không đỏ tim không nhảy trực tiếp mở miệng mượn.

Tổng cộng, Điền Tử Hiên cũng chỉ có một trăm khối linh thạch hạ phẩm, bảo y đột nhiên cho mượn một phần ba tài sản, y không khỏi có chút do dự.

“Tiểu Bàn, là… Vị tiền bối kia bảo ngươi tới mượn sao?” Điền Tử Hiên chần chờ hỏi Vương Tiểu Bàn.

Vương Tiểu Bàn gật đầu, y vô cùng thích Điền Tử Hiên, không chỉ là bởi vì Điền Tử Hiên chăm sóc y, còn bởi vì Điền Tử Hiên là một người duy nhất biết y bị lệ quỷ quấn thân, khiến y ỷ lại từ đáy lòng.

Điền Tử Hiên nhìn thiếu niên nhỏ bé tinh thần sáng láng trước mắt, nghĩ đến hắn được Tuyết tôn dạy dỗ tu luyện gần 9 tháng đã có tu vi kỳ Luyện Khí tầng ba, trong lòng không khỏi vô cùng hâm mộ.

Cúi đầu nghĩ nghĩ, Điền Tử Hiên có chút cẩn thận truy hỏi Vương Tiểu Bàn: “Vị tiền bối kia là sư phụ của ngươi nhỉ?”

“Ừ!” Vương Tiểu Bàn lại gật đầu.

Điền Tử Hiên thấp thỏm hơn, nhưng vì ngày tháng sau này của mình, y vẫn lấy hết can đảm nói với Vương Tiểu Bàn như cũ: “Vậy ngươi có thể hỏi sư phụ ngươi một chút xem, có thể… cũng nhận ta làm đồ đệ không?”

Vương Tiểu Bàn sửng sốt, sau đó nhìn về phía Hàn Lẫm bên cạnh, Điền Tử Hiên vô cùng căng thẳng nhìn theo tầm mắt của Vương Tiểu Bàn, sau đó thế nhưng lại quỳ xuống với chỗ không khí kia.

“Tử Hiên kính trọng tiền bối! Mong tiền bối nhận Tử Hiên làm đồ đệ! Tử Hiên nhất định một lòng phụng dưỡng tiền bối!”