Chương 3-2: Phát tác

Nhưng Hạc Kỳ Hàn hấp thu không được, ăn mấy thứ này ngược lại có hại cho cơ thể. Lúc trước Thẩm Trác đưa bát thuốc cho y, đối với y có hại hơn lợi, cũng may dược tính yếu nên Hạc Kỳ Hàn không từ chối.

Ánh mắt Hạc Kỳ Hàn nhìn chằm chằm vào thảo dược, thần thức tản ra phát hiện thân ảnh của Thẩm Trác ở sau phòng.

Tiểu hài tử nhìn y không chớp mắt, quần áo dính đầy bùn đất, hiển nhiên hắn vừa mới phân loại thảo dược còn chưa kịp rời đi. Thấy Hạc Kỳ Hàn tới, hắn chỉ có thể trốn sau phòng.

Hạc Kỳ Hàn muốn kêu hắn ra ngoài.

Dù sao Thẩm Trác bị “đệ tử Hàn Y Các” vướng mắc, không liên quan gì với hắn, tiểu hài tử tới cũng tới rồi, nói với hắn mấy câu cũng không sao.

Nhưng nổi cơn đau nhói đột nhiên phát trong cơ thể y.

Tim đập như trống, Hạc Kỳ Hàn khó thở, cột sống căng cứng đến mức gần như đứt đoạn.

Đây là đòn phản công của Sương Tuyết Long Ngâm, y không thể kiểm soát kiếm khí, nếu bộc phát trước mặt Thẩm Trác, chắc chắn sẽ tổn thương hắn……

Hạc Kỳ Hàn mạnh mẽ trấn áp, từng bước đi gian nan đến trúc xá.

Thẩm Trọc ở phòng sau trộm nhìn, có chút lo lắng người này giống như sống trong nhung lụa, có thể không biết cách pha chế thuốc.

Sự thật còn bất ngờ hơn hắn tưởng.

Thân ảnh màu trắng như mây gió dừng lại trước một bàn đá một lát như đang đợi ai.

Thời gian từng chút trôi qua, Hạc Kỳ Hàn như đã mất đi kiên nhẫn, bóng dáng của y trực tiếp xuyên qua đống thảo dược rồi đi vào trúc xá.

Đây là sự từ chối im lặng.

Đồng tử của Thẩm Trác nháy mắt u ám.

Hắn đem thảo dược mà mình tìm đến đây, đủ để chữa khỏi bệnh cho người này, nhưng vị sư tôn này có vẻ không muốn hắn cứu.

Ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đống thảo dược một lát, sau đó mặt vô biểu tình xoay người sang chỗ khác, bước đi kiên định rời đi.

Đi chưa được mấy bước, phía sau lại truyền đến âm thanh nghèn nghẹn, cùng với đó là tiếng than nhẹ yếu ớt của Hạc Kỳ Hàn.

Thẩm Trác ngẩn ra, bước chân kiên định lập tức biến mất, hắn xoay người vọt trở về.

Ngôi nhà trúc một mảnh hỗn loạn.

Nam nhân mặc đồ trắng ngã trên mặt đất, khung và bệ cửa trúc đổ ra nhiều hướng, vết máu mới mẻ tràn ra.

Máu trộn lẫn với hương thơm quyến rũ của hoa, hương thơm chạm đến phần mềm mại nhất của trái tim, những ý tưởng tâm tối không ngừng nảy sinh.

Thẩm Trác nhịn không được sửng sốt trong chớp mắt.

Giữa cơn hoảng hốt, hắn cho rằng mình đã từng ngửi thấy mùi hương này ở đâu đó, thậm chí còn nếm được mùi vị say sưa của máu.

Mãi đến khi Hạc Kỳ Hàn thử ngồi dậy nhưng yếu ớt ngã xuống đất, Thẩm Trác mới hồi phục tinh thần.

Toàn thân Hạc Kỳ Hàn toát mồ hôi lạnh, cổ tay trắng như tiêu ta vô lực rũ xuống, hai tay miễn cưỡng đỡ đầu mà không đập xuống đất.

Thẩm Trác tiến đến, Hạc Kỳ Hàn dùng linh lực mạnh mẽ trấn áp Sương Tuyết Long Ngâm và đã kiệt sức không thể cử động.

Y nghe thấy tiếng la nôn nóng của Thẩm Trác, giống như nó ở bên kia vòm trời: “Sư tôn, ngươi tỉnh lại ——”

Hạc Kỳ Hàn không thể tỉnh, ý thức dần chìm xuống vực sâu.

Sức lực cuối cùng của y dùng để thu linh khí trên người vào, ngụy trang thành phàm nhân không cho Thẩm Trác phát hiện y nói dối.

Kỳ thật linh lực của y đều bị Sương Tuyết Long Ngâm hấp thu, thật sự không còn nhiều linh lực để thu lại nữa.

Lúc y cố ý không chế, mùi hoa trong máu nhạt đến mức không thể ngửi thấy, Thẩm Trác rốt cuộc thanh tỉnh dọn dẹp giường đệm, cố sức ôm thân thể của Hạc Kỳ Hàn lên giường.

Thẩm Trác cố hết sức ôm lấy.

Nếu hắn lớn lên một chút thì tốt rồi. Mặc dù không thể lớn lên thì tốt nhất phải mạnh mẽ để không cần phải chật vật như vậy.